Dịch giả: Lãng Nhân MônTrời chiều rực rỡ đã dần ẩn vào những đám mây nơi cuối chân trời, cùng với ánh nắng chiều chậm rãi đi sâu vào những tầng mây, màu sắc của những đám mây cũng đã dần chuyển từ màu vỏ quýt thành màu xanh đậm cùng những tia sáng đỏ tía xung quanh.
Nhưng Trương Hân Di và Hứa Ngôn ngồi bên cửa sổ lại chẳng mảy may chú ý tới cảnh tượng ấy. Ánh mắt của hai người đều đang tập trung vào đối phương, nhất là đôi mắt. Trong thời gian nhìn chăm chú vào nhau, họ trò chuyện, câu được câu không.
- Trong hai năm vừa qua, cậu... có yêu ai chưa?
Khi đặt ra câu hỏi này, giọng của Trương Hân Di có vẻ hờ hững. Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc ống hút đang cắm trong cốc trà sữa, một tay thì vén tóc mai qua tai, một tay thì vươn ngón trỏ ra, chạm vào những giọt nước nhỏ đang đọng lại trên cốc giấy.
Hứa Ngôn để ý thấy dù giọng điệu của Trương Hân Di nghe thật hờ hững nhưng ánh mắt cô lại cố gắng tránh nhìn vào cậu, trông như vậy thì thấy cô khá thấp thỏm.
Hứa Ngôn cười như tự giễu:
- Nói thật, hai năm nay học hành như chó ấy, làm gì có lòng dạ nào mà nghĩ chuyện yêu đương? Nhưng cậu thì sao, không yêu đương gì à?
- Tớ cũng phải thi tốt nghiệp trung học mà, hơn nữa từ sau khi chuyện của chúng ta xảy ra, ba mẹ tớ quản lý nghiêm lắm, tớ cũng chẳng có cơ hội ấy...
Càng nói, giọng của Trương Hân Di càng nhỏ đi.
Hứa Ngôn dùng lưng ngón tay bên phải khẽ gõ lên bàn, cậu ra vẻ lơ đãng hỏi:
- Nhưng năm vừa rồi cậu cũng học đại học, ở đại học thì tự do hơn nhiều, thế mà không gặp được cậu trai nào làm cậu động lòng à?
Trương Hân Di ngẩng mặt lên nhìn Hứa Ngôn rồi từ từ lắc đầu:
- Cứ có cảm giác chuyện trước kia còn chưa thực sự kết thúc. Vậy nên tớ làm sao có thể bắt đầu một câu chuyện mới được?
- Còn chưa thực sự kết thúc à...
Hứa Ngôn vô thức nhắc lại.
- Đúng thế đấy, tớ còn có một thứ chưa tặng cho cậu mà!
Nói xong, Trương Hân Di còn mỉm cười giống như đang có trò đùa nghịch nào đó, có cảm giác rất nhí nhảnh.
Cảm giác này làm cho Hứa Ngôn không khỏi nhớ đến một cô gái khác, một cô gái cũng làm cậu nóng ruột nóng gan, hơn nữa còn có mối quan hệ ràng buộc sâu sắc hơn hẳn... Cậu bỗng lắc lắc đầu để ném những suy nghĩ vớ vẩn kia đi.
Tiếp đó, cậu thuận lời hỏi:
- Mà nhắc mới nhớ, tớ vẫn chưa biết là cậu đi học đại học ở đâu.
- Thượng Hải.
- Trường nào của Thượng Hải vậy?
Trương Hân Di lườm cậu:
- Một trường loại hai bình thường thôi, dù sao cũng không thể so với một người vì em gái mà đỗ cả Kinh Đại như cậu được!
Hứa Ngôn lập tức cãi lại:
- Nói lý đi nào, tớ thi đỗ được Kinh Đại thì đúng là phải cảm ơn sự trợ giúp của em gái, thế nhưng không phải vì em gái mà tớ thi vào đó!
- Vậy thì là vì sao? Tớ nhớ khi trước cậu đã từng nói rằng cậu không có hứng thú để học hành tử tế cơ mà.
- Trước đây thì không có hứng thú gì, nhưng về sau hứng thú thức tỉnh chứ còn sao nữa. Hơn nữa tớ nhận ra mình không phải người có khả năng viết lách tiểu thuyết gì, thế nên phải tìm cho mình một con đường khác.
Trương Hân Di cười lắc đầu rồi không nói gì thêm, cô chỉ cúi đầu uống một ngụm trà sữa.
Hứa Ngôn chẳng nói chẳng rằng mà cứ nhìn chăm chú vào Trương Hân Di một lúc lâu, ánh mắt không hề che giấu ấy thậm chí đã khiến cho đôi má thiếu nữ ửng hồng.
- Cậu cứ nhìn chằm chằm vào tớ thế làm gì?
Thiếu nữ gắt lên.
- Tớ...
Hứa Ngôn vừa mới mở lời thì đã bị một ánh chớp lóe lên ngoài cửa sổ làm chói mắt, cậu không nói gì nữa.
Sau ánh sáng là tiếng sấm đinh tai nhức óc vang lên. Tiếng sấm này làm cho người ta chấn động cả lồng ngực, ngay cả mấy chiếc xe đang đặt trên vỉa hè, chỗ gần cửa sổ họ đang ngồi cũng rung lên.
Ngay sau đó là một cơn mưa bất ngờ ập xuống.
Hứa Ngôn và Trương Hân Di nhìn ngoài cửa sổ, họ thấy được cơn mưa thưa hạt mau chóng chuyển thành một màn mưa dày đặc, thế rồi họ quay lại, nhìn nhau.
- Cậu mang ô chứ hả?
Hứa Ngôn hỏi.
Trương Hân Di lắc đầu.
Hứa Ngôn thở dài, đứng dậy.
Trương Hân Di vội vàng hỏi:
- Cậu định làm gì thế?
- Tớ đi mua ô, cũng không thể bị cầm chân ở đây mãi chứ?
- Mua ô...
Trương Hân Di nhìn màn mưa ngoài cửa sổ:
- Ở ngoài kia mưa to như thế, cậu mà ra chắc chắn là sẽ ướt đấy.
Hứa Ngôn nhún vai:
- Thế thì còn cách nào khác? Dù sao tớ cũng khỏe mà, hè tắm mưa một lúc cũng chẳng thành vấn đề gì. Dù sao đi nữa thì cũng không thể để cậu cùng mắc mưa với tớ chứ? Chờ tớ mua ô về, ít nhất cậu cũng không phải dầm mưa, một người ướt sũng thì vẫn có lời hơn so với hai người ướt như chuột lột nhiều.
Trương Hân Di cắn môi, im lặng.
Đúng lúc này, tiếng của chủ cửa hàng gần đó vang lên:
- Trong tiệm có ô đây, có thể cho hai người mượn.
Nụ cười thoải mái trên gương mặt Hứa Ngôn lập tức cứng đờ lại, càng chết dở là cậu thấy được vẻ trêu tức rất rõ ràng trong mắt thiếu nữ.
Chủ quán lại nói tiếp:
- Lời này của tôi có vẻ hơi thừa ấy nhỉ? Có phải là đã quấy rầy đến kế hoạch của anh chàng đẹp trai này không?
Giọng Hứa Ngôn có vẻ khô khốc:
- Không, cũng không có gì... Hự, cảm ơn.
Trương Hân Di cười, cô nói nhỏ:
- Sinh viên Kinh Đại hẳn hoi, thế mà suýt chút nữa đã đần độn lao vào trong mưa rồi.
......
Hơn một tiếng sau, trên một con phố gần nhà mới của Trương Hân Di.
Hứa Ngôn cầm một chiếc ô, dưới ô là hai người, cậu và Trương Hân Di.
Không gian bên dưới ô cũng chẳng rộng rãi gì, vậy nên hai người chậm rãi bước đi chỉ có thể sát lại gần nhau. Giữa hai cánh tay của chàng trai và cô gái gần như không có khoảng cách, lại bởi vì đang mùa hạ, ai cũng mặc áo cộc tay nên lúc này đúng là da thịt chạm vào nhau.
Trời đã tối đen, trăng sao cũng bị mây đen đặc che khuất. Nhưng trên những con đường thành thị, đèn đường chiếu sáng là chẳng cần biết tới sắc trời, huống chi bọn họ còn đang bước trên lối đi bộ rộng rãi, công suất đèn đường đủ dùng.
Trước đó, sau khi rời khỏi quán trà sữa, Hứa Ngôn đã tiễn Trương Hân Di lên xe buýt để về nhà, và chính cậu cũng đi cùng luôn. Xuống xe rồi, Hứa Ngôn lại nhất quyết phải tiễn cô về bởi vì hai người cũng chỉ có mỗi một chiếc ô che mưa. Còn việc nguyên nhân này là sự thật hay chỉ là một cái cớ thì có lẽ cả hai người cũng không biết rõ nhỉ?
Xuống khỏi xe buýt, trên con đường từ trạm dừng tới đây không chỉ có mưa to mà đôi khi còn kèm theo cả gió. Vì vậy, dù lực tay của Hứa Ngôn rất tốt, cậu vẫn vững vàng giơ ô lên che mưa từ đầu tới cuối, thế nhưng cả hai người đều bị xối không ít mưa, nhất là từ đầu gối trở xuống.
Hứa Ngôn mặc quần dài, tất nhiên là ống quần của cậu đã ướt rất nhiều. Trương Hân Di thì... lĩnh vực tuyệt đối, cũng chính là tất cao quá gối thế nên tất của cô cũng ướt đến độ có thể vắt ra nước rồi.
- Trong giày cũng bị nước vào, khó chịu quá...
Thiếu nữ phàn nàn.
Hứa Ngôn dùng bên tay không để vỗ nhẹ vào mu bàn tay cô, coi như an ủi.
Trương Hân Di dừng bước.
Hứa Ngôn cũng dừng theo, cậu hỏi:
- Sao thế?
- Là chỗ này, rẽ phải.
Trương Hân Di chỉ vào lối rẽ nhỏ bên đường.
- Để tớ đưa cậu về tới tận nhà đi, kẻo mưa.
Trương Hân Di gật đầu.
Hai người quẹo vào lối rẽ, đi được một đoạn ngắn thì tới trước một khu nhà.
Phía trên có một mái hiên trước cửa khá rộng, cũng đủ để che mưa.
Vậy là họ bước tới mái hiên, Hứa Ngôn cúi đầu, gấp ô lại.
Nhưng khi ngẩng đầu lên một lần nữa thì Hứa Ngôn như tiếp xúc đến nguồn điện cao thế, cậu cứng còng cả người lại.
Nơi bị điện giật là bờ môi.
Thiếu nữ nhón chân lên, dùng đôi môi mềm mại của mình để đánh úp môi cậu.
Đôi môi của hai người yên lặng khép lại, không hề có thêm một động tác nào khác mà chỉ là một đụng chạm giản đơn.
Nhưng cõi lòng đã bị cưỡng ép phải bình tĩnh kia dường như gặp phải đạn hạt nhân, nó đã bị sóng xung kích đánh đến mức tan tác.
Hứa Ngôn ngừng thở, cậu dám khẳng định rằng đối phương cũng giống mình. Cùng lúc đó, cậu cảm nhận được trái tim mình chưa bao giờ kịch liệt như thế, chưa bao giờ rõ ràng đến vậy.
Tiếng mưa rơi như đã bị ngăn cách khỏi thính giác, xung quanh yên lặng như tờ.
Cảm giác thần kì đến tột cùng.
Chẳng biết qua bao lâu, thiếu nữ mới ngửa ra sau, vậy là môi rời môi.
Cô tinh nghịch cười:
- Đây chính là món đồ vẫn luôn ở lại chỗ tớ suốt hai năm, thật ra tớ đã muốn cho cậu từ hai năm trước rồi.
- Nụ hôn đầu tiên à?
Hứa Ngôn vô thức sờ lên môi mình.
- Ha ha ha.