Dịch giả: Lãng Nhân MônNăm nay, chủ nhiệm cũng là giáo viên dạy Văn của lớp Hứa Ngôn là cô Khương. Bộ quần áo bảo thủ và cặp kính mắt nặng nề của cô đã đủ nói lên phong cách cư xử của cô rồi, hơn nữa ngữ khí nghiêm khắc thường ngày của cô càng làm cho các học sinh lùi bước.
Trong văn phòng chủ nhiệm có giáo viên chủ nhiệm, Hứa Ngôn, Trương Hân Di và phụ huynh đôi bên. Phụ huynh của Hứa Ngôn chỉ có Hứa Vọng Hải, còn bên Trương Hân Di là đủ cả cha mẹ. Điều này có thể nói rõ sự quan tâm của họ với chuyện lần này.
Chủ nhiệm lớp không ngừng nói về những tác hại của yêu sớm và tầm quan trọng của thời kỳ cấp ba với cả cuộc đời.
Cha mẹ Trương Hân Di liên tục phụ họa, hệt như những tư tưởng lớn gặp nhau vậy.
Dưới áp lực của chủ nhiệm, Hứa Vọng Hải thỉnh thoảng tỏ vẻ đồng ý một lần.
Hứa Ngôn và Trương Hân Di thì cúi đầu, im lặng.
Tình hình như vậy kéo dài suốt một tiết.
Cuối cùng, giáo viên tổng kết hoàn thiện tất cả những lý luận của mình một lượt, cha mẹ Trương Hân Di thì bổ sung. Ba người này lấy kinh nghiệm của bản thân và những gì mình chứng kiến trong nhiều năm qua cùng với ví dụ về trẻ con nhà khác ra, đủ loại dẫn chứng để chứng minh rằng tình cảm này trăm hại không lợi. Mãi cho tới khi chuông tan học vang lên, giáo viên mới kết thúc bài thuyết giảng của mình.
Nói thật, Hứa Ngôn không quan tâm. Mặc cho giáo viên nói gì, cậu cũng không lọt tai được một từ. Điều làm Hứa Ngôn cảm thấy lạnh lẽo chính là Trương Hân Di luôn tránh ánh mắt cậu.
Dù khi giáo viên và phụ huynh giao lưu tới giai đoạn kịch liệt nhất, khi lực chú ý của họ không còn tập trung vào hai đứa con thì cô cũng không hề nhìn cậu lấy một lần.
Không có nổi một lần nhìn nhau, điều này nghĩa là gì? Cô ấy đã hoàn toàn từ bỏ sao?
Điều khiến Hứa Ngôn cảm thấy bất ổn nhất chính là sau khi giáo viên nói xong và bảo hai người về lớp.
Mẹ Trương Hân Di bổ sung:
- Dọn dẹp đồ đạc nhanh lên, đừng... đừng nói chuyện với bạn học quá nhiều.
Hứa Ngôn biết mẹ cô bé không muốn cô nói chuyện với mình, nhưng vì sao phải thu dọn đồ đạc?
Hứa Ngôn và Trương Hân Di cùng đi về lớp.
Trương Hân Di không nói một lời, hệt như Hứa Ngôn không tồn tại.
Hai người ngồi về chỗ, Hứa Ngôn hỏi:
- Rốt cuộc thì em đang nghĩ gì? Chia tay?
Thiếu nữ vẫn yên lặng thu dọn đồ đạc, cô bé nhét mọi thứ trong ngăn bàn và trên mặt bàn vào cặp.
- Từ từ đã, em đang làm gì?
Hứa Ngôn không nhịn được, cậu hỏi thêm lần nữa:
- Em không học ở đây nữa?
Cuối cùng cô bé cũng có phản ứng, cô khẽ gật đầu.
Mặt bàn và ngăn bàn đều đã trống rỗng. Sách giáo khoa, văn phòng phẩm, đồ dùng học tập, mọi thứ đều đã được cô bé cất vào cặp.
Lúc này, Trương Hân Di mới ngẩng lên nhìn Hứa Ngôn, đây cũng là lần đầu hai người nhìn vào mắt nhau kể từ khi bố mẹ Trương Hân Di đưa cô bé về nhà.
Trong đôi mắt cô bé toàn là nước mắt, phía sau làn nước mắt chính là bất lực và đau đớn.
- Bố mẹ tịch thu di động của em, không cho em liên lạc với anh. Họ còn muốn em đoạn tuyệt liên hệ với anh nữa.
Trương Hân Di cắn môi dưới, nhìn chằm chằm vào Hứa Ngôn:
- Nhưng em không thể đồng ý được. Em biết không có khả năng nhưng em lại không nói được lời chia tay.
Hứa Ngôn không phản bác được.
- Dù sao đi nữa, em cũng không muốn chia tay với anh! Em muốn nhìn thấy anh mỗi ngày, em muốn có thể cùng về với anh mỗi ngày! Em muốn ngày nào cũng có thể giận dỗi với anh, mệt thì để anh cõng, đói để anh leo tường ra ngoài mua đồ ăn vặt, mỗi trưa anh sẽ xếp hàng mua đồ ăn cho em, nghỉ giữa giờ sẽ kèm em học. Em muốn ngày ngày anh đều ở bên em, có thể vui vẻ bên cạnh em!
Giọng Trương Hân Di cao dần lên, đến cuối cùng, ngay cả hai người ngồi cuối lớp cũng có thể nghe rõ lời cô bé.
Sau khi cô bé nói xong, cả lớp rơi vào yên lặng. Ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hai người họ.
Hứa Ngôn nghiến răng, cắn nát cả má trong.
Đột nhiên, mẹ Trương Hân Di xuất hiện ở cửa lớp, gọi:
- Hân Di! Con còn đứng đây làm gì?
Thiếu nữ nhắm mắt, nước mắt cũng trượt xuống, cô bé sịt mũi, dùng mu bàn tay quệt nước mắt rồi xách cặp lên, đi về phía cửa.
Cặp rất nặng nên trông cô bé khá vất vả, thế nhưng cô càng chạy càng nhanh, cuối cùng là lao ra khỏi phòng học.
Mẹ Trương Hân Di lườm Hứa Ngôn rồi bất mãn nhìn tất cả các bạn trong lớp rồi mới đi.
Một lát sau, tiếng xầm xì vang lên.
- Gì thế? Chúng nó yêu nhau à?
- Giờ mày mới biết á? Chúng nó yêu lâu rồi.
- Xem ra là bị phát hiện.
- Thì rõ, không thì sao Trương Hân Di lại thu dọn đồ đạc? Chắc chắn là phải chuyển trường rồi.
- Tao bảo rồi, khoe ân ái sẽ chết sớm mà.
- Trông Hứa Ngôn đau khổ thật, mày nhìn kiểu cố gắng bình tĩnh để không cho mình khóc kia mà xem, đúng là...
- Mày thừa mẫu tính hả? Cũng được, tranh thủ đi kìa.
- Thôi đi, mày biết thừa Tô Hoành thích cán sự Anh là Thái Khang cơ mà.
- Ấy ấy ấy, mày đừng nói lung tung.
Tranh thủ lúc giáo viên không có ở đây, mọi người bàn tán ầm ĩ.
Hứa Ngôn như chưa tỉnh mộng, cậu chỉ ngơ ngác nhìn về phía cửa lớp.
Bỗng nhiên cậu nhìn thấy một tia sáng, thế là Hứa Ngôn quay lại, nhìn về phía cạnh bàn.
Trên mặt bàn phía Trương Hân Di, có một giọt nước mắt.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua cửa kính vào phòng học, một tia nắng đã chiếu lên chiếc bàn này.
Giọt nước mắt của thiếu nữ long lanh.
Chuông vào tiết sau vang lên, giáo viên Đại số là Trương Lĩnh đã đứng trên bục giảng.
Nhưng lúc này, giáo viên chủ nhiệm lại bước vào.
Sau khi đứng giữa bục giảng để thu hút sự chú ý của cả lớp xong, chủ nhiệm bắt đầu phát biểu:
- Vừa rồi có một bạn trong lớp chúng ta đã chuyển đi, nguyên nhân là yêu sớm. Các em, các em đã không còn là trẻ con rồi, hẳn là cũng hiểu được thời kỳ này quan trọng với các em đến cỡ nào, thế nhưng lớp ta còn có bạn đi ngược lại...
Chủ nhiệm đứng trên bục nói, ánh mắt nghiêm nghị thỉnh thoảng lại liếc về phía Hứa Ngôn.
Hứa Ngôn không nhìn lại. Khi nãy, cậu còn có thể mặc kệ tất cả những nghị luận của bạn học thì vì sao bây giờ lại phải quan tâm ánh mắt chủ nhiệm?
Lúc này, mọi thứ xung quanh đều chẳng có bất cứ ý nghĩa gì với Hứa Ngôn. Cậu nhìn chằm chằm vào giọt nước mắt trên bàn.
Hứa Ngôn lặng lẽ nhìn cho tới khi giọt lệ kia bốc hơi hoàn toàn.