Cô Gà Mái Xổng Chuồng (Câu Chuyện Về Một Cô Gà Công Nghiệp Dám Đi Tìm Tự Do)

Chương 10

Mầm Lá chọn một chỗ ở ngọn núi hoang có thể nhìn thấy khu vườn. Khu vườn vẫn như thế. Phía bên trong trại gà, ánh điện hắt ra mờ ảo, âm thanh ồn ào của các cô gà mái, cái xe đẩy tay, nhà kho và thành viên sân vườn. Nếu nói có gì khác thì chỉ xuất hiện thêm một chú gà trống nữa nhỏ hơn Gà Trống. Chú gà trống mà mụ Chồn không bắt ăn thịt được.

Mầm Lá không thấy việc gì diễn ra ở trong nhà kho nhưng có thể phỏng đoán được. Rõ ràng sau khi để yên cho Đầu Xanh vào thì giờ đây mọi thứ đang náo loạn. Ngay đến cả Vịt Đầu Đàn cũng không vui vẻ gì nên chẳng biết liệu Đầu Xanh có sớm bị đuổi đi không nữa.

“Đứa con tội nghiệp của mình”

Nhưng nếu thành ra như thế thì lại tốt hơn. Mầm Lá đã luôn muốn đưa Đầu Xanh đi về phía hồ nước. Vì dù phải sống như kẻ cô độc thì Đầu Xanh cũng sẽ chẳng bị nhục mạ, và có thể bay thỏa thích.

Đêm trôi qua.

Đầu Xanh không bị đuổi đi. Khi đàn vịt chúi đầu vào cái bát gỗ ăn thức ăn thì Đầu Xanh ăn phần thức ăn để trong cái gáo nhỏ. Hình như bà chủ cho cậu thức ăn riêng.

Rõ ràng bà chủ rất thích Đầu Xanh. Đương nhiên ai chẳng thích Đầu Xanh với bộ lông bóng bẩy và thân hình đẹp thế kia. Một khi bà chủ đã thích Đầu Xanh thì Vịt Đầu Đàn hay Gà Trống cũng sẽ phải dành một góc nhà kho cho cậu.

Gia đình nhà vịt bắt đầu đi ra ngoài. Vịt Đầu Đàn đứng phía trước và các chú vịt con đứng ở phía sau. Đầu Xanh định đi theo sau các chú vịt con. Nhưng bà chủ đã đột nhiên tóm lấy Đầu Xanh?

“Quạc quạc!”

Đầu Xanh sợ hãi đập cánh phành phạch. Mầm Lá cũng bị bất ngờ liền đứng bật dậy.

“Quạc quạc!”

Mầm Lá thấp thỏm lo lắng. Gia đình nhà vịt chẳng liên quan gì đã đi về phía hồ nước.

Đầu Xanh bị buộc vào cây cột của trại gà. Cậu cố gắng vùng vẫy để bỏ trốn nhưng vô ích. Đầu Xanh bật khóc làm Mầm Lá cũng khóc theo.

Bác Chó già canh cổng cả ngày đi vòng vòng quanh Đầu Xanh. Dù cậu vỗ cánh phành phạch và kéo lê đến đâu thì cũng không thể thoát khỏi sợ dây trói.

“Lẽ ra mình phải nói cho con nghe chuyện đó. Lẽ ra phải nói rằng mình bỏ đi vì người ta định cắt cánh của con. Nếu thế con đã không về khu vườn nữa. Làm thế nào đây?”

Mầm Lá bồn chồn co mình lại. Trong khi Đầu Xanh nhịn đói và ngoi ngóp vùng vẫy thì gia đình Gà Trống tản bộ về phía cánh đồng, còn bác Chó già thì ngủ trưa. Khi trời vừa tối, gia đình đàn vịt quay trở về nhà kho. Một ngày đã trôi qua như thế.

Mầm Lá đi lang thang xung quanh khu vườn. Cô muốn đến bên cạnh Đầu Xanh và tìm cơ hội xoa lưng cho cậu.

“Grừ! Cô vẫn sống sót sao, thật là dai dẳng.”

Bác Chó già nhe răng nhìn Mầm Lá. Bác ta trừng mắt với Mầm Lá như thể nếu được cắn một cái vào sống mũi cô cũng hả dạ.

“Bác tưởng tôi ngẫu nhiên mà sống sót thế này sao?

Tôi đã chịu đựng đủ rồi. Bác đừng có xía vào chuyện của tôi nữa.”

“Hừm! Uy phong gớm nhỉ. Ừ cũng đúng, nuôi nấng được vịt con lớn bằng nhường kia cơ mà. Nhưng cô đừng nghĩ sẽ được vào trong vườn! Tôi là chó gác cửa không để lọt lỗ hổng nào đâu.”

Bác Chó già khệnh khạng đi vào chuồng của mình.

Mầm Lá đứng dưới tán cây hoa Mimosa gọi Đầu Xanh.

“Con à, mẹ ở đây. Con đừng khóc. Mẹ con mình hãy cũng nghĩ cách.”

“Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con mà đi. Chân con đau lắm!”

Mầm Lá buồn bà đi loanh quanh trong khu vườn. Ở đây, ngoài vợ chồng ông bà chủ thì chẳng ai có thể tháo dây trói được.

“Sao trước kia không trói Kẻ lang thang mà lại trói Đầu Xanh?”

Mầm Lá nghĩ biết đâu đó lại là điều tốt, cô vô thức bước đến tận cái hố tử thần.

Đột nhiên, Mầm Lá có một cảm giác thật khó chịu. Và đúng như dự đoán, một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào Mầm Lá trong bóng tối. Mầm Lá đoán đó là mụ Chồn. Nhưng không biết có phải mụ đang nhắm một mắt hay không mà chỉ thấy một mắt nhấp nháy.

Mầm Lá lập tức xù lông cổ lên. Cô dồn sức vào móng chân, máu trong người sôi lên, chuẩn bị lao tới bất cứ lúc nào.

Mụ Chồn đang cắn cổ một cô gà còn thoi thóp. Nhìn trong bóng tối có thể thấy đôi cánh đung đưa lủng lẳng. Mụ Chồn từ từ tiến đến. Mầm Lá không hề bỏ trốn. Vì trong khi đang cắn cổ con mồi, mụ Chồn sẽ chẳng săn thêm gì nữa.

Mụ Chồn đặt con mồi xuống. Nhưng không phải tư thế định tấn công.

Mầm Lá ưỡn ngực ra và trợn trừng mắt.

“Con vịt béo của ta. Hừ hừ, chẳng bao lâu nữa ta sẽ giải quyết xong ngay thôi!”

Mụ Chồn cười hung ác.

“Mi nói mơ đấy à? Nó không phải đứa dễ dàng bị mi hại đâu!

“Thật thế sao? Cô nhìn nó bị buộc vào cột rồi mà vẫn nói thế? Chẳng bao lâu nữa nó sẽ béo tròn, đến mức chẳng bay được nữa. Nuôi béo lên như thế cơ mà. Hà hà hà.”

Đến lúc này Mầm Lá mới hiểu rõ vì sao bà chủ lại buộc Đầu Xanh lại. Chỉ có Kẻ lang thang vì cánh bị thương nên không sợ bay mất.

“Và, còn ngươi nữa. Chính ngươi đã làm ta mù một mắt thế này! Ta phải thanh toán dần dần những món ngươi đã nợ ta. Cả hai đứa ngươi, không lâu nữa đâu.”

Mầm Lá vô cùng ngạc nhiên. Hóa ra miếng thịt trong miệng cô hồi đó chính là mắt của mụ Chồn!

“Ta thà chết đuối ở hồ còn hơn bị ngươi cắn chết.”

“Thế thì không được. Ta không thích bắt những thứ đã chết. Ngươi hãy sống như bây giờ rồi gương mắt ra nhìn xem ta sẽ làm gì với con vịt con của ngươi!”

Mụ Chồn lại cười. Và mụ ta cắn cổ gà mái rồi biến mất vào bóng đêm. Mầm Lá thần người nhìn theo bóng mụ Chồn biến mất. Cô lạnh hết cả sống lưng, toàn thân tự nhiên run lên. Dường như mụ Chồn đã gieo rắc một lời nguyền.

“Không lâu nữa đâu...”

Mầm Lá lấy lại tinh thần và rời cái hố tử thần. Nhưng câu nói của Mụ Chồn không rời khỏi suy nghĩ của Mầm Lá.

“Mụ ta sẽ đến vườn sao? Dù có cả người canh gác? Nếu nhìn thấy kẻ đi săn thì người canh gác sẽ làm loạn lên chứ. Các thành viên gia đình sân vườn cũng sẽ kêu lên chứ. Mụ ta sẽ vồ ngay lấy con mình thôi. Nhưng mà bà chủ trói con mình rồi thì làm sao mụ ta cắn lôi đi được.”

Mầm Lá lại tiếp tục suy nghĩ. Chỉ cần bà chủ tháo dây trói. Đầu Xanh có thể có cơ hội chạy trốn.

“Chắc rằng mụ ta đang chờ đợi đấy thôi. Đến khi Đầu Xanh béo đến mức không thể bay được.”

Đêm thứ hai, mụ Chồn đi lang thang về phía cái hố tử thần. Nhưng không biết có phải không có hứng đi săn hay không mà mụ đột ngột quay lại, rồi lặng lẽ tiến về phía sân vườn. Đúng lúc đó, gà trống choai đang đứng bới phân trong sân.

Ở ngọn núi hoang, Mầm Lá dõi theo mọi hành động của mụ Chồn và mụ ta cũng biết điều đó. Mụ quay ngoắt về phía Mầm Lá đang đứng như muốn cảnh báo: “Hãy nhìn kỹ xem ta sẽ làm gì.” Mầm Lá như đông cứng mình nhìn lại.

“Mụ ta săn gà trống.”

Mầm Lá muốn kêu to để con gà trống choai có thể chạy trốn nhưng không hiểu sao cô không cất tiếng nổi.

Gà Trống cục ta cục tác dáo dác tìm con. Những chú vịt và cả Đầu Xanh đồng thanh kêu quạc quạc làm cả khu vườn náo loạn.

“Ôi, con chồn thật đáng lo!”

Ông chủ tặc lưỡi. Bà chủ thì lùa đàn vịt vào kho và đáp lại đầy lo lắng.

“Phải có một con chó bun. Bây giờ con chó kia già lắm rồi. Cứ như thế này thì đám gà nhà của chúng ta cũng bị bắt sạch mất thôi.”

“ Vì chúng ta buộc con vịt lại nên con chồn đó mới đến đấy. Chẳng phải để săn mồi ở trong vườn rồi gọi nó đến hay sao? Phải nhốt ngay nó vào nhà kho thôi.”

Ông chủ đột nhiên lớn giọng rồi đi vào trong. Bà chủ thì đổ lỗi cho bác Chó già và tiến về phía Đầu Xanh. Mầm Lá phấp phổng tiến lại, nhìn thấy bà chủ đang tháo dây buộc cho Đầu Xanh.

“Quạc quạc!”

Vẫn đang bị buộc một chân, Đầu Xanh vùng vẫy và kéo sợi dây đi. Nếu như Đầu Xanh bị buộc vào trong nhà kho thì khó mà gặp mặt được. Mầm Lá không thể chịu nổi điều đó.

“Cục ta cục tác, hãy để nó yên!”

Mầm Lá chạy tới như phát điên. Nhìn cảnh cô gà mái đập cánh loạn xạ lao tới, bà chủ trợn tròn mắt. Mầm Lá xù lông lên như gà chọi và bắt đầu mổ bà chủ.

“Này này! Cái con gà này định mổ người cơ đấy!”

Bà chủ thét lên thất thanh. Những con vịt đã đi vào trong nhà kho hết thảy đều quay ra và kêu quàng quạc. Lại một lần nữa náo loạn cả lên. Bà chủ bận đuổi Mầm Lá nên không thể giữ được Đầu Xanh.

“Con ơi! Bay đi!”

Vừa nghe Mầm Lá thét lên Đầu Xanh liền dồn hết sức bay lên thật cao. Và cậu biến mất, vượt qua ngọn núi hoang trong khi chân vẫn buộc dây. Những chú vịt nhà – không thể làm được như vậy – chỉ biết đứng thần thờ nhìn theo.

Mầm Lá cũng nhanh chóng rời khỏi sân vườn. Bà chủ lấy cây chổi khua loạn xạ làm Mầm Lá suýt chết vì bị đập trúng.

Con đường đi tới hồ nước thật dài và tối tăm. Nhưng Mầm Lá chẳng hề sợ hãi. Niềm vui đang dâng trào đến mức cô còn tự nhiên nghêu ngao hát. Cái bụng rỗng của mụ Chồn đã được gà trống choai lấp đầy, những ảo tưởng của Đầu Xanh đối với các thành viên trong gia đình sân vườn cũng đã bị phá vỡ.

“Con trẻ thì còn ít kinh nghiệm! Con à, giờ đây con đã học được một điều rồi đấy. Không phải cứ cùng một dòng giống thì thương yêu nhau đâu. Điều quan trọng là hiểu và thông cảm cho nhau! Đó mới chính là tình yêu.”

Mầm Lá rướn hết cuống họng để hát và nhảy chân sáo đầy phấn khích.

Mầm Lá đã gầy hơn trước rất nhiều. Cô chỉ ăn một chút xíu như để dỗ dành cái bụng đói nên giờ đây thân hình cô đã nhỏ bé như chim chích. Mầm Lá gầy đến thế vì luôn phải để tâm đi theo Đầu Xanh.

Sau khi bỏ trốn khỏi khu vườn, Đầu Xanh liền tự mình quyết định chỗ ngủ. Và đến khi trời đã tối cậu cũng không trở về với Mầm Lá. Đầu Xanh vẫn đang ở hồ nước. Nhìn từ đằng xa không thể dễ dàng tìm ra chỗ ngủ của Đầu Xanh. Mà dù tìm ra thì việc duy nhất Mầm Lá có thể làm cũng chỉ là an tâm. Mầm Lá không thể ôm con ngủ hay đến gần trò chuyện như trước kia được nữa. Chỉ có thể nhìn xem con đã ngủ hay chưa, đã lớn đến mức nào thôi. Đôi khi việc đó thật buồn và cô đơn, nhưng biết làm sao được.

“Bây giờ thật khó để con đón nhận sự thật là mình và con sinh ra vốn khác nhau.”

Mầm Lá muốn tháo bỏ sợi dây buộc ở chân Đầu Xanh. Mỗi khi bay vút lên bầu trời hay băng qua bến nước, sợi dây lòng thòng vẫn đi theo Đầu Xanh. Hình ảnh đó buồn bã đeo đẳng cậu như thể nỗi buồn vẫn luôn đeo đẳng cậu.

Đầu Xanh ghét cả việc Mầm Lá ở gần cậu. Nhưng dù sao Mầm Lá vẫn luôn mong muốn được ngủ ở nơi có thể nhìn Đầu Xanh. Phải như thế cô mới yên lòng được.

Cũng có lúc mụ Chồn lảng vảng gần đó nhưng việc cô lo lắng đã không xảy ra. Tai của Đầu Xanh thính nên bất cứ lúc nào cũng nhận ra bóng của mụ Chồn trước. Mầm Lá cũng vậy.

Mùa thu trôi qua như thế.

Mầm Lá thường nhìn ngắm những con chuồn chuồn rơi xuống cánh đồng lau xa xa. Những cánh chuồn chuồn vừa kết thúc chuyến du hành bằng chút sức lực cuối cùng còn sót lại sau khi đẻ trứng trên những ngọn cỏ nước.

Những con chuồn chuồn mắt còn động đậy nhưng không hề sợ Mầm Lá đang định mổ chúng. Trong lúc thu cánh lại, chúng ngước rất nhiều con mắt lên nhìn bầu trời xanh. Mầm Lá thấy không thoải mái khi ăn những con chuồn chuồn có cái bụng dài ngoẵng và đôi mắt to đùng nên chỉ khi đói bụng khủng khiếp cô mới ăn.

Trời tối nhanh nên những chú vịt rời hồ nước sớm. Xung quanh chỉ còn nghe thấy âm thanh của gió và lá cỏ lau xào xạc, táp vào thân gầy gò của Mầm Lá. Đầu Xanh bơi lội đến tối muộn rồi kéo theo sợi dây dài, tìm về cánh đồng cỏ lau. Mầm Lá đi từ từ đằng sau và đêm thu lạnh lẽo càng sâu hơn.

Gió bắt đầu thổi mạng khủng khiếp từ mờ sáng. Cánh đồng cỏ lau lay động như có việc gì đó diễn ra. Mầm Lá run lên vì cơn gió ngấm qua lông vào tận da thịt.

“Con ơi, con không sao chứ?”

Mầm Lá thấy lo lắng cho Đầu Xanh đang ở đằng xa. Đầu Xanh cũng ngóc đầu dậy xem xét xung quanh đầy bất an. Đầu Xanh đột nhiên hét lên. Và lóc cóc bay tới.

“Mẹ ơi, cẩn thận!”

Mầm Lá chợt thấy căng thẳng. Đầu Xanh vừa phát tín hiệu cho thấy mụ Chồn đang ở gần đâu đó. Đầu Xanh kêu lên và bay vòng vòng quanh cánh đồng cỏ lau.

“Tất cả có ba đứa, không, lại thêm một đứa nữa!” Sao chúng tập trung lại như thế nhỉ?”

Đầu Xanh ngạc nhiên hét lên. Mầm Lá vô cùng bàng hoàng. Chỉ một con cũng đã đủ đau đầu rồi, đây lại có đến bốn con!.

Mầm Lá đề phòng xung quanh đồng thời rời khỏi cánh đồng cỏ lau. Cô vừa thở phào vì đã thoát ra an toàn thì bất thình lình mụ Chồn chột mắt xuất hiện.

Mầm Lá run lẩy bẩy còn mụ Chồn thì cười ma mãnh. Mầm Lá quắc mắt nhìn chằm chằm vào con mắt duy nhất của mụ ta.

“Ta không thèm ngươi đâu. Trừ phi cánh đồng không còn gì nữa.”

Mụ Chồn cười lắc lư và quay lưng đi.

“Cả nó cũng vậy. Nếu không phải là kẻ đi săn giỏi thì không thể bắt được đâu. Kẻ đi săn chột mắt như ngươi chỉ nhìn thôi cũng đã quá sức rồi phải không. Dù bốn ngươi có tụ lại, thì hãy nhìn đi, nó đang ở trên trời kia kìa! Không phải ngươi chột mắt nên vẫn chưa nhìn ra đấy chứ?

Không biết có phải câu nói của Mầm Lá làm mụ Chồn bực mình hay không mà mụ ta nghiêng mình sang một bên như tên bắn rồi nhe răng ra. Nhưng mụ ta không tấn công Mầm Lá.

“Mùa đi săn đến rồi. Cuối cùng thì cái bọn ta chờ đợi cũng đã đến!”

Mụ Chồn lao đi như tên bắn. Mầm Lá dáo dác nhìn quanh không hiểu nổi nguyên do.

Trời âm u. Mỗi khi gió thổi qua, những cây cỏ lau sậy đồng loạt đổ rạp xuống rồi lặng lẽ gượng dậy. Dấu chân của gió làm đổ rạp cả những cây cỏ lau rất to một cách thô bạo. Như điềm báo việc gì đó cũng không bình thường sắp xảy ra.

Mầm Lá lấy hết sức đáp lại tiếng gọi của Đầu Xanh. Trong thời gian đó Đầu Xanh đã bay một vòng quanh hồi nước và đến bên Mầm Lá. Đã bao lâu rồi, Đầu Xanh và Mầm Lá mới cùng kề vai nhìn về phía hồ nước.

“Mẹ à, lạ lắm. Lần đầu tiên con cảm giác thế này. Dường như có gì đó đang đến.”

“Những kẻ đi săn?”

“Không, không phải thế.’

“Cái gì đó đáng sợ hơn sao?”

“Mẹ ơi, cái này khác. Nó như che phủ lấy cả bầu trời. Mẹ không cảm thấy sao?”

“Con ơi, con nói gì thế?”

Mầm Lá khó chịu và lo ngại. Mầm Lá không biết được Đầu Xanh đang nheo mắt nhìn cái gì, đang lắng nghe cái gì.

“À, tiếng động đó! Mẹ ơi, nó rất to. Nó đang tụm lại rất nhiều!”

“…?”

Dù không biết đó là gì nhưng rõ ràng có điều gì đó mới mẻ đang ập đến. Trong khoảnh khắc, Mầm Lá cũng bắt đầu nhận thấy âm thanh mà Đầu Xanh nhắc đến.

Âm thanh Mầm Lá chưa từng nghe thấy bắt đầu vang lên giữa khoảng không của núi và trời. Âm thanh đó từ từ lang rộng, mỗi lúc một âm vang. Cuối cùng vô số những chấm đen xuất hiện. Đó chính là những chú chim.

Ngay sau đó, bầy chim vô số con che kín hết cả bầu trời. Không thể nghe thấy tiếng động khác nữa – như thể cả thế gian được lấp đầy bởi những tiếng chim.

Đàn chim xoay một vòng quanh hồ rồi lần lượt lao xuống nước. Mầm Lá và Đầu Xanh nhìn những vị lữ khách đến từ một thế giới khác như mất hồn. Kẻ lang thang! Gia đình của cậu đến rồi đấy!

Mầm Lá vô thức lẩm bẩm một mình. Chưa từng một lần nhìn thấy nhưng Mầm Lá có suy nghĩ họ chính là dòng giống mà Vịt Trời từng mong nhớ. Vịt Trời đã nhiều lần ráng sức bay lên sau lưng núi và nhìn về phía xa xa. Phải chia tay với gia đình lớn như thế kia và ở một mình, chắc hẳn cậu ấy đã rất cô đơn.

“Mẹ ơi, không hiểu sao tim con lại đập loạn xạ lên như thế này chứ?”

Đầu Xanh giấu mặt vào dưới đôi cánh của Mầm Lá như đứa trẻ. Thân mình cậu run lên. Có vẻ như cậu quá cảm động trước quang cảnh ngoài sức tưởng tượng.

Sao có thể không như thế chưa? Con chưa từng nhìn thấy một bầy đàn như thế kia mà.

Mầm Lá dần cảm thấy lòng bình yên đến lạ. Nghĩ đến Vịt Trời cô còn khẽ mỉm cười.

Cậu à, giờ thì mình hiểu cả rồi.

Vịt Trời từng nói hãy dẫn con đến phía hồ nước. Mình đã tưởng rằng mình hiểu ý nghĩa của câu nói đó nhưng không phải. Phải đến tận bây giờ mình mới hiểu hết được. Vịt Trời đã mong muốn con lớn lên và bay xa bay theo đàn của mình.

Mầm Lá dang rộng cánh và ôm chặt lấy thân hình đã trưởng thành của Đầu Xanh. Cô cứ ôm chặt con như thế thật lâu. Cô vừa cảm nhận bộ lông mềm mại và mùi hương của Đầu Xanh vừa xoa nhẹ lên mình cậu.

Biết đâu khoảnh khắc này sẽ chẳng có lần thứ hai. Những điều quý giá thường không nán lại lâu như thế. Biết được điều đó nên Mầm Lá gắng nhớ hết không bỏ sót điều gì. Vì cô không có gì ngoài ký ức mang giữ bên mình.
Bình Luận (0)
Comment