Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Chương 12

                                                                                                             

Chương 12: “Chị nghe thử xem chị đang nói tiếng người à?”” Triệu Dập Thời không có phản ứng, ngủ ngon lành.

============Cô vỗ vỗ lưng Labrador, “Nhóc con, có biết lễ phép không hả.

Nhạc đến phần cao trào, cường độ xoay hông theo tiết tấu của Du Mân dần tăng lên, khiến mọi người la ó.”

Triệu Thương Thương bắt chước người hâm mộ dưới võ đài hét lên, ném một bông hoa cúc lớn về phía Du Mân, cổ vũ nhiệt tình.Đóng cửa lại, Triệu Thương Thương đi xuống lầu lấy nước.

Du Mân nhìn thấy có thứ gì đó đập vào đầu mình nên đưa tay đón thì phát hiện là đồ chơi của con Labrador, nói không chừng bên trên còn dính nước bọt.” Triệu Thương Thương hỏi.

 

Cậu ta ghét bỏ ném đi.Thứ nhất, “Hôm nay chắc chắn mẹ sẽ gửi bao lì xì cho cậu, là chị xin giúp cậu đó, không cần cám ơn đâu.

Trịnh Đại Tiền tưởng cậu ta đang chơi với mình nên chạy nhanh đi, thở hồng hộc tha hoa cúc về, nhảy tới nhảy lui bên ngoài vòng tròn.”Xuống lầu rót cho mẹ ly nước.

Tiếng nhạc dừng lại, Du Mân lập tức đứng thẳng lên, không nhảy thêm một giây nào nữa.(*chó cải bông:

Triệu Thương Thương vỗ tay đầu tiên, dùng sức vỗ đến đỏ bừng, “Encore.”Diệp Xuân Lâm khoát khoát tay tỏ vẻ không có việc gì.

(*Encore là một màn trình diễn bổ sung do nghệ sĩ thực hiện khi kết thúc một chương trình hoặc buổi hòa nhạc, thường là để đáp lại những tràng vỗ tay kéo dài từ khán giả.)”

“Mơ đi.” Du Mân uống hơn nửa lon nước ngọt, “Tuyệt đối không thể nào… Ợ…””Sao con nói thầy mình thế được.

Cậu ấy chỉ Triệu Thương Thương, “Cậu đừng có tức giận nữa đó.”Triệu Thương Thương đập đập cánh tay cậu rồi vỗ vỗ mặt cậu.

Triệu Thương Thương: “Cậu thấy tôi có phải người dễtức giận không?””Phòng tôi dùng vật liệu đặc biệt nên cách âm khá tốt.

Du Mân gật đầu: “Tôi thấy phải đó.”Giang Tuần lần đầu đến nhà người khác ăn nên thấy rất mới lạ.

“Ăn cơm thôi ăn cơm thôi.” Lão Triệu gọi một tiếng.”

Mấy đứa nhỏ nhao nhao đứng lên, tự giác vào bếp giúp bưng thức ăn.”Ông.

Triệu Thương Thương quay đầu thì phát hiện Giang Tuần đi phía sau mình. Cô chia bát đũa đã đếm xong thành hai chồng, đưa một nửa cho cậu, “Phiền cậu rồi.”” Du Mân uống hơn nửa lon nước ngọt, “Tuyệt đối không thể nào…

“Không phiền.”Triệu Thương Thương bất mãn nói: “Đồ thích cáo trạng. Giang Tuần lần đầu đến nhà người khác ăn nên thấy rất mới lạ.”

Mở nắp nồi cơm điện ra, mọi người đều lấy thìa ăn cơm của mình, xếp hàng để bới cơm, tự phục vụ.”Hôm nay đỡ nhiều rồi ạ.

Lão Triệu đặc biệt nấu cháo đậu đỏ cho Triệu Thương Thương, múc mấy viên đá vào cho nguội. Đậu đỏ được nấu mềm, vừa vào miệng đã tan ra.”Ai da, Đại Tiền của chúng ta còn chưa ăn nữa.

“Ông.” Du Mân nói, “Bọn cháu không có đãi ngộ này sao ạ?”Triệu Thương Thương cười: “Nó không thông minh như thế chứ, nghe hiểu thật à?

Lão Triệu nói: “Lần sau cháu nhổ răng khôn sẽ có.”” Triệu Thương Thương tích cực nói, “Nước sôi để nguội hay Bích Loa Xuân ạ, còn có trà hoa cúc đã pha rồi, mẹ muốn uống gì?

 

Du Mân tiếp tục bới cơm, “Vậy thôi ạ.””

Giang Tuần ngồi bên phải Triệu Thương Thương, cô xích lại gần nhỏ giọng nhắc cậu: “Ăn nhiều một chút, tuyệt đối đừng khách khí, mấy cậu ấy ăn chực chưa bao giờ nể nang gì.”Du Mân đang nhìn gương trên bồn rửa tay vuốt tóc mái, xoắn thành một búi nhỏ để lộ trán cho thoáng khí.

Lão Triệu nấu tám món, ngoại trừ một bát đầu cá kho ớt băm cay đến biến thái còn dư một ít thì những đĩa còn lại đã sạch bong.Triệu Thương Thương đứng lên đi tìm phiếu điểm, đưa bằng hai tay, chờ Diệp Xuân Lâm xử lý.

Ngay cả Giang Tuần cũng có cảm giác mình đã ăn nhiều hơn lúc ở nhà.Ợ…

“Tiểu Giang, cháu xem đánh giá mấy sao đây?” Lão Triệu hỏi Giang Tuần.Triệu Thương Thương tháo sợi dây thun đủ màu sắc cầu vồng trên cổ tay xuống rồi ném qua.

Giang Tuần: “5 sao ạ.””

Lão Triệu: “Thật tinh mắt.”Cô nói cả tổng kết và rút kinh nghiệm.

“Ai da, Đại Tiền của chúng ta còn chưa ăn nữa.” Triệu Thương Thương nhìn Labrador, cô giẫm lên ghế mở tủ âm tường lấy hộp thức ăn chó xuống, múc hai muỗng đầy đổ vào bát nó.Giang Tuần tìm một chỗ tốt trên chiếu trúc, ngoan ngoãn ôm chăn nằm xuống, mái tóc đen mềm mại buông xõa.

Triệu Thương Thương nhớ tới Cổ Nại, “Đại Tiền nhát thật, đến giờ nó vẫn còn sợ Cổ Nại.”Triệu Thương Thương cảm thấy đầu ong ong, hỏi Giang Tuần: “Cậu có thấy ồn không?

Giang Tuần nói: “Có lẽ nên cho bọn nó gặp nhau nhiều hơn để bồi dưỡng tình cảm.”Lão Triệu nấu tám món, ngoại trừ một bát đầu cá kho ớt băm cay đến biến thái còn dư một ít thì những đĩa còn lại đã sạch bong.

Lỗ tai Labrador đang vùi đầu ăn bỗng nhúc nhích, đưa mông về phía Giang Tuần bày tỏ từ chối với lời đề nghị của cậu.” Được, xem như tôi chưa nói gì.

Triệu Thương Thương cười: “Nó không thông minh như thế chứ, nghe hiểu thật à?””Thầy Lý còn nói con thích ăn trong giờ học, có thói quen đến muộn về sớm, không tích cực tham gia hoạt động tập thể, tương đối lười nhác…

Cô vỗ vỗ lưng Labrador, “Nhóc con, có biết lễ phép không hả.”Cậu ấy chỉ Triệu Thương Thương, “Cậu đừng có tức giận nữa đó.

Triệu Thương Thương lấy thịt khô cho thú cưng trong tủ ra đưa cho Giang Tuần, “Cậu cho nó ăn đi, tôi đi đổi chậu nước cho nó.”-

Giang Tuần vừa xé bao bì ra Labrador lập tức ngửi được mùi tiến lại gần, vội vàng vươn đầu lưỡi, ngón tay Giang Tuần bị nó liếm mấy lần.Con thấy thầy ấy rất vui khi phát hiện ra khuyết điểm, rất giỏi che giấu ưu điểm của con.

Cậu vào phòng vệ sinh rửa tay thì gặp được Du Mân.” Diệp Xuân Lâm thở dài, sờ má cô, “Răng khôn nhổ rồi có còn đau không?

 

Du Mân đang nhìn gương trên bồn rửa tay vuốt tóc mái, xoắn thành một búi nhỏ để lộ trán cho thoáng khí.”

Du Mân: “Người anh em cho tôi mượn thun với.””

Triệu Thương Thương tháo sợi dây thun đủ màu sắc cầu vồng trên cổ tay xuống rồi ném qua.Diệp Xuân Lâm bắt đầu vòng tâm sự thứ hai sau khi uống nước nhuận họng.

Thấy Giang Tuần nhìn mình, cô đùa cậu: “Cậu cũng cần hả?”Trước giờ Triệu Thương Thương luôn rất biết điều.

Không ngờ Giang Tuần vậy mà lại nói cần thật.Cậu đang co chân loay hoay với bộ bài, vẫn chưa hoàn toàn thành thạo kỹ năng xáo bài cuốn hút đã học được từ Du Mân, thao tác tay có chút không thạo.

“Đợi đó, tôi đi lấy cho cậu.””Không phiền.

Chút yêu cầu ấy sao có thể không thỏa mãn được.Trên núi rất nhiều ve sầu, có phải còn ồn hơn không?

Triệu Thương Thương về phòng ngủ lục lọi ngăn kéo, phát hiện trong hộp bút có một chiếc dây buộc tóc màu đỏ, bên trên có hai quả anh đào, “Cậu thấy cái này được không?”Đến rồi đến rồi.

“Được.” Giang Tuần nhận lấy rồi bỏ vào túi.”

–Lỗ tai Labrador đang vùi đầu ăn bỗng nhúc nhích, đưa mông về phía Giang Tuần bày tỏ từ chối với lời đề nghị của cậu.

Sau bữa ăn, một đám người chơi cờ cá ngựa.”Hôm nay mẹ ra ngoài làm việc vốn không định quay về Thanh Sơn Phô, mai mẹ còn phải đi làm nên cũng lười về.

Trên tầng hai có một căn phòng sách lớn cũng coi như phòng nghỉ. Phòng rộng rãi, trên sàn nhà có trải chiếu tre, có thể cuộn lại hoặc bày ra dễ dàng.”…

Triệu Thương Thương bưng mấy chai soda cam lên lầu, nghe thấy tiếng ô tô ở tầng dưới, cô vén rèm lên nhìn xuống thì thấy Diệp Xuân Lâm đã về.Triệu Thương Thương đưa tay sờ lên mắt bà ấy, “Mẹ, tối qua mẹ ngủ không ngon sao?

Một lúc sau Diệp Xuân Lâm liền lên gõ cửa.”

“Thương Thương, ra đây một chút.”Lão Triệu đặc biệt nấu cháo đậu đỏ cho Triệu Thương Thương, múc mấy viên đá vào cho nguội.

“Dạ.”Diệp Xuân Lâm suy tư.

Triệu Thương Thương có linh cảm không tốt lắm, cô đưa xúc xắc cho Trình Thủy, “Các cậu chơi trước đi.”Cô vẫn luôn giấu truyện này trong lòng, bây giờ nói ra mới thấy nhẹ nhõm, nếu không không biết bao giờ con dao trên đầu cô mới rớt xuống.

Diệp Xuân Lâm vào phòng ngủ của Triệu Thương Thương trước.Diệp Xuân Lâm nói khô cả họng, chỉ cảm thấy việc này còn khó khăn hơn việc báo cáo công

 

việc: “Con có nghe lọt không?

Bà ấy vừa vội quay lại, đặt túi xách lên bàn, tựa lưng vào ghế sofa, dáng vẻ như muốn nói chuyện quan trọng với Triệu Thương Thương.”Đợi chút.

“Hôm nay mẹ ra ngoài làm việc vốn không định quay về Thanh Sơn Phô, mai mẹ còn phải đi làm nên cũng lười về.”Hôm nay bà ấy không trang điểm, dù có chăm sóc bản thân tốt đến đâu thì xung quanh mắt vẫn có nếp nhăn và quầng thâm, khó tránh khỏi lộ ra vẻ mệt mỏi.

“Vậy sao mẹ về rồi?” Triệu Thương Thương hỏi.Đã không che giấu được nữa vậy thẳng thắn sẽ được khoan hồng: “Con nhận được phiếu điểm rồi, suýt nữa quên nói với mẹ.

Cô giả vờ thoải mái, cởi dép ra, ngồi lên giường, kéo chó cải bông* ôm vào lòng như muốn tìm điểm tựa, thấp thỏm chờ đợi câu tiếp theo của Diệp Xuân Lâm.”

(*chó cải bông:”Cậu ở trên núi Thất Nha thì phải làm sao?

Diệp Xuân Lâm: “Mẹ gặp được thầy Lý chủ nhiệm lớp mười của con, có nói với thầy ấy mấy câu về chuyện học hành của con…”Du Mân nằm nghiêng, gác một chân trên người trên người Du Lệ.

Đến rồi đến rồi.Triệu Dập Thời mở rộng hai tay hai chân, tướng ngủ bá đạo nhất, che mặt bằng tạp chí bóng rổ.

Trong lòng Triệu Thương Thương nổi lên báo động cấp một.Diệp Xuân Lâm nhìn phiếu điểm xong, tạm thời đè xuống, nói sang những vấn đề khác:

Diệp Xuân Lâm nói tiếp: “Thầy ấy nói với mẹ điểm thi cuối kỳ của con đã giảm rất nhiều, toán và địa lý không quá tốt.””

Trước giờ Triệu Thương Thương luôn rất biết điều.Người nằm trên ghế bập bênh biến thành Trình Thủy.

Đã không che giấu được nữa vậy thẳng thắn sẽ được khoan hồng: “Con nhận được phiếu điểm rồi, suýt nữa quên nói với mẹ. Đúng là đã tụt hạng, lần sau con sẽ cố gắng hơn.”(*Encore là một màn trình diễn bổ sung do nghệ sĩ thực hiện khi kết thúc một chương trình hoặc buổi hòa nhạc, thường là để đáp lại những tràng vỗ tay kéo dài từ khán giả.

Cô nói cả tổng kết và rút kinh nghiệm.Chỉ còn Giang Tuần không ngủ.

Triệu Thương Thương đứng lên đi tìm phiếu điểm, đưa bằng hai tay, chờ Diệp Xuân Lâm xử lý.”

Cô vẫn luôn giấu truyện này trong lòng, bây giờ nói ra mới thấy nhẹ nhõm, nếu không không biết bao giờ con dao trên đầu cô mới rớt xuống.”

Diệp Xuân Lâm nhìn phiếu điểm xong, tạm thời đè xuống, nói sang những vấn đề khác:Lúc nào hèn thì nên nhận hèn, lúc nào sai thì nên nhận sai.

 

“Thầy Lý còn nói con thích ăn trong giờ học, có thói quen đến muộn về sớm, không tích cực tham gia hoạt động tập thể, tương đối lười nhác…”Diệp Xuân Lâm nói tiếp: “Thầy ấy nói với mẹ điểm thi cuối kỳ của con đã giảm rất nhiều, toán và địa lý không quá tốt.

“Có phải trước đây con đắc tội với thầy ấy rồi không? Con thấy thầy ấy rất vui khi phát hiện ra khuyết điểm, rất giỏi che giấu ưu điểm của con.”Chương 12: “Chị nghe thử xem chị đang nói tiếng người à?

Triệu Thương Thương bất mãn nói: “Đồ thích cáo trạng.”Triệu Thương Thương lấy trong tủ ra một tấm chăn, nhẹ nhàng đắp lên bụng Trình Thủy, một cái khác đưa cho Giang Tuần, “Hay cậu nghỉ ngơi một lúc đi?

“Sao con nói thầy mình thế được.”” “Xin lỗi mẹ.””

Lúc nào hèn thì nên nhận hèn, lúc nào sai thì nên nhận sai.Cô chia bát đũa đã đếm xong thành hai chồng, đưa một nửa cho cậu, “Phiền cậu rồi.

Sau đó bị Diệp Xuân Lâm dạy dỗ một trận, Triệu Thương Thương im lặng tiếp nhận toàn bộ, thỉnh thoảng gật đầu đáp lại, thái độ có vẻ rất thành khẩn.”

Diệp Xuân Lâm nói khô cả họng, chỉ cảm thấy việc này còn khó khăn hơn việc báo cáo công việc: “Con có nghe lọt không?”Triệu Thương Thương bưng mấy chai soda cam lên lầu, nghe thấy tiếng ô tô ở tầng dưới, cô vén rèm lên nhìn xuống thì thấy Diệp Xuân Lâm đã về.

Triệu Thương Thương cúi đầu nhìn chằm chằm đường thêu trên mắt của chó cải bông, ôm chặt hơn, “Nghe lọt ạ.””

Diệp Xuân Lâm đương nhiên biết độ tin cậy phải giảm đi 50%.Xá được một nửa, cửa nhà lao đột nhiên đóng lại, Triệu Thương Thương khựng người.

“Xuống lầu rót cho mẹ ly nước.” Diệp Xuân Lâm nói.”

“Con đi ngay.” Triệu Thương Thương tích cực nói, “Nước sôi để nguội hay Bích Loa Xuân ạ, còn có trà hoa cúc đã pha rồi, mẹ muốn uống gì?””

“Nước sôi để nguội.”Diệp Xuân Lâm vào phòng ngủ của Triệu Thương Thương trước.

“Được ạ.” Hai chân Triệu Thương Thương vội vàng mang dép vào, chạy nhanh ra ngoài, nhìn từ phía sau giống như lính đánh thuê đang chạy trốn khỏi Tarkov dưới làn đạn.Triệu Thương Thương cúi đầu nhìn chằm chằm đường thêu trên mắt của chó cải bông, ôm chặt hơn, “Nghe lọt ạ.

Triệu Thương Thương đi ngang qua phòng sách, lặng lẽ mở cửa nhìn vào.)

Triệu Dập Thời đang nhắm mắt nằm trên ghế bập bênh, trong khi những người khác đang ngồi dưới đất chơi cờ cá ngựa.Lúc không ai nói chuyện, tiếng ve kêu càng ồn ào hơn.

 

Giang Tuần như có mắt sau gáy, cậu đưa lưng về phía cửa nhưng đột nhiên quay đầu nhìn lại, bắt gặp cái đầu nhỏ đang ló ra từ khe cửa.”Thương Thương, ra đây một chút.

Cậu cười với Triệu Thương Thương.”

Triệu Thương Thương bất giác cười theo.Cậu vào phòng vệ sinh rửa tay thì gặp được Du Mân.

Đóng cửa lại, Triệu Thương Thương đi xuống lầu lấy nước.”

Diệp Xuân Lâm bắt đầu vòng tâm sự thứ hai sau khi uống nước nhuận họng. Hôm nay bà ấy không trang điểm, dù có chăm sóc bản thân tốt đến đâu thì xung quanh mắt vẫn có nếp nhăn và quầng thâm, khó tránh khỏi lộ ra vẻ mệt mỏi.

Triệu Dập Thời im lặng một lúc lâu rồi hỏi lại cô:

Triệu Thương Thương đưa tay sờ lên mắt bà ấy, “Mẹ, tối qua mẹ ngủ không ngon sao?””Vậy sao mẹ về rồi?

Diệp Xuân Lâm bị cô làm phiền nên không nói tiếp được nữa, “Ngủ hơi muộn.” ”Được ạ.

“Mẹ phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn đó.”Du Mân: “Người anh em cho tôi mượn thun với.

“Ăn mật ong nói lời tử tế, con lại bắt đầu nói mấy lời đường mật với mẹ rồi đó.” Diệp Xuân Lâm thở dài, sờ má cô, “Răng khôn nhổ rồi có còn đau không?”Tiếng nhạc dừng lại, Du Mân lập tức đứng thẳng lên, không nhảy thêm một giây nào nữa.

“Hôm nay đỡ nhiều rồi ạ.” Triệu Thương Thương nói.Đậu đỏ được nấu mềm, vừa vào miệng đã tan ra.

Diệp Xuân Lâm ngồi sang, ôm lấy cô, thương cho roi cho vọt đánh cô một cái. Giang Tuần gật đầu.

Triệu Thương Thương ngửi thấy mùi thơm thanh nhã nhẹ nhàng của White Tea trên tóc bà, đúng lúc nhắc nhở một câu: “Dương thi tốt như vậy, ba mẹ không thưởng gì cho nó sao?””Dạ, sáng bọn con cùng nhau đi dạo phố ẩm thực, giữ cậu ấy lại ăn trưa, bây giờ vẫn chưa đi.

“Con không để ý chứ?””

“Để ý gì chứ, Dương lợi hại như vậy đó là bản lĩnh của nó.”” Triệu Thương Thương không chắc hỏi, “Sao thế ạ?

Diệp Xuân Lâm suy tư.Chưa được bao lâu cậu lại mở mắt.

Thời gian nói chuyện của hai mẹ con cuối cùng cũng kết thúc, Diệp Xuân Lâm vừa khoát tay, Triệu Thương Thương cảm thấy đây chính là “Đại xá cho muôn dân, ơn vua rộng lớn bao la.””Được.

“Đợi chút.”Nếu không buổi chiều sẽ không có tinh thần.

 

Xá được một nửa, cửa nhà lao đột nhiên đóng lại, Triệu Thương Thương khựng người.”

“Giang Tuần đang ở nhà mình?”

“Dạ, sáng bọn con cùng nhau đi dạo phố ẩm thực, giữ cậu ấy lại ăn trưa, bây giờ vẫn chưa đi.” Triệu Thương Thương không chắc hỏi, “Sao thế ạ?””

Diệp Xuân Lâm khoát khoát tay tỏ vẻ không có việc gì. Bà ấy chỉ ngạc nhiên, không ngờ bọn họ lại có thể thân thiết như vậy.”Chị nghe thử xem chị đang nói tiếng người à?

Thấy Diệp Xuân Lâm không còn hỏi gì khác, Triệu Thương Thương như trút được gánh nặng chạy đến phòng sách.Cậu nhắm mát lại, hàng mi không khỏi run lên.

Bên trong yên tĩnh, ánh nắng xuyên qua cành cây xanh ngoài cửa sổ nhảy múa trên tấm rèm mỏng đang bay. Cờ cá ngựa bị đẩy qua một bên, mấy người nằm ngủ chổng vó.Triệu Thương Thương quay đầu thì phát hiện Giang Tuần đi phía sau mình.

Du Mân nằm nghiêng, gác một chân trên người trên người Du Lệ.Triệu Thương Thương có linh cảm không tốt lắm, cô đưa xúc xắc cho Trình Thủy, “Các cậu chơi trước đi.

Du Lệ gối lên một cuốn từ điển lớn đang mở, cố gắng tiếp thu kiến thức trong giấc ngủ.Triệu Thương Thương lấy thịt khô cho thú cưng trong tủ ra đưa cho Giang Tuần, “Cậu cho nó ăn đi, tôi đi đổi chậu nước cho nó.

Người nằm trên ghế bập bênh biến thành Trình Thủy. Cô ấy hơi há miệng, hai tay khoanh lại đặt trên bụng, tướng ngủ cũng khá ngay ngắn.Triệu Thương Thương về phòng ngủ lục lọi ngăn kéo, phát hiện trong hộp bút có một chiếc dây buộc tóc màu đỏ, bên trên có hai quả anh đào, “Cậu thấy cái này được không?

Triệu Dập Thời mở rộng hai tay hai chân, tướng ngủ bá đạo nhất, che mặt bằng tạp chí bóng rổ.”

Chỉ còn Giang Tuần không ngủ.”

Cậu đang co chân loay hoay với bộ bài, vẫn chưa hoàn toàn thành thạo kỹ năng xáo bài cuốn hút đã học được từ Du Mân, thao tác tay có chút không thạo.Triệu Thương Thương bắt chước người hâm mộ dưới võ đài hét lên, ném một bông hoa cúc lớn về phía Du Mân, cổ vũ nhiệt tình.

Triệu Thương Thương đi qua, nhỏ giọng hỏi: “Cậu không buồn ngủ hả?””Dạ.

Giang Tuần có hơi mệt nhưng không ngủ được.” Triệu Thương Thương nhìn Labrador, cô giẫm lên ghế mở tủ âm tường lấy hộp thức ăn chó xuống, múc hai muỗng đầy đổ vào bát nó.

Triệu Thương Thương lấy trong tủ ra một tấm chăn, nhẹ nhàng đắp lên bụng Trình Thủy, một cái khác đưa cho Giang Tuần, “Hay cậu nghỉ ngơi một lúc đi?

 

Nếu không buổi chiều sẽ không có tinh thần.””Con không để ý chứ?

Giang Tuần tìm một chỗ tốt trên chiếu trúc, ngoan ngoãn ôm chăn nằm xuống, mái tóc đen mềm mại buông xõa.Triệu Thương Thương đi qua, nhỏ giọng hỏi: “Cậu không buồn ngủ hả?

Cậu nhắm mát lại, hàng mi không khỏi run lên.” Chưa được bao lâu cậu lại mở mắt.”

Trong phòng ngoài tiếng ồn từ máy điều hòa và máy tạo độ ẩm thì còn tràn ngập tiếng ve truyền đến từ ngọn cây bên ngoài.Bà ấy chỉ ngạc nhiên, không ngờ bọn họ lại có thể thân thiết như vậy.

Lúc không ai nói chuyện, tiếng ve kêu càng ồn ào hơn.Du Lệ gối lên một cuốn từ điển lớn đang mở, cố gắng tiếp thu kiến thức trong giấc ngủ.

Triệu Thương Thương cảm thấy đầu ong ong, hỏi Giang Tuần: “Cậu có thấy ồn không?””Giang Tuần đang ở nhà mình?

Giang Tuần gật đầu.”Ăn mật ong nói lời tử tế, con lại bắt đầu nói mấy lời đường mật với mẹ rồi đó.

“Cậu ở trên núi Thất Nha thì phải làm sao? Trên núi rất nhiều ve sầu, có phải còn ồn hơn không?”Triệu Thương Thương: “Cậu thấy tôi có phải người dễtức giận không?

“Phòng tôi dùng vật liệu đặc biệt nên cách âm khá tốt.”” “…” Được, xem như tôi chưa nói gì.”

Triệu Thương Thương quỳ gối bò đến bên cạnh Triệu Dập Thời, lấy cuốn tạp chí trên mặt cậu ấy xuống. Triệu Dập Thời không có phản ứng, ngủ ngon lành.Trong lòng Triệu Thương Thương nổi lên báo động cấp một.

Triệu Thương Thương đập đập cánh tay cậu rồi vỗ vỗ mặt cậu.”

Triệu Dập Thời cau mày mở mắt ra, vẻ mặt cau có như muốn giết người diệt khẩu: “Triệu Thương Thương, tốt nhất là chị có chuyện gì đó.”Cô ấy hơi há miệng, hai tay khoanh lại đặt trên bụng, tướng ngủ cũng khá ngay ngắn.

Triệu Thương Thương giơ hai ngón tay lên, biểu thị cô có hai điều quan trọng muốn nói.Triệu Dập Thời cau mày mở mắt ra, vẻ mặt cau có như muốn giết người diệt khẩu: “Triệu Thương Thương, tốt nhất là chị có chuyện gì đó.

Thứ nhất, “Hôm nay chắc chắn mẹ sẽ gửi bao lì xì cho cậu, là chị xin giúp cậu đó, không cần cám ơn đâu.””Để ý gì chứ, Dương lợi hại như vậy đó là bản lĩnh của nó.

Thứ hai, “Cậu có thể bắt hết ve bên ngoài lại không, ồn quá, chị và Giang Tuần không ngủ được.””

Triệu Dập Thời im lặng một lúc lâu rồi hỏi lại cô:”

 

“Chị nghe thử xem chị đang nói tiếng người à?”

Bình Luận (0)
Comment