Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?

Chương 38

Lãnh Đàm khống chế tốt tâm tình của mình, lại ngước mắt, nhìn Lãnh Nặc Băng, trong mắt tràn đầy vẻ không tin. “Con như thế là không tin chú sao?”

Lãnh Nặc Băng cũng không hề bị ánh mắt bi thương cùng vẻ mặt thống khổ của ông ta làm cho lung lay cảm động, hỏi ngược lại:

”Chú nói thử xem?”

Bốn chữ lạnh như băng đầy vẻ không tín nhiệm của Lãnh Nặc Băng đối với Lãnh Đàm.

” Ầy ~~”

Tiếng thở dài thật sâu, Lãnh Đàm cúi đầu, bất đắc dĩ lắc đầu. Rồi sau đó, ông ta bước tới trước bàn học, đem tài liệu trong ngăn kéo đem ra, ném thẳng xuống bàn.

”Nặc Băng, chú biết con vẫn không tin chú. Mấy năm nay, chú cũng biết con vẫn truy tìm chân tướng về cái chết của cha mẹ con năm đó. Những thứ này là tư liệu chú tra được, hy vọng có thể có chút ích lợi!”

Lãnh Đàm làm ra vẻ như một người vô cùng rộng lượng, cũng không có bởi vì Lãnh Nặc Băng hoài nghi mình mà tỏ vẻ bất mãn.

Mà đứng ở cửa, Lãnh Nặc Băng nghe lời nói của Lãnh Đàm sau đó, ba bước, hai bước, bước nhanh đi về hướng bàn. Có lẽ là do kích động, Lãnh Nặc Băng cầm lấy tư liệu, tay trong nháy mắt có chút run run, nhanh chóng mở ra, nhìn vào tư liệu, Lãnh Nặc Băng không khỏi trừng lớn, thật lâu không thể khép lại. Làm sao có thể, làm sao có thể có liên quan đến anh ấy chứ?

Lãnh Nặc Băng không thể tin tưởng liền nắm thật chặt tài liệu trong tay, bất giác lùi về phía sau vài bước. Xoay người liền chạy như điên ra ngoài.

Thấy được Lãnh Nặc Băng chạy đi trong hốt hoảng, mới vừa rồi Lãnh Đàm còn ra vẻ cực kỳ bi thương, lập tức mắt liền cong thành một nụ cười âm hiểm,

” Hi vọng lễ vật mà chú đưa, con sẽ thích.”

Lãnh Nặc Băng mở cửa xe liền nghênh ngang rời đi.

Ở gian phòng trên lầu hai, Phong Trần đứng thẳng tắp bên cửa sổ, nhìn thấy mọi hành động, động tác lưu loát liền mạch của Lãnh Nặc Băng. Vừa định xoay người, phía sau tiến tới là Lâm Tâm Nhụy với thanh âm chán ghét.

”Hừ ~, Cô ta chắc là không thích anh đâu, anh Phong Trần, anh Phong Trần ưu tú như vậy mà họ không coi trọng, mà lại coi trọng người ngu ngốc như vậy!”

Lời nói trào phúng từ miệng Lâm Tâm Nhụy thốt ra.

”Cô tốt nhất hãy để ý cách nói chuyện của mình, bằng không ngày nào đó tôi đem ném cô cho bầy sói hoang đó”

Phong Trần lạnh lùng uy hiếp rồi đi nhanh ra ngoài.

”Anh dám!”

Phong Trần bước đi không quay đầu lại, Lâm Tâm Nhụy hổn hển hét to. Vì sao họ đều đối xử với mình như vậy, anh Phong Trần đã như vậy rồi, hiện tại ngay cả mọi người cùng nhau lớn lên cũng đối đãi với cô như vậy. Mình rốt cuộc có điểm nào không bằng ả đó, vì sao bọn họ đều bảo vệ cô ta khắp nơi, chịu không được người khác nói xấu cô ta nữa chứ.”Lãnh Nặc Băng, tao muốn mày chết không được tử tế!”

Đứng ở bên cửa sổ, chiếc xe của của cô gái kia đã sớm bặt vô âm tín rồi, Lâm Tâm Nhụy nghiến răng nghiến lợi nói.

Đường lớn rộng rãi, tối tăm, nương nhờ ngọn đèn yếu ớt, chân Lãnh Nặc Băng không ngừng dẫm xuống chân ga, một chút ý tứ buông lỏng cũng không có, mắt thấy chân ga đã đạp đến mức cao nhất, Lãnh Nặc Băng cũng không hề giảm tốc độ.

Toàn lực đi về phía trước. Trước kia, Lãnh Nặc Băng luôn cảm thấy đây là một cảm giác hưởng thụ thật sảng khoái, nhưng hiện tại là cách cô phát tiết ra cho thoả mãn. Nhìn tư liệu trên ghế bên cạnh, vì sao là hắn? Vì sao là hắn? Tốc độ vô cùng nhanh, Lãnh Nặc Băng toàn lực chạy thẳng về phía trước.

”Kít”

Chiếc xe phanh gấp âm vang vọng tới chân trời. Thắng xe của Lãnh Nặc băng liền bị hỏng, nhìn xe bốc lên khói trắng. Thì ra, Lãnh Nặc Băng bởi vì quá dùng sức nên xe đã hỏng, động cơ cũng không chịu nổi sự tàn phá như vậy.

Đúng lúc này, bầu trời cũng là mây đen dầy đặc, không ngừng nổi sấm chớp, ngay sau đó là tia chớp đánh ngang bầu trời, mưa tầm tã.

Lãnh Nặc Băng hổn hển hai tay đánh vào tay lái. Xuyên qua hai con đường rồi mới trở về đến phòng trọ, chiếc xe hư bị bỏ lại phía sau rồi.

Cầm lấy tư liệu nằm bên cạnh ghế lái, cô không hề để ý đến mưa rền gió dữ bên ngoài. Đẩy cửa xe, Lãnh Nặc Băng dứt khoát tiêu sái kiên quyết đi ra ngoài.

Mưa lạnh như băng vậy, gió mạnh vô tình quật mạnh trên người Lãnh Nặc Băng, trên cả đầu nữa. Rất nhanh, toàn thân cô đều bị mưa to làm ướt sũng. Quần áo ẩm ướt gắt gao dán chặt trên người Nặc Băng, đem dáng người có lồi có lõm của cô tất cả đều hiện lên rõ mồn một.

Bởi vì quần áo bị ướt sũng, hơn nữa sấm chớp đùng đùng bất chợt tập kích, Lãnh Nặc Băng rất nhanh liền cảm giác được sự lãnh lẽo. Bất lực, hai tay ôm lấy cơ thể, mượn chút hơi ấm làm thân thể ấm áp một chút. Càng muốn làm cho trái tim mình cũng ấm một chút.

Những giọt mưa tí tách rơi, rơi rơi hoài, mưa thậm chí còn cản trở tầm nhìn phía trước của cô. Lãnh Nặc Băng đành dựa vào trí nhớ mà trở về. Giờ phút này, Lãnh Nặc Băng giống như một đứa trẻ không nơi nương tựa.

Đứng trước nhà trọ của Lãnh Nặc Băng, Nam Cung Tước ngồi trong Rolls-Royce, trong tay đang nghịch nghịch cái Iphone. Tiếp viên hàng không đã tìm thấy chiếc điện thoại này trên máy bay.

Nhất định là thời điểm này Lãnh Nặc Băng đang chìm vào giấc mộng đẹp. Chớp lấy thời cơ, Nam Cung Tước liền khẩn trương đi tới nhà trọ của Nặc Băng.

Vừa vặn còn có thể mượn sự kiện đem đồ trả lại này, được gặp cô gái đáng ghét đó lần nữa.

Tuy rằng gần một tiếng đồng hồ chia tay ngắn ngủi, nhưng Nam Cung Tước vẫn không thể đè nén sự nhớ nhung. Nhưng đợi ở trước nhà trọ của cô ấy, mới biết được Nặc Băng không hề có ở nhà trọ.

Đành chịu vậy, Nam Cung Tước chỉ có thể ngồi trong xe chờ Nặc Băng mà thôi. Không có ai biết được điều này, thấm thoát cũng qua buổi chiều, hiện tại thấy trời đã tối rồi, Nặc Băng vẫn chưa thấy trở về. Có thể làm cho hắn ngồi chờ trong suốt thời gian dài như vậy, cũng chỉ có thể là cô, Lãnh Nặc Băng mà thôi. Nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện, không hề oán hận.

Mắt thấy trên bầu trời mây đen dầy đặc, sắp mưa to tới nơi rồi. Không biết, người con gái kia có mang theo ô không. Ý nghĩ của Nam Cung Tước thực chu đáo, bầu trời tối sầm xuống nổi lên một trận mưa to. Không nhìn lên trời đang mưa to, Nam Cung Tước tiếp tục nhìn chăn chăm di động trong tay.

Lơ đãng ngẩng đầu, Nặc Băng có một chút thất hồn lạc phách khi thấy thân ảnh bước tới cùng ánh mắt thâm thuý của Nam Cung Tước

Lãnh Nặc Băng toàn thân ẩm ướt co ro, mượn ánh sáng của đèn đường yếu ớt mà chậm rãi bước đi.

Nam Cung Tước liều lĩnh liền xông ra ngoài, gần như chỉ liếc mắt một cái Nam Cung Tước đã biết chính cô gái làm hắn suốt thời gian qua không thôi nhớ nhung. Kỳ thật, toàn thân Lãnh Nặc Băng bị mưa ướt nhẹp, tóc từ lâu trải đã bù xù hỗn độn không chịu nổi. Căn bản nhìn không thấy được mặt cô.

Hơn nữa sắc trời vô cùng âm u, đèn đường cũng không sáng mấy, Nam Cung Tước ngồi ở trong xe cách Nặc Băng xa như vậy, hẳn là nhận không ra mới đúng. Nhưng Nam Cung Tước chỉ cần nhìn thoáng qua, đã biết đúng là cô gái ấy.
Bình Luận (0)
Comment