Dịch giả: Lãng Nhân MônTối hôm ấy, Lộ Lăng xong việc ở phòng thí nghiệm và trở về căn phòng thuê của mình, cô bé định tắm rồi đi ngủ luôn.
Hôm nay Lộ Lăng đã quá mệt mỏi rồi, hơn nữa còn là mệt cả thể xác lẫn tinh thần.
Một mặt là Lôi Hồng Hà đã chuẩn bị cho cô bé một đống nhiệm vụ học tập, yêu cầu trong thời gian ngắn nhất phải nắm được các kĩ năng thí nghiệm cơ bản. Dù cho thiếu nữ cực kì thông minh thì ở trong phòng thí nghiệm cũng có rất nhiều dụng cụ, hơn nữa sách giáo khoa còn đề cập tới vô số phương pháp thí nghiệm nữa, trong mắt người bình thường thì nhiệm vụ phải học xong tất cả trong thời gian nhất định đến từ Lôi Hồng Hà là một nhiệm vụ bất khả thi, còn với Lộ Lăng thì đây là một nhiệm vụ khó khăn.
Một mặt khác, cô bé rất muốn đi tìm Hứa Ngôn, cô cảm thấy mình có rất nhiều chuyện muốn nói với anh trai. Thế nhưng khi thật sự ngồi cùng cậu trong một lớp học, đừng nói tới việc nói chuyện, cô bé thậm chí còn không dám ngồi ở vị trí quá gần cậu. Lộ Lăng nhận ra mình còn chưa suy nghĩ kĩ, không chỉ là chưa nghĩ kĩ xem mình sẽ nói gì, mà ngay cả những bước tiếp theo sẽ phải làm gì, cô cũng chưa nghĩ ra. Với thiếu nữ đã quen với cô độc từ nhỏ, cảm giác này quá xa lạ.
Nhưng ngay khi Lộ Lăng đang định cởi quần áo, cô nghe thấy tiếng đập cửa, hơn nữa nhịp gõ cửa và số lần gõ còn mang lại một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Lộ Lăng ra cửa, qua mắt mèo, cô bé nhìn ra ngoài. Quả nhiên là Từ Thiên Tuyền, hơn nữa cô còn mang theo đàn guitar.
Lộ Lăng mở cửa để Từ Thiên Tuyền đi vào rồi lập tức đóng cửa lại ngay.
Từ Thiên Tuyền cởi giày rồi đi chân trần vào nhà, cô tháo túi đựng guitar sau lưng xuống.
- Ta lo lắng cho cô quá. Tối nay ta ngủ cùng cô đi.
Từ Thiên Tuyền nhìn thẳng vào mắt Lộ Lăng, chân thành nói.
Lộ Lăng cười:
- Tối qua ta có suy sụp thật nhưng bây giờ đã khá hơn rồi.
- Không, ta nhận ra mà! Mặc dù ta không biết yêu nghiệt phương nào đã làm cô bối rối nhưng ta có thể nhận ra cô vẫn còn chưa thoát ra khỏi nó được. Ta không giúp được gì nhiều nhưng có thể ngủ cùng cô, hơn nữa ta có thể dùng ma pháp mới học được để bổ sung năng lượng cho cô nữa!
- Bổ sung năng lượng à?
- Đúng thế, ta đã nắm giữ được ma pháp cộng hưởng âm thanh, có thể bổ sung ma lực cho cô!
Lộ Lăng có thể đoán ra ý của Từ Thiên Tuyền là một kĩ xảo nào đó giống như cộng hưởng vậy, thế là cô bé nói:
- Thiên Tuyền à, phòng này cách âm không tốt lắm đâu, muộn thế này rồi sẽ ảnh hưởng tới hàng xóm đấy.
- Không sao, ta nhỏ giọng lại là được!
Thấy Từ Thiên Tuyền nhiệt tình như vậy, Lộ Lăng cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Lúc này, Từ Thiên Tuyền đã lấy chiếc guitar ra khỏi túi đựng. Ngay sau đó, cô bé chuẩn bị tư thế và gảy đàn.
Ban đầu là một khúc nhạc dạo ngắn gọn, réo rắt và du dương như tiếng suối chảy, thế rồi Từ Thiên Tuyền nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Tiếng hát vang lên.
Từ Thiên Tuyền vẫn hát những từ không rõ nghĩa như cũ, thế nhưng so với kiểu ngâm nga trước đây, rõ ràng lần này giọng hát của cô lại mang tới một cảm giác kì diệu khó tả.
Giống như một thiếu nữ chăn dê trên thảo nguyên hoặc là một nữ tín đồ đang bước đi trên cao nguyên Tây Tạng, giọng hát linh hoạt, kì ảo, trong vắt. Sự khác biệt ở đây là hòa trộn giữa kì diệu và đặc thù.
Đây không phải lần đầu tiên Lộ Lăng nghe Từ Thiên Tuyền hát, nhưng đây là lần đầu tiên cô bé nghe đến say mê như vậy.
Đắm chìm trong tiếng ca uyển chuyển của Từ Thiên Tuyền, suy nghĩ của Lộ Lăng cũng theo đó mà lên xuống, có rất nhiều hình ảnh, khuôn mặt hiện ra trước mắt cô bé như đèn kéo quân. Vì trí nhớ của cô bé rất tốt nên những hình ảnh kia cũng cực rõ ràng.
Từ Thiên Tuyền gảy guitar, nhắm mắt hát.
Lộ Lăng dựa lưng vào tường và cũng nhắm mắt. Cô bé trở về với kí ức, đuổi theo nó tới ngày trước khi mình gặp Hứa Ngôn.
Đó là ngày mà cô bé biết mẹ sắp kết hôn, hơn nữa đối tượng kết hôn còn chính là ba ruột của mình. Nhưng với người đàn ông tên Hứa Vọng Hải kia, Lộ Lăng có một nỗi oán hận, bởi lẽ những gian nan khốn khổ mà cô bé gặp phải từ nhỏ cũng có thể tính hết là do ông ta.
Cũng vì vậy mà Lộ Lăng cũng có ấn tượng đầu tiên không tốt đẹp gì với con trai của ông ta. Thế nên Lộ Lăng mới đi gặp người anh tên là Hứa Ngôn kia để thăm dò.
Kết quả thử nghiệm và việc Lộ Lăng quá trớn đều không hề nằm ngoài dự đoán của bản thân cô bé.
Nhưng điều làm Lộ Lăng bất ngờ là khi bị mình dùng đủ mọi cách để bắt nạt, Hứa Ngôn lại không hề để bụng. Chẳng những không trả thù mà cậu còn...
Có lẽ có rất nhiều chuyện đã bắt đầu thay đổi từ khi đó nhỉ?
Mấy phút sau, Từ Thiên Tuyền đã kết thúc bài hát của mình.
Căn phòng trở về với yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai thiếu nữ.
Tiếng thở của Lộ Lăng ngày một dồn dập hơn.
- Thiên Tuyền, ta đã biết mình phải làm gì rồi. Cảm ơn cô"
Lộ Lăng mở mắt và nhìn thẳng vào bạn thân của mình, ánh mắt cô bé đã tự tin và quyết đoán hơn.
Từ Thiên Tuyền có cảm giác sao Thiên Cơ không gì không làm được đã bị mình gọi về rồi. Vậy nên cô vui đến mức vứt cả guitar, nhào tới ôm Lộ Lăng.
- Sao Thiên Cơ, ma lực của cô cuối cùng đã quay về rồi ư?
- Hừ hừ, cô thì có ma lực nhưng mà của ta là thần lực nhé!
......
Giờ nghỉ trưa hôm sau, Hứa Ngôn đi ăn trưa cùng các bạn trong phòng rồi về phòng nghỉ ngơi.
Bốn người vào phòng ngủ, việc đầu tiên là bật quạt trần lên, tiếp đó là lao lên ghế hoặc lên giường rồi co quắp trên đó.
Lý Long Hoa còn chẳng thèm cởi giày mà đã nằm úp xuống giường luôn, giọng nói của cậu ta bị gối chặn nên nghe khá rầu rĩ:
- Buổi sáng kín tiết, buổi chiều vẫn còn kín tiết...
Đường Hòa Hưng ngồi trên ghế rồi cầm điện thoại lên:
- Đúng thế, chiều có hóa vô cơ và vật lý, nhưng tối thì không có tiết nào.
Lương Nghị Kha đã lên giường, thế nhưng trước khi nằm xuống, cậu ta nghiêng về phía Hứa Ngôn:
- Hứa Ngôn, mày làm gì đấy?
- Đọc sách.
Lý Long Hoa cũng ngẩng lên nhìn cậu:
- Học đến tận trưa mà mày vẫn còn đọc sách à?
- Ừ, đọc mệt thì úp sấp xuống bàn ngủ luôn là được.
Đường Hòa Hưng thản nhiên nói:
- Tao nghe nói Hạ Nhược Lâm sẽ chuyển chuyên ngành đấy, hơn nữa còn kéo cả mày theo. Đúng là thế đấy hả?
Hứa Ngôn đáp:
- Mày nắm bắt tin tức nhanh nhạy thật.
Đường Hòa Hưng nói:
- Chủ yếu là Hạ Nhược Lâm nói nhiều, hơn nữa cũng nổi bật trong lớp nên chuyện này không bí mật gì.
Lý Long Hoa tỉnh táo hẳn, cậu ta hỏi với một lòng hiếu kì mãnh liệt:
- Hứa Ngôn, không ngờ mày lại là một tay cưa gái cao thủ... Có bí quyết gì để chia sẻ không?
Hứa Ngôn bất đắc dĩ nói:
- Đã bảo với chúng mày là tao có bạn gái rồi mà. Hạ Nhược Lâm với tao không có gì mờ ám hết, người ta chỉ muốn tìm một người để cùng cố gắng thôi.
- Những người cưa gái thành công điển hình đều là như vậy.
Lý Long Hoa chưa nói xong thì một tràng gõ cửa đã ngắt lời cậu ta.
Cả bốn người cùng nhìn về phía cửa phòng ngủ.
Một giọng thiếu nữ hoạt bát vang lên sau cánh cửa:
- Anh Hứa, anh có ở trong đó không?
Lý Long Hoa, Lương Nghị Kha và Đường Hòa Hưng đồng loạt nhìn về phía Hứa Ngôn với ánh mắt vừa chế nhạo vừa trêu chọc.
Hứa Ngôn nhận ra đây là giọng Lộ Lăng.
Nhưng cô bé đến đây làm gì?
Khi Hứa Ngôn ra mở cửa, cả ba người còn lại trong phòng đã nhìn cậu với anh mắt nhìn giai cấp kẻ thù.
Một em gái đáng yêu buộc tóc hai bên, mặc váy thủy thủ màu xanh da trời và đi tất cao màu trắng đang đứng ngoài cửa ra vào, trông thật thanh tú. Mặc dù khi trước Lộ Lăng cũng đi học nhưng gọng kính dày cộp và kiểu tóc buộc ẩu đã thành công che giấu khuôn mặt cô bé, đến mức đa số mọi người đều không có ấn tượng gì với cô.
Vì vậy khi nhìn thấy một thiếu nữ làm mắt người ta phải tỏa sáng thế này, ba người còn lại đã nghi ngờ có phải Hứa Ngôn dụ dỗ một loli ở trường cấp hai bên cạnh hay không.
Nhưng hành động của Lộ Lăng làm họ giật nảy mình, thậm chí là cả Hứa Ngôn cũng vậy.
Cô bé nhón chân lên, ôm Hứa Ngôn. Sau đó, Lộ Lăng ngượng ngùng và mong chờ nói:
- Anh trai, xin lỗi đã quấy nhiễu giờ nghỉ trưa của anh. Anh ra ngoài với em một lúc được không?
Hứa Ngôn gật đầu.
Giọng Lý Long Hoa vang lên sau lưng cậu:
- Hứa Ngôn, đây là bạn gái mày à?
- Không, con bé là em gái tao...
Hứa Ngôn cũng sững sờ. Bây giờ cậu không chỉ nghi ngờ về việc Lộ Lăng đến tìm mình mà hơn nữa là vì sao Lộ Lăng lại mặc thế này? Mặc dù mình rất thích tạo hình 2D thế này nhưng em gái từ xưa tới nay chưa bao giờ buộc tóc hai bên cả.
- Hừ, bạn gái này nọ làm sao quan trọng bằng em gái được?
Lộ Lăng nói xong rồi lôi Hứa Ngôn ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa.
Ba nam sinh trong phòng nhìn nhau, ngay sau đó, Lý Long Hoa và Đường Hòa Hưng bắt đầu than trời trách đấy.
- Cái thằng kia có tất cả bao nhiêu em gái?
- Em gái đáng yêu như thế... Mẹ nó, đãi ngộ gì đây? Nó đến Kinh Đại để lập hậu cung à?