Cô Em Gái Tuổi Teen Của Tôi

Chương 160

Dịch giả: Lãng Nhân Môn

Học kì đầu tiên ở Kinh Đại đã kết thúc, kì nghỉ đông bắt đầu và nghỉ tết cũng gần ngay trước mát. Hứa Ngôn và Lộ Lăng lên máy bay về nhà.

Thật ra trong ấn tượng của Hứa Ngôn, những lúc theo ba đi xa nhà thì phương tiện được lựa chọn đầu tiên sẽ là tàu hỏa hoặc xe khách đường dài vì tuy gia đình không đến mức cơm áo thiếu thốn nhưng cũng không đến mức dư dả được bao nhiêu. Nhưng từ khi Lộ Lăng và mẹ chuyển tới, lựa chọn đầu tiên khi ra ngoài của họ đã biến thành máy bay. So với thời gian chỉ có hai cha con trước kia, từ sau khi gia đình được xây dựng lại, ba cậu hình như bắt đầu bận rộn hơn hẳn. Người đàn ông cứ đến cuối tuần sẽ nằm co ro trên sa lông xem tivi kia, trong mấy năm trở lại đây, đã càng ngày càng ít thời gian rảnh rỗi rồi.

Những việc này, trước khi lên đại học, Hứa Ngôn cũng không hề để ý. Sau khi xa nhà nửa năm, không gặp ba suốt một thời gian dài như vậy, cậu mới đột ngột nhận ra.

Hứa Ngôn nhận thức được điều này khi đang trên độ cao cách mặt đất mười kilomet. Cũng vào lúc đó, Lộ Lăng đang gối lên đùi cậu, ngủ say sưa.

Cúi đầu nhìn Lộ Lăng, Hứa Ngôn nhận ra gương mặt của em gái dường như không có gì thay đổi từ sau lần gặp đầu tiên. Mặc dù cô bé có cao hơn một chút nhưng vẫn cứ giống như một bé gái, có lẽ cũng không phải, vốn dĩ Lộ Lăng vẫn luôn là một bé gái. Hơn nữa ngoài khuôn mặt đáng yêu thì bộ ngực của cô bé cũng chẳng thay đổi gì cả.

- Này, mi nhìn đi đâu đấy?

Nghe thấy giọng nói trách móc và xấu hổ của thiếu nữ, Hứa Ngôn mới giật mình thấy cô đã tỉnh. Cậu lúng túng mỉm cười:

- Không có gì, chỉ là... ừm, không có gì.

Lộ Lăng chu môi lên rồi nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn với ánh mắt khinh bỉ. Thế nhưng động tác của cô bé lại hoàn toàn ngược lại, thiếu nữ dang hai tay, thân mật ôm lấy eo cậu.

Chẳng biết vì sao trong đầu Hứa Ngôn bỗng nhiên nhớ lại buổi chung kết thất bại và vẻ mặt khó xử của Trương Tử Dương khi nói ra câu hỏi kia. Hứa Ngôn còn nhớ rõ, câu hỏi ấy là:

- Cậu với em gái thực sự có quan hệ máu mủ sao?

- Tất nhiên rồi, anh em cùng cha khác mẹ đấy.

Tim Hứa Ngôn bỗng đập dồn dập, cậu khẽ vỗ đầu Lộ Lăng, nói nhỏ:

- Em dậy rồi thì ngồi lên đi.

- Không, bản thần muốn ngủ nướng!

Thiếu nữ lắc lắc đầu, ôm chặt hơn khi nãy.

- Dậy đi nào, anh có chuyện phải bàn bạc với nữ thần đại nhân đây.

- Chuyện gì thế? Cứ thế này rồi bàn bạc cũng được.

- Cứ dậy đi đã.

Giọng Hứa Ngôn rất dịu dàng nhưng cũng kiên quyết.

Lộ Lăng bĩu môi ngồi dậy, cô bé dựa vào lưng ghế, hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt có vẻ khá khó chịu.

Hứa Ngôn thở phài, hỏi:

- Nữ thần đại nhân có dự định gì cho kì nghỉ đông năm nay không?

- Dự đinh à?

- Đúng vậy, dù gì em cũng đã bận rộn cả một học kì trong phòng thí nghiệm rồi, chẳng lẽ không tranh thủ nghỉ đông để xả hơi à? Có đi đâu chơi không?

- À.

Lộ Lăng cười:

- Trong mắt Chân Thần thì vạn vật thế gian cũng chỉ để tiêu khiển mà thôi. Phòng thí nghiệm hay địa điểm du lịch đi nữa thì cũng chẳng có khác biệt nào về bản chất cả.

- Ý là không có bất kì chuyện gì trên đời có thể làm khó Chân Thần phải không?

- Đương nhiên là thế rồi.

Lời nói của thiếu nữ rất kiêu ngạo, có vẻ như không chịu để cho người khác phản đối.

Hứa Ngôn cười rồi quay đầu nhìn ra sau.

Đã đến giờ ăn cơm, các tiếp viên hàng không bận rộn phát cơm hộp cho hành khác. Trình tự phân phát của họ là từ phía dưới lên trên, lúc này xe đẩy đựng cơm hộp cũng đã cách vị trí của Hứa Ngôn và Lộ Lăng chỉ có hai hàng.

Bỗng nhiên Hứa Ngôn cảm thấy tay mình bị bấm một cái, khi quay lại, cậu thấy ánh mắt hung dữ của thiếu nữ.

- Khi nãy mi cười cái gì? Chẳng lẽ mi không tin vào sức mạnh to lớn của Chân Thần à?

Hứa Ngôn vội giơ tay đầu hàng:

- Tin tin, đương nhiên là tin! Mấy năm trước anh cũng đã biết được sự vĩ đại của Chân Thần rồi!

Thấy vẻ hoàn toàn bái phục của Hứa Ngôn, Lộ Lăng hài lòng gật đầu:

- Vậy là tốt rồi. Nhưng mi là Thánh kị sĩ của Chân Thần, vậy mà những nhận thức về sự vĩ đại của Chân Thần lại còn nhiều thiếu sót. Mi phải cố gắng hết khả năng của mình để đến gần phạm vi của Chân Thần.

Hứa Ngôn hiểu ngay:

- Nữ thần đại nhân, em lại định sắp xếp nhiệm vụ tu hành cho anh đấy à?

- Đúng thế, trẻ nhỏ dễ dạy! Bây giờ không tiện lắm nên chờ khi nào chúng ta về nhà, ta sẽ cho mi một thời gian biểu tu hành!

Hứa Ngôn thở dài, lẩm bẩm:

- Lừa dối, tất cả chỉ là lừa dối.

......

Ra khỏi cửa đón máy bay, Hứa Ngôn đã thấy Hứa Vọng Hải và Lộ Thanh Mai đang đứng chờ.

Lộ Lăng nhét va ly vào tay Hứa Ngôn rồi lao thẳng vào lòng Lộ Thanh Mai.

Hứa Vọng Hải cũng bước nhanh tới, nhận lấy hành lý trong tay Hứa Ngôn.

Hứa Ngôn nhìn chăm chú vào ba mình, đôi mắt cũng ươn ướt.

Hứa Vọng Hải để ý thấy ánh mắt của con trai nên lập tức thắc mắc:

- Nhìn ba thế làm gì? Ba gửi thiếu sinh hoạt phí nên giờ định đòi nợ à?

- Không có gì đâu, ba.

Hứa Ngôn lắc đầu, cậu bước tới rồi ôm lấy ba mình.

Hứa Vọng Hải không nói gì thêm mà chỉ vỗ nhẹ phía sau lưng con trai.

......

Buổi tối, Hứa Ngôn ngồi xuống bàn học và nhận được điện thoại của Trương Hân Di.

- Hứa Ngôn, anh xuống máy bay lâu rồi đúng không? Thế mà không gọi cho em! Từ trưa đến giờ em chẳng làm gì cả, chỉ chờ điện thoại của anh, anh nói xem có chuyện gì hả? Quên sạch sành sanh rồi đúng không?

- Hân Di, đừng nóng, anh...

Hứa Ngôn nhìn thoáng qua thời gian biểu trên bàn:

- Anh bị em gái bắt được.

- Bắt được? Em ấy bắt được anh à?

- Đúng thế, con bé liệt kê cho anh một đống nhiệm vụ và mục tiêu học tập. Ví dụ như cơ sở phần tử sinh vật học, tế bào sinh vật học, sinh lý học, sinh lý học thí nghiệm, vi sinh vật học, miễn dịch học, sinh vật học thần kinh, khoa học thần kinh... Một đống thứ, tất cả phải học xong trong một tháng nghỉ đông, quả thực không phải đãi ngộ cho con người!

Trương Hân Di yên lặng nghe hết rồi không lên tiếng.

Ngay lúc Hứa Ngôn sợ là cô lại khó chịu cúp máy, giọng Trương Hân Di vang lên, rất trầm.

- Trước khi gặp em gái anh, chẳng lẽ anh không có nhiệm vụ học hành? Vì sao khi ấy với nhiệm vụ và bài tập mà giáo viên giao cho anh, anh đều không thèm ngó ngàng? Hay là nói nếu không phải em gái anh mà đổi thành em, nếu em giao cho anh một đống yêu cầu như vậy, liệu anh có ngoan ngoãn làm hết không?

Với một đống câu hỏi mà Trương Hân Di đặt ra, Hứa Ngôn bỗng hoảng hốt. Cậu vội vàng đáp:

- Đương nhiên rồi, Hân Di, em đưa ra yêu cầu gì cũng được.

- Hừ. Vậy bây giờ em yêu cầu anh phải làm ngay một việc.

- Việc gì?

- Ngày mai ra sân bay đón em, em bay chuyến ngày mai.

Hứa Ngôn thở phào nhẹ nhõm:

- Tất nhiên là không thành vấn đề rồi!
Bình Luận (0)
Comment