Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 1

Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Bảy giờ tối một ngày nào đó của tháng mười một, Hứa Ngôn bước một mình trên đường cái. Cậu đeo cặp sách, vừa đi vừa đọc tiểu thuyết trong chiếc di động cầm trên tay.

- Sao thế này? Truyện mới ổn ổn một chút để đọc càng ngày càng ít, các tác giả cũ cũng toàn rơi vào kiểu viết lối mòn cũ rích.

Hứa Ngôn thở dài, cảm nhận sâu sắc về một nguy cơ đang bày ra trước mắt.

Hết truyện để đọc rồi.

Đối với Hứa Ngôn, người đã bắt đầu đọc văn học mạng từ tiểu học mà nói thì chuyện không còn tiểu thuyết để đọc là một nan đề vô cùng, vô cùng nghiêm trọng, còn nghiêm trọng hơn cả chuyện làm mất tiền ăn cơm. Có thể nhịn đói một ngày nhưng lương thực tinh thần làm sao có thể bị cắt đứt được? Nhất là từ hồi lên cấp ba tới giờ, gu đọc của Hứa Ngôn càng lúc càng kén chọn. Lúc trước, cậu có thể say sưa đọc tiểu bạch văn nhưng bây giờ một chương cũng không đọc nổi, thế mà trên trang đầu các website lớn bây giờ lại luôn xuất hiện những thứ như vậy.

- Tổng giám đốc, vương gia, bá đạo, ngông cuồng, nghịch thiên, kiêu ngạo,...

Hứa Ngôn chửi thầm:

- Cái quái gì đây? Vứt!

Nói tóm lại, bạn Hứa Ngôn học lớp mười một, hiện đã tan học, đang trên đường về nhà, vừa mới đọc hết hai cuốn tiểu thuyết đang theo dõi rồi xem các bảng xếp hạng trên trang web tiểu thuyết và than thở. Cũng chính vào lúc này, vai cậu bị vỗ hai cái liền.

Chính xác hơn là vai phải bị một ai đó phía sau vỗ hai cái, rất nhẹ nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của cậu.

Hứa Ngôn quay đầu ra sau nhìn nhưng chẳng thấy ai cả.

Một giây sau, Hứa Ngôn thấy tay mình nhẹ bẫng.

Quay đầu lại, điện thoại trong tay đã không thấy đâu.

Hứa Ngôn trợn tròn mắt, há hốc miệng, không dám tin vào mắt mình.

Mình bị trộm di động? Chỉ đơn giản thế thôi á?

Cậu chỉ hoảng hốt một lát rồi lập tức nhìn xung quanh, thế nhưng hoàn toàn không thấy bất cứ kẻ khả nghi nào. Đúng rồi, bốn phía đều là người qua kẻ lại, một nửa trong số họ đều đang cúi đầu nhìn di động.

Thế thì tìm kiểu gì?

- Ừm, chỉ sợ là khó tìm lại điện thoại rồi.

Hứa Ngôn thở dài rồi ngay lập tức cảm thấy mình thật ngu.

Tiếp cận mục tiêu từ đằng sau rồi bước tới bên trái mục tiêu, đập vào vai phải của họ, sau đó nhanh chóng bước đi, tiếp đến thì ẩn mình vào dòng người dày đặc, trốn thoát. Chỉ cần dùng tư duy của một game thủ chơi class thích khách có dày dặn kinh nghiệm, Hứa Ngôn liền dễ dàng tái hiện lại chuyện vừa xảy ra.

Nhưng chẳng có tác dụng quái gì sất.

Trên vỉa hè, tuy không tới mức chen chúc nhưng lượng người cũng đông, đông đến độ đi trong đám người này thì heo may cuối thu cũng chẳng còn lạnh mấy, thế nên làm sao mới bắt được kẻ trộm trong một đám người thế này?

Hứa Ngôn mau chóng liệt kê ra một số cách giải quyết. Đầu tiên, không cần nghĩ tới chuyện báo công an, một cái điện thoại cũ chưa chắc đủ để người ta lập án. Vậy có thể mượn di động của người khác để gọi cho máy của mình rồi từ tiếng chuông mà tìm ra kẻ trộm không? Không không không, từ chối cuộc gọi chỉ cần tắt màn hình, chắc chắn kẻ trộm sẽ không để tiếng chuông vang lên.

Hứa Ngôn đứng đó, buồn bực. Một phần là vì mất điện thoại rất phiền, một phần khác là cách mất điện thoại của mình thật đáng xấu hổ! Cảm giác như bị người khác dùng một phương thức cực kỳ kiêu ngạo để châm chọc mình vậy! Việc này há chỉ đơn giản là mất điện thoại, còn mất mặt nữa đây này!

- Ha ha ha ha.

Đột nhiên có tiếng cười vang lên bên tai Hứa Ngôn. Nó véo von lại tràn đầy sức sống, y như một đứa bé con đang đắc ý vì thực hiện được trò đùa dai.

Hứa Ngôn nhìn về hướng giọng cười, cách cậu không xa là một cô gái.

Đôi mắt cô sáng rực nhìn về phía Hứa Ngôn. Lúc cậu nhìn qua, hai người cũng vừa vặn nhìn vào mắt nhau.

Hứa Ngôn thấy cô bé kia dựa vào thành ghế, tư thế rất thoải mái, tay đang nghịch một chiếc điện thoại. Từ từ đã, cái di động kia sao trông quen thế nhì?

Hứa Ngôn cảm thấy mình đã tìm thấy người trộm điện thoại rồi, thế nhưng cậu không dám khẳng định. Dù sao một cô bé đáng yêu như vậy lấy trộm di động của mình rồi còn cười để mình chú ý, không có khả năng chỉ để bắt chuyện nhỉ?

Phải, cô gái trông rất đáng yêu. Cô đứng dậy, chắp tay sau lưng, bước chầm chậm lại gần. Hứa Ngôn cũng thấy cô rõ hơn, cô buộc tóc đuôi ngựa nhưng không để tóc mái. Nghe đâu những cô gái không để tóc mái đều cực kỳ tự tin với nhan sắc của mình, mà cô bé này rõ ràng có cơ sở cho sự tự tin ấy.

Chỉ riêng đôi mắt to long lanh kia cũng đủ để hấp dẫn sự chú ý của người khác rồi. Trời đã tối, dưới ánh đèn đường, đôi mắt kia như mượn ánh trăng thiêu đốt tầm nhìn của Hứa Ngôn.

Khác hẳn với những khuôn mặt nhọn hoắt do Photoshop đang là trào lưu hiện nay, khuôn mặt cô tròn trịa nhưng không phải kiểu thừa mỡ, chiếc mũi nhỏ bé hệt như một thiếu nữ bước ra từ thế giới 2D. Thế nhưng trên đôi mắt kia là một đôi mày kiếm sắc bén và vầng trán cao khiến cho cô bé có khí khái hào hùng giống những thiếu niên tuấn tú trong thần thoại phương Tây.

Cô có vẻ nhỏ nhắn, trông cũng chưa tới mét sáu, dáng người cũng y hệt một Lolita điển hình. Bộ quần áo cô mặc lại có thể tôn lên những điểm đáng yêu của cô một cách hoàn hảo.

Cô bé mặc một chiếc áo khoác đen, bên dưới là chiếc váy màu đỏ sậm, nhìn xuống chút nữa là quần tất đen và đôi giày cao cổ cũng màu đỏ sậm, hoàn toàn đủ cảm giác về một thiếu nữ tinh tế lại mang theo phong cách Anh phóng khoáng.

Theo từng bước chân của cô, chiếc áo khoác và mép váy khẽ lay, tựa hồ như chúng đang công khai nói lên sự hoàn mỹ và cao ngạo của chủ nhân mình.

Cô bé đi tới trước mặt Hứa Ngôn, ném di động cho cậu.

- Mi rất thú vị, phàm nhân ngu xuẩn ạ.

Cô bé cười duyên rồi lướt nhanh qua Hứa Ngôn, quăng lại một câu nói cực kỳ tự kỷ và khó hiểu.

Hai tay nâng chiếc điện thoại tưởng mất mà lại có, Hứa Ngôn cứng đờ quay lại nhìn bóng dáng cô gái dần xa khuất. Bây giờ đầu óc cậu vẫn đang trong trạng thái treo máy, không kịp phản ứng lại.

- Nó chơi mình à? Từ từ, nó vừa gọi mình là gì cơ? Phàm nhân á?

Vì gặp phải trắc trở trên con đường về nhà, tối nay Hứa Ngôn về muộn hơn mọi khi một lúc.

Vừa vào nhà, cậu đã thấy đồ ăn bày đầy bàn.

- Ba ơi?

- Về rồi à? Ăn cơm đi.

Hứa Vọng Hải khoanh chân trên salon xem TV, không quay đầu lại.

- Ba, lúc nãy con...

- Sao thế?

Hứa Ngôn do dự rồi đáp:

- Không có gì ạ. Con chỉ muốn bảo là lát nữa con có rất nhiều bài tập, tối nay sẽ ngủ muộn.

- Vớ va vớ vẩn, lớp mười một rồi còn gì.

Hứa Ngôn không nói thêm nữa. Cậu đặt cặp xuống, thay dép đi trong nhà rồi ngồi xuống bên bàn, bắt đầu ăn. Thức ăn đã nguội ngắt nhưng Hứa Ngôn cũng chẳng để ý.

Hứa Vọng Hải bỗng nói:

- Chuyện kia quyết rồi đấy.

- Chuyện gì ạ?

- Con sắp có mẹ mới rồi.

- Hả, ba lại định...

Hứa Ngôn gắp một miếng thịt bò, bỏ vào miệng

- Chúc mừng, chúc mừng.

Liên quan tới việc tái hôn của cha mình, cậu đã chuẩn bị tinh thần từ lâu rồi, dù gì dạo này ông cứ toàn đi hẹn hò với một người phụ nữ tên Lộ Thanh Mai mà.

- Ba cũng nói với con rồi đấy, nhà bên kia cũng là gia đình đơn thân.

Giọng điệu Hứa Vọng Hải có vẻ cân nhắc:

- Con có muốn thêm đứa em gái không?

- Em gái...

Trong đầu Hứa Ngôn bỗng hiện lên khuôn mặt của cô bé cách đó nửa tiếng.

- Con trai, không đồng ý à?

Thấy Hứa Ngôn mãi không trả lời, Hứa Vọng Hải lo lắng hỏi lại.

Hứa Ngôn lắc đầu, cậu và một miếng cơm, lúng búng nói:

- Không, con đồng ý. Năm ấy, mẹ... à người kia, không chào mà đi, lúc ấy con đã nói việc tái hôn là tùy ba, chỉ cần tìm một người đáng tin là được. Còn anh chị em thì không quan trọng, con có một mình cũng chán mà.

Hứa Vọng Hải thở phào:

- Con đồng ý thì tốt. Tối mai chúng ta cùng ăn bữa cơm gặp mặt đi.

- Vâng, được ạ.
Bình Luận (0)
Comment