Dịch giả: Lãng Nhân MônKể cũng lạ.
Từ ngày lên cấp ba, trong cảm giác của Hứa Ngôn thì ba năm này hoàn toàn là một bước chuẩn bị cho kì thi đại học. Nhất là vào năm lớp mười hai, áp lực đó quả thực có thể làm người ta phát điên.
Nhưng thi đại học lại chỉ diễn ra trong vỏn vẹn có hai ngày.
Vào buổi sáng thứ ba từ khi kì thi đại học bắt đầu, nói đúng ra thì phải là sáng sớm, Hứa Ngôn tỉnh dậy.
Năm rưỡi, kiên trì bền bỉ, không cần đồng hồ báo thức.
Vừa mới ngủ dậy nên Hứa Ngôn vẫn còn chưa tỉnh táo lắm, cậu dựa theo thói quen hằng ngày, đánh răng rửa mặt, mặc quần áo tử tế rồi ngồi xuống bên bàn học.
Có lẽ vì kì thi đã kết thúc nên hình thức tư duy của Hứa Ngôn cũng đã thoát khỏi mode thi cử rồi.
Ngoại trừ mode thi cử thì còn có mode gì nữa nhỉ?
Hứa Ngôn vươn tay về phía giá sách rồi rút một quyển sách bài tập ra.
Ngay trong tích tắc mở sách ra, cậu đột ngột bừng tỉnh.
Thi đại học xong rồi! Học cái con khỉ gì nữa!
Chẳng lẽ sau khi trải qua một năm sống đời học sinh lớp mười hai thì trong đầu mình, ngoài mode thi đại học ra sẽ chỉ còn mode chuẩn bị kiểm tra thôi à? Chẳng nhẽ mode quậy phá đã bị xóa bỏ vì lâu quá không dùng đến hả?
Hứa Ngôn cười khổ rồi cất sách về vị trí cũ.
Sau đó, cậu ngồi ngẩn người ở đó.
Ngẩn ngơ một lúc sau, cậu lại rút quyển sách khi nãy ra, cầm trong tay, sau đó mở đến trang giữa, xé sách làm đôi!
Xé toang quyển sách bài tập này rồi, Hứa Ngôn quyết đoán lấy vở tiếng Anh ra.
Vừa xé sách một cách sung sướng, Hứa Ngôn cũng vừa chán nản nghĩ: Chiều hôm qua mình đã làm cái gì thế nhỉ? Tại sao lại quên mất một hoạt động giải trí tràn ngập niềm vui như xé sách cơ chứ?
Suy nghĩ một lát, cậu mau chóng nhớ lại chuyện mình làm chiều và tối hôm qua, đó là so đáp án và tính thử điểm.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.
Lộ Lăng dòm vào, ngáp hỏi:
- Vừa sáng sớm ngày ra đã ồn ào rồi... Mi bị tà ma nhập thể hả?
Hứa Ngôn quay đầu nhìn Lộ Lăng nhưng động tác xé sách vẫn không hề ngừng lại:
- Không, nói cho đúng ra thì cuối cùng tà ma cũng đã lui tán rồi!
Lộ Lăng nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn một lúc lâu rồi nhoẻn miệng cười:
- Vừa thi xong là xé sách, đây chính là một flag siêu bự đấy nhé. Mi không sợ vừa mới xé hết sách thì nhận ra mình còn phải tu hành thêm một năm nữa hả?
Hứa Ngôn quả quyết đáp:
- Chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra! Anh tự tin với bản thân mình, chắc chắn sẽ không phải học lại!
- Ôi... Vẫn cứ vô tình cắm flag đây.
Lộ Lăng giả vờ thở dài não nề nhưng khóe môi lại đang cong lên.
- Cắm flag cái con khỉ ấy, ông chốt hạ ở đây là có đánh chết cũng không học lại!
Lộ Lăng xòe tay, nhún vai:
- Trước khi công bố thành tích thì làm sao mi biết được là mi sẽ không phạm phải một sai lầm sơ đẳng nào? Ví dụ như nhìn nhầm đề này, khoanh sai đáp án này. Bản thần có một linh cảm rằng biết đâu đấy mi sẽ có thể làm bạn cùng lớp với ta.
Nghe vậy, Hứa Ngôn sững người. Nguyên nhân sững sờ thì là như này, một phần là sau khi nghe Lộ Lăng nhắc nhở, cậu bắt đầu nhớ lại những khả năng phạm phải các sai lầm sơ đẳng của mình trong cuộc thi.
Mặt khác là dù Lộ Lăng nhỏ hơn cậu ba tuổi nhưng cô bé đã nhảy lớp hai lần, cho nên nếu cậu phải học lại một năm thì đúng là có khả năng thành bạn cùng lớp với cô bé.
- Nghe vậy cũng không... Không! Anh sẽ không học lại, đó không phải thời gian mà con người có thể chịu nổi!
......
Hai ngày sau đó, lớp trưởng đứng ra cùng với vài bạn cùng lớp để tổ chức một bữa tiệc cảm ơn giáo viên, ngoài các giáo viên bộ môn ra, họ còn gọi tất cả các bạn trong lớp tới. Đương nhiên Hứa Ngôn và Thái Khang cũng nằm trong danh sách này.
Có lẽ vì cả Hứa Ngôn và Thái Khang đều không phải kiểu học sinh gây nhiều ấn tượng trong lớp nên sau khi đi vào, họ cũng ngồi cạnh nhau luôn. Tiếp đó, một người thì lấy điện thoại ra chơi game nữ trang, một người cầm sách triết học ra đọc.
Người tới mỗi lúc một đông, bầu không khí trong phòng cũng dần dần náo nhiệu hơn. Các học sinh vốn dĩ hoạt bát đã lôi những người chơi cùng mình tới, bắt đầu nói về những chuyện mà họ cảm thấy hứng thú. Có một vài người có vẻ chững chạc hơn, bọn họ ngồi cạnh giáo viên, có vẻ như đang chân thành nói lời cảm ơn.
Nhưng Hứa Ngôn vẫn ngồi tại chỗ đọc sách, Thái Khang cũng ngồi nguyên đó để chơi điện thoại.
Tiếp theo là các món ăn được mang lên, bữa cơm giải tán với cái tên "Tiệc cảm ơn giáo viên" coi như chính thức bắt đầu.
Ban đầu, tất cả mọi người đồng loạt đứng lên và cạn với nhau một chén, nhưng chén này chỉ là màn nhạc dạo mở đầu mà thôi. Sau đó, trong thời gian ăn, những người uống được rượu (đa phần là nam sinh) sẽ tìm bạn tốt để chuốc rượu, ai không uống được (đa phần là nữ sinh) thì trò chuyện vui vẻ với người ngồi cạnh. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, ví dụ như có vài cô gái hoạt bát trong lớp còn uống rượu giỏi hơn cả đám con trai.
Các giáo viên luôn siết chặt quản lý với học sinh lúc này cũng thoải mái hơn, họ cười và nói chuyện với học sinh, đôi khi còn nhận lời mời rượu từ học sinh và khuyên nhủ nếu thấy có ai đó uống quá nhiều.
Ngay cả giáo viên chủ nhiệm luôn làm cho người ta chùn bước bây giờ cũng có vẻ thân thiết hơn.
Tất nhiên là Hứa Ngôn cũng đi mời rượu các giáo viên, nhưng ngoài việc đó ra, cậu cũng chỉ ngồi tại chỗ vì trong lớp cũng chẳng có ai cậu thấy cần phải đặc biệt tới mời rượu cả. Hơn nữa, cậu cũng không thích việc người khác mời rượu mình. Ban đầu thì không có gì đáng để nói, thế mà sau khi chạm cốc lại phải ép mình nghĩ ra vài câu, việc này làm cho cậu không chịu nổi.
Cũng may là ưu điểm của việc quan hệ không rộng đã thể hiện ra ngay ở lúc này: Hứa Ngôn và Thái Khang chẳng bị rót rượu mấy, bởi vì không có mấy ai tới mời rượu bọn họ cả.
Nhưng ngay khi bữa tiệc đi tới cuối cùng, sự bình tĩnh của hai người đã bị đánh vỡ.
Một nữ sinh với khuôn mặt thanh tú, đeo kính đã đi tới bên cạnh hai người họ, trong tay cô cầm một chén rượu.
Chiều cao của cô có thể tính là trung bình, dáng người cũng đẹp một cách cân đối. Hôm nay cô mặc một bộ váy ngắn mùa hè tôn lên sức sống và sự hấp dẫn của thanh xuân.
Không đời nào Hứa Ngôn lại không nhận ra bạn cùng lớp, vậy nên cậu cười hỏi:
- Tô Hành, có cần tớ phải tránh ra để cậu nói riêng vài lời với Thái Khang không?
Hồi đầu lớp mười một, Hứa Ngôn đã từng nghe tin người bạn Tô Hành này yêu thầm Thái Khang. Hơn nữa, Hứa Ngôn còn có thể thấy được hôm nay cô gái này còn cẩn thận trang điểm nữa. Lúc này, cô cầm một ly rượu đầy hơn nửa, đôi má hồng lên do cồn, trông cũng có vẻ như mượn rượu để tăng lòng dũng cảm vậy. Chỉ dựa trên mấy điểm này, Hứa Ngôn dám bỏ năm xu ra để đánh cược rằng Tô Hành chắc chắn tới đây để tỏ tình với Thái Khang.
Thế nhưng chỉ một giây sau, cậu đã phải trợn tròn mắt.
Tô Hành chỉ gật đầu với Thái Khang coi như chào hỏi rồi nói với Hứa Ngôn:
- Cậu có thể ra ngoài một lát được không? Tớ có lời muốn nói riêng với cậu.
Hứa Ngôn hoang mang nhìn Thái Khang rồi lại nhìn Tô Hành, sau đó cậu ra bên ngoài với cô.
Trên hành lang, Tô Hành không để Hứa Ngôn phải chờ lâu, cô đã ngay lập tức ném một quả bom to đùng làm cho cậu tâm thần bất ổn.
- Hứa Ngôn, tớ... thích cậu.
Cô gái với vẻ e thẹn và gương mặt đỏ hồng đã nói như vậy.