Dịch giả: Lãng Nhân MônChiều thứ hai, cha con Hứa Ngôn đều xin nghỉ để đến một trường cấp hai, nơi Lộ Lăng từng học hai năm.
Không trung dày đặc mây đen, có vẻ như chỉ cần một cơn gió to thổi qua là mưa lập tức rơi xuống vậy.
Đang là giờ học bởi vậy sân trường rất yên tĩnh, không có mấy người qua lại. Nhưng vừa đến gần các lớp học đã nghe thấy tiếng giáo viên giảng bài rồi tiếng học sinh thì thầm to nhỏ.
Hứa Vọng Hải đã nhờ vợ mình báo cho chủ nhiệm cũ của Lộ Lăng nên hai cha con chỉ việc đến thẳng văn phòng giáo viên. Hai năm trong đời học sinh cấp 2 của con bé đều được vị giáo viên này dẫn dắt. Giờ con bé nhảy lớp thẳng lên cấp 3, còn các bạn học vẫn tiếp tục cuộc sống cấp 2 của mình.
Đứng trước cửa phòng, Hứa Vọng Hải do dự vài giây mới gõ cửa.
- Cửa không khóa, mời vào.
Giọng nữ từ trong truyền ra.
Ông đẩy cửa vào, Hứa Ngôn theo sát cha mình.
Trong phòng chỉ có một nữ giáo viên sắc mặt vàng như nến, đeo kính mắt dày cộp đang ngồi. Bà nhìn lướt qua cả hai cha con xong ánh mắt hướng về Hứa Vọng Hải, hỏi:
- Ông là cha của em Lộ Lăng sao?
Ông hồi hộp xoa tay, kích động đáp:
- Vâng vâng, tôi là ba của con bé. Hôm nay tới vì muốn hiểu…
Bà giáo già xua tay:
- Vài phút nữa là hết giờ, tôi còn phải về lớp ổn định trật tự. Tôi biết ông muốn tìm hiểu về Lộ Lăng, vậy chúng ta nói nhanh đi.
Hứa Vọng Hải gật đầu, ngẫm một lát mới hỏi:
- Con bé… hai năm học ở đây biểu hiện thế nào?
- Cô bé nhảy lớp nhảy đến thẳng cấp 3 rồi, ông nói nó biểu hiện tốt hay không?
Bà giáo xoay người thu dọn giấy tờ trên bàn, lại nói tiếp:
- Nhưng cô bé rất ít nói, rất an tĩnh… Phải dùng từ kiệm lời mới đúng. Hơn nữa trong lớp cũng không có bạn bè gì.
Hứa Vọng Hải lặng im.
Bà giáo già thu dọn xong, thấy khách không nói năng gì nên quay đầu lại nhìn:
- Ông còn chuyện gì muốn hỏi không? Nếu không…
Ông đột nhiên ngắt lời bà:
- Cô Lưu, cô chắc không biết, tôi cũng là giáo viên cấp 2.
- Ừm, ông muốn nói gì?
- Giáo viên đã thấy học sinh không hòa hợp với lớp học thì có thể lúc giáo viên không theo sát được sẽ có càng nhiều chuyện khó nói. Hơn nữa con trai không hòa hợp còn đỡ một chút, nhưng con gái… Tóm lại chắc chắn sẽ không có gì hay. Tôi làm giáo viên cũng nhiều năm, thấy nhiều chuyện tương tự rồi.
Ông nhìn chằm chằm người đối diện, ánh mắt như đã cực kỳ quyết tâm.
Bà giáo già sắc mặt cũng không dễ nhìn, ngẩng cao đầu nhìn lại ông, trách:
- Thế lúc trước cha con bé đi đâu rồi?
Ông nghẹn lời.
Hứa Ngôn thấy không khí căng cứng nên vội hòa giải:
- Cô Lưu đừng giận, ba em có hơi nóng nảy thôi chứ ông không có ý trách cô đâu, đó cũng không phải mục đích của chuyến thăm lần này. Cha con em chỉ muốn tìm hiểu một chút về em gái em thôi cô.
Bà giáo lườm cậu một cái:
- Chẳng có gì mà phải tìm hiểu hết, hơn nữa chuyện giữa học sinh sao chúng nói cho giáo viên như tôi được. Có vẻ cậu cũng đang còn đi học, chắc cậu cũng biết, cứ có chuyện lại đi mách giáo viên chỉ càng khiến bạn học ghét thêm thôi.
Cậu cười xòa đáp lời bà:
- Vậy có thể nhờ cô giúp cha con em nói chuyện với vài người bạn học của con bé không ạ?
Bà nhíu mày hỏi:
- Cậu muốn nói chuyện với ai?
- Cô biết bạn học có quan hệ tốt nhất với Lộ Lăng không ạ?
- Tôi không biết.
Dù người đối diện thẳng thừng từ chối nhưng Hứa Ngôn vẫn ôn hòa hỏi bà:
- Vậy nói chuyện với bạn cùng bàn của con bé cũng được. Ở càng gần chắc sẽ càng thấy được nhiều điều.
Reng reng reng ——
Đúng lúc này chuông báo tan học vang lên. Ngoài cửa văn phòng bắt đầu có tiếng người qua lại.
Hứa Ngôn vẫn giữ nụ cười hiền hòa, bình thản nhìn bà giáo già trước mắt.
Sắc mặt bà cũng dễ nhìn hơn một chút:
- Lớp tôi mỗi năm đều xếp lại chỗ ngồi một lần, Lộ Lăng có hai người ngồi cùng bàn, một nam một nữ. Cậu muốn gặp ai?
Cậu nghĩ rất nhanh rồi nói:
- Cứ theo thứ tự đi ạ.
…
Lý Khánh Dương là một học sinh cấp 2 bình thường. Bề ngoài bình thường, thành tích học tập cũng bình thường nốt. Cậu có dáng người cao gầy nhưng không có tướng nam thần gì hết, bởi vậy chưa từng có ai thầm thương trộm nhớ… so sánh ra thì bạn gái của cái tên nhóc đẹp trai nhất lớp đã là hai chữ số rồi.
Sở thích của Lý Khánh Dương cũng rất bình thường, chơi mấy game online đơn giản, xem vài trang báo mạng… tóm gọn lại thì cậu bé này là kiểu khó lòng để lại ấn tượng sâu sắc gì trong mắt các giáo viên. Lại bởi rất ngoan ngoãn chấp hành kỷ luật, không có gan gây chuyện nên cậu cũng rất khó bị giáo viên gọi lên văn phòng trách phạt.
Nhưng tiết thứ hai chiều nay cậu lại bị cô chủ nhiệm gọi lên văn phòng.
Lúc cậu nhóc thấp thỏm đi vào mới thấy trong phòng có thêm hai người lạ mặt. Một người là ông chú trung niên, người còn lại trông chỉ lớn hơn cậu một chút. Qua lời cô chủ nhiệm giới thiệu cậu mới biết đây là cha và anh trai của Lộ Lăng, bạn cùng bàn cũ của cậu.
Cậu lại càng khó hiểu hơn khi cô chủ nhiệm chỉ bảo:
- Kể vài chuyện về Lộ Lăng đi.
Nói xong cô liền yên lặng nhìn cậu.
Vì thế cậu nhóc chỉ có thể ngốc nghếch vừa nói vừa hoa tay múa chân trước hai người lạ mặt kia:
- Vừa lên cấp hai, theo sắp xếp của lớp em với Lộ Lăng ngồi chung một bàn. Lúc mới vào học em có nghe nói thành tích của bạn ấy khá lắm, hồi tiểu học còn nhảy lớp nữa.
Bạn ấy lúc nào cũng đọc sách… Em nhìn chẳng hiểu gì cả, toàn là sách giáo khoa ấy. Lộ Lăng đọc nhiều nhất là sách Toán, đầu tiên là sách Toán cấp 2 xong đến học kỳ hai thì chuyển sang Toán cấp 3.
Bạn ấy gần như chẳng chuyện trò với ai, có khi em nói với bạn ấy mà bạn ấy cũng chỉ ậm ừ đáp lại thôi. Tự bạn ấy chưa bao giờ chủ động nói gì. Em ngồi chung bàn với bạn ấy một năm mà còn chưa từng thấy bạn ấy nói chuyện với ai hết.
Thành tích của bạn ấy rất tốt, cũng rất xinh xắn. Nhưng vì không hòa đồng nên lâu dần cả lớp đều nói bạn ấy… kiêu ngạo.
Có vài bạn nữ bắt nạt bạn ấy… Chú đừng nhìn cháu như thế, chuyện con gái cháu cũng biết gì đâu mà chen vào. Hơn nữa bạn ấy chẳng có bạn bè gì trong lớp cả, có bị bắt nạt cũng không đi mách cô giáo được…
Nghe nói có bạn nữ bảo bạn ấy giả tạo, cố tình tỏ ra ngoan ngoãn để các giáo viên xem thôi. Nói bạn ấy giả vờ để quyến rũ bọn con trai.
Đúng là có rất nhiều bạn nam tỏ tình với bạn ấy. Có người nói trực tiếp, có gửi tin nhắn điện thoại… nhưng bạn ấy đều không đáp lại. Ngay cả Dương Lâm Kỳ đẹp trai nhất lớp cũng gửi giấy hẹn bạn ấy nhưng tờ giấy kia còn chưa tới được tay Lộ Lăng đã bị mấy bạn nữ thích Dương Lâm Kỳ biết… Lúc hết giờ mấy bạn nữ kia lừa Lộ Lăng ra ngoài, khi bạn ấy về em thấy quần áo của bạn ấy bẩn hết, trên tay với cổ cũng có vết thương nữa.
Đến học kỳ hai, tất cả các bạn nữ trong lớp đều xa lánh bạn ấy. Mọi người nói xấu bạn ấy rất nhiều, bảo là đồ bitchy rồi ti tiện gì đó… Nhưng thành tích của bạn ấy lại càng lúc càng tốt, giành lấy cả vị trí số một toàn cấp luôn.
Giáo viên đều rất quý bạn ấy. Có lần một bạn nữ đổ nước vào cặp của bạn ấy bị giáo viên bắt gặp nên ăn mắng ghê lắm, bị mời cả phụ huynh nữa. Nhưng sau lưng giáo viên họ càng bắt nạt bạn ấy ghê hơn.
Em cũng không hiểu sao họ phải làm thế. Thật ra hồi đầu có nhiều bạn nữ muốn làm bạn với Lộ Lăng lắm, nhưng bạn ấy đều không để ý đến họ… Em cũng không rõ nữa, chuyện của bọn con gái phức tạp lắm. Lớp có hơn hai mươi đứa con gái mà đã có mấy nhóm riêng rồi. Các bạn ấy chỉ có trước mặt cười nói với nhau thôi chứ sau lưng toàn đặt điều công kích người khác không ra gì, đấu đá ghê lắm ấy.
Về sau dù trong lớp vẫn có nhiều bạn nam thích Lộ Lăng nhưng ai cũng biết bạn ấy kiêu căng lắm, nên dần cũng không ai quan tâm bạn ấy nữa…
Nhưng đến năm thứ hai lại thay đổi. Các bạn nữ trong lớp hình như không bắt nạt bạn ấy nữa, nhưng sau khi khai giảng em bị chuyển chỗ nên cũng không rõ có chuyện gì xảy ra. Ừm, năm trước bạn ấy ngồi cùng bàn với một bạn nữ, quan hệ có vẻ cũng không tệ…
Nói đến nửa tiết học mới xong, cuối cùng cô chủ nhiệm cũng tha cho cậu nhóc này, để cậu quay về lớp học.
Chờ cửa văn phòng đóng lại, Hứa Vọng Hải mới lạnh lùng nhìn bà giáo già, ông nói:
- Cô không biết tất cả những chuyện đó sao?
Bà giáo ngồi sau bàn làm việc, nhấc kính xuống chăm chú lau:
- Đúng là tôi không biết gì hết. Ông cũng là giáo viên, vậy ông phải hiểu trường học không thể quản hết mọi chuyện được.
Ngực Hứa Vọng Hải như muốn vỡ ra, Hứa Ngôn thấy cảm xúc của ông đang rất tệ nên vội tiến lên trước, bảo:
- Thế… bạn cùng bàn thứ hai của Lộ Lăng là ai ạ?
- Lâm Vũ Tịch.
- Vũ trong hạ vũ, Tịch trong tịch dương?
- Đúng thế.
Cô nhìn cậu, nghi hoặc hỏi:
- Sao cậu biết?
- À, em có nghe Lộ Lăng nhắc đến.
Đương nhiên con bé không nhắc đến Lâm Vũ Tịch trước mặt cậu, nhưng cậu vừa nhớ đến địa chỉ QQ có tên Tịch Vũ kia. Có vẻ cô bé tên Lâm Vũ Tịch này là bạn tốt nhất của Lộ Lăng. Cô bé chắc biết nhiều chuyện về em gái cậu hơn nhóc vừa rồi. Đối với nguồn tin quan trọng như vậy, Hứa Ngôn sâu sắc cảm giác được, đến màn diễn quan trọng rồi đây.
Bà giáo lau xong kính, vừa đeo vừa nói:
- Hai người vẫn muốn hỏi chuyện Lâm Vũ Tịch sao?
Hứa Ngôn cười đáp:
- Vâng ạ, làm phiền cô rồi.