Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi!

Chương 66

9h sáng, Phúc Khang cùng Hồng Nhi ra sân bay bay về VN để xin phép và đón ba mẹ Hồng Nhi sang để chuẩn bị cho hôn lễ của họ. Tiếp tục ngồi máy bay 5 tiếng, Hồng Nhi lòng thật rất thoải mái khi được về nhà, cô hưng phấn không thể ngủ.

Sau 5 tiếng trên máy bay xuống. Cô càng hưng phấn hơn, liền chạy thẳng ra ngoài, hít thở khí trời tiếc mùa hè có chút ôi bức, nhưng lại rất thoải mái. Anh thấy cô vùng chạy bỏ rơi tay mình giữa không trung có chút không hài lòng. Liền nhíu mày đứng nhìn cô gái nhỏ đang hưởng thụ hương vị quê hương kia.

Anh cứ đứng đó nhìn con cừu con của anh, liền quên rằng nơi đây là nơi công cộng, mà anh chỉ cần đứng ngay nơi công cộng là y như rằng, tất cả ông bướm xung quoanh liền vây lấy anh, thật sự rất nhức đầu. Sự trở lại lần này, anh đã có thể hiểu họ nói gì về anh, họ ngưỡng mộ, khen ngợi, trầm trồ ước ao. Anh thật đang rất bực mình trong khi đó cái con Cừu con kia lại không giải cứu anh mà chỉ lo tung tăng ngắm cảnh.

_ HÀN. HỒNG. NHI - anh rống to thật to, giọng nói của anh nhấn mạnh từng chữ. Ánh mắt lạnh băng nhìn cô.

Lúc này Hồng Nhi mới giật mình khi nghe toàn tên mình bằng tiếng Việt. Liền quay lại nhìn anh đang bi lũ ong bướm bay bay quoanh người, nhưng lại có chút đứng hình cách xa anh hơn khi nghe anh rống lên. Cô cười rất vui vẻ, mắt nhìn anh có chút trêu đùa vẫn không đến giúp anh, mà cứ đứng đó lắc lắc cái đầu nhỏ điệu bộ đáng yêu nhìn anh.

Anh nhíu mày thật chặc, thấy cô cứ đứng đó. Anh nhếch miệng " Cái này là lỗi của em " giọng nói thầm nhìn thẳng vào Hồng Nhi, ánh mast có phần gian xảo đi. Hồng Nhi chợt bắt gặp ánh mắt này. Thấy môi anh nhếch lên dù không hiểu nhưng ánh mắt của anh làm cô giật mình.

Anh thấy cô mặt mày có chút biến sắt liền cất bước hướng về phía cô. đàn ong bướm cũng ngớ người tách mình ra, nhường đường cho anh hướng đến cô. Bước chân của anh chậm rãi, ánh mắt gian manh hiện rõ hơn. Cô vội nuốt nước bọt như có điều chẳng lành, ngước lên nhìn anh.

_ Bảo bối! Cái này là lỗi tại em - anh đã đến bên con Cừu nhỏ, nhẹ nhàng nói, hơi thở mạnh mẽ phà vào mặt cô làm cô chớp một cái.

Không đợi cô kịp mở miệng. Anh đã cuối xuống dán lên môi cô một nụ hôn rất nồng cháy, khẳng định cô là của anh trước tất cả công chúng. Cô nay đã thành đá rồi. Trước đám đông mà bị anh hôn nữa, xấu hổ cực kì.

Đó là sự trả thù của anh với việc cô dám bỏ tay anh chạy đi còn để mặt anh bị đám ong bướm bu mà còn cười trêu ghẹo. Hôn xong anh liền vút tóc cô vẻ mặt yêu chìu, sau đó nắm tay cô đi chui tọt vào trong xe để mặt cho đám ong bướm kia thèm chảy nước miếng và ngớ nguời.

Sau một năm rưỡi không ở đây, thành phố thật sự thay đổi quá nhiều, có những toàn nhà trước khi cô đi nó vẫn còn xây, giờ cô quay lại nó đã xây xong và bắt đầu hoạt động, các của hàng tiện ích mở nhiều hơn, Quả thật thay đổi rất nhiều so với suy nghĩ của cô. Ngắm cảnh phố phường lòng cô rất vui. Cô liền miệng nói về những cái mới mở. Lay tay của Phúc Khang chỉ hết cái này đến cái khác. Phúc Khang chỉ biết cười và lắc đầu thôi. Trước đó còn giận anh vì anh dám hôn cô trước sân bay, 5 phút sau lại hết giận, tâm tình cũng tốt hơn, luôn miệng kêu tên anh " Khang nhìn cái này. Khang xem cái kia. Khang cái này đẹp. Khang cái kia mới mở " trong lòng cô lúc này rât hưng phấn, còn anh không khỏi mãng nguyên với việc cái gì cô cũng kêu anh.

Cuối cùng cũng về đến nhà, miệng cô không thể khép lại được. Cánh đồng cò bay lúc nào giờ đã mọc lên những căn nhà cao tầng, đường phóng lớn hơn. Cô rất thích thú. Sau đó vội vàng bước vào ngôi nhà thân yêu, chạy sòng sọc vào nhà. Lúc này ba và mẹ cô đang cùng thưởng thức đĩa trái cây thì nghe thấy tiếng động rất lớn.

2 cái nĩa trên tay ho rơi xuống, mắt chữ A miệng chữ O nhìn về phía cửa, như có quỷ ma gì xuất hiện. Cái con bé ngốc nghếch đáng yêu ngày nào của họ đã về. Bộ dạng quen thuộc " MẤT NẾT " của cô vẫn như thế, không hề ý tứ gì cả.

Mẹ của Hồng Nhi hoàn hồn trước gọi tên cô vẻ vui mừng, khi bà nghe tin cô bị đâm và có thể sẽ không qua khỏi, bà như rơi vào vực, nhưng giờ con bé nó đang ở đây, còn đang chạy về phía bà nữa chứ. Lòng người mẹ không khỏi dân trào, nước mât bà tuông rơi, những giọt nước mắt lo lắng, những giọt nước mắt của ngày đoàn tụ. xen lẫn vào nhau. Bà không thể nào ở yên được. Ba Hồng Nhi cũng không khỏi bất ngờ về sự xuất hiện này của cô. Ông cũng như bật khóc. Cả 3 người ôm nhau. Tiếng khóc của 3 người vang vang trong căn nhà nhỏ ấm áp này. " Khụ khụ " đang trong kì hạnh phúc họ nghe thấy tiếng ho nhẹ của chàng trai ngoài cửa. Phúc Khang nhìn cảnh họ ôm nhau khóc cũng không muốn quấy rầy nhưng Hồng Nhi của anh mới về, cô lại khóc như thế thật sẽ không tốt ( Yêu vợ quá nha).

_ Thưa ba mẹ, chúng con đã về! - giọng anh trầm ấm hướng về phía ba mẹ vợ tương lai.

_ Ừ ừ, vào đây, vào đây, các con mệt rồi đúng không. Vào đây nghĩ ngơi. - Người mẹ hiền từ vẫy vẫy tay, rồi lau nhanh những giọt nước mắt kia.

_ 2 người đã về sao? - mọi thứ đang rất vui, một giọng nói có chút trong trẻo nhưng lại rất chững chạc.

Hồng Nhi cũng Phúc Khang ngước nhìn lên giọng nói kia. Ánh mắt Hồng Nhi có chút sợ khi thấy gương mặt này, Phúc Khang nhíu mày, ánh mắt sắt bén nhìn về phía con người đó.

Từ ngày anh trục xuất cô ta về đây, anh cũng đã chuẩn bị tin thần gặp cô ta khi đưa Hồng Nhi về, Nhưng lại quên nói với Hồng Nhi, nên giờ đây cô có chút sợ. Nhưng tốt là cô ta không hề biết Hồng Nhi đã tự phế bỏ võ công của mình, nên Hồng Nghi có chút dè dặt hơn, xem ra anh cũng có phần yên tâm.

_ À dạ chị 2 chúng em đã về - Hồng Nhi có chút sợ, người ngồi hơi nép vào với anh.

Cô không thể nói với ba mẹ về việc chị 2 đã làm với mình, nó quá khó, ba mẹ sẽ đau khổ nếu như biết sự thật khủng kiếp này, đến lúc này họ vẫn nghĩ rằng Hồng Nghi đã từ bỏ nên quay về ở với họ, nên kì này cô phải cẩn thận tí.

_ Thưa ba mẹ! Tháng sau, chúng con muốn kết hôn, xin ba mẹ hãy đồng ý và thu xếp sang Thượng Hải để tổ chức hôn lễ cùng chúng con - anh không thèm để ý đến Hồng Nghi liền quay sang tiếp tục câu chuyện muốn nói với ba mẹ Hồng Nhi.

_ Tháng sau sao? - mẹ của Hồng Nhi nắm tay cô liền quay sang nhìn Phúc Khang.

_ Dạ thư mẹ! - anh từ tốn trả lời, khẳng định lại câu nói của mình.

_ Cùng được nhưng nếu vậy các con sẽ phải thực hiện quy tắc của nhà họ Hàn - ba của Hồng Nhi chậm rãi nói, nhìn thẳng Phúc Khang.

_ Quy định thế nào thưa ba? - anh nhẹ nhàng cuối người chờ nghe ông nói.

_ Hồng Nhi! Con không nói cho Phúc Khang biết quy định kết hôn của Hàn gia sao? - ông quay sang nhìn Hồng Nhi, mày nhíu lại tỏ vẻ không ưng ý.

_ Dạ! Con chưa nói. Con xin lỗi - Hồng Nhi cuối đầu,quả thật là sai sót của cô rồi.

_ Vậy ta sẽ nói cho con nghe. Quy định chỉ có 1 điều đó là trước khi kết hôn, cô dây và chú rể không được gặp nhau trong vòng 7 ngày. Mọi phương tiện đi lại, thông tin, điện thoại mạng đều bị nghiêm cấm. - ông nhẹ nhàng nói nhưng giọng lại rất răng đe.

_ 7 ngày? - Khang trợn mắt nhìn. Làm sao anh có thể xa cô 7 ngày như vậy được.

_ Đúng. 7 ngày! - ông nghiêm giọng nhắc lại.

Hồng Nhi không biết nói gì chỉ ngồi cuối mặt xuống biết rằng sẽ rất khó khăn cho cả 2 với việc này. Nhưng cô không biết làm thế nào, chỉ mong anh sẽ hiểu và cố gắng vượt qua.

Phúc Khang không thể nói gì. Chỉ cuối mặt xuống vẻ trầm tư. Cô và Hồng Nghi vốn đã không thuận, lại còn vụ việc Hồng Nhi đã dám giả mạo cô, nay lại ở chung 1 nhà, tuy là nhà ba mẹ cũng không tránh khỏi trường hợp ngoại lệ..

_ Có khả năng ngoại lệ không thưa ba? - anh thật sự lo lắng cho Hồng Nhi.

_ Đây là quy định, chính ta và mẹ con cũng phải như vậy. - ông lắc đầu.

Anh không thể nào cải lại, nếu muốn lấy cô, anh phải làm theo quy định thôi, nhưng anh sẽ phải tăng cường Ấn vệ theo sát cô. để tránh trường hợp nguy hiểm nhất có thể xảy ra.
Bình Luận (0)
Comment