Chương 38: “Không tiện lắm.””
Chỉ cần tiết mục của trường mình biểu diễn xong, các học sinh của trường ngồi lẫn trong khán giả sẽ vỗ tay hoan hô, làm cho không khí giống như một buổi hòa nhạc.
===========”
Thứ bảy, buổi biểu diễn được bắt đầu lúc bốn giờ.Triệu Thương Thương và Giang Tuần là những người đầu tiên đến quán trà sữa, bên trong quán mang phong cách hoài niệm, dán rất nhiều poster của ngôi sao Hồng Kông và những bộ phim cổ trang.
Bọn họ hẹn gặp nhau ở quán trà sữa gần nhà hát.Du Lệ: “@ Du Mân, có muốn mang đồ ăn tới cho em không?
Triệu Thương Thương đến phố Bạch Thủy tìm Giang Tuần trước, cửa sân vừa mở ra cô liền hỏi: “Đồ đâu, cậu viết xong chưa?”Bên ngoài trung tâm thương mại, dòng xe cộ tấp nập, ánh đèn rực rỡ.
Cô mua một cái băng rôn trống trên mạng, điền nơi giao hàng là phố Bạch Thủy, gửi thẳng đến cho Giang Tuần.”Làm phiền rồi, trà sữa mọi người gọi đã có.
“Cậu vào nhà xem thử đi.” Giang Tuần nói, “Cẩn thận đừng giẫm vào nước.””
Tối qua mưa cả đêm, trong sân có nước đọng, mặt đất ướt sũng, đá cuội khảm trên mặt đất đã được rửa sạch bóng. Triệu Thương Thương bước lên bậc thang, thay giày rồi vào nhà.Du Mân bị mấy cô gái trong câu lạc bộ vây quanh, líu ríu nói gì đó, sau khi nói xong, Du Mân đến gọi mấy người Triệu Thương Thương: “Cùng đi ăn đi.
Cô đã đến đây nhiều lần, trên giá giày ở lối vào có hai đôi dép nữ đi trong nhà dành riêng cho cô.Hôm qua đến để diễn tập, mọi người đã quen thuộc với địa điểm, Du Mân không quá căng thẳng.
Cổ Khâu Thành không ở nhà, vẫn là một mèo một chó một người giữ nhà.”
Triệu Thương Thương đi theo Giang Tuần lên lầu hai, thấy cửa phòng vẽ tranh đang mở, một băng rôn có chữ đen trên nền đỏ được treo trên cửa để phơi khô mực. Những chữ lớn được viết bằng bút lông, tất cả đều làm theo yêu cầu của Triệu Thương Thương, không thiếu chữ nào.Triệu Thương Thương đã ăn gần xong, cô nói với Trình Thủy: “Tớ ra ngoài hít thở không khí, mua hộp sữa rồi sẽ quay lại.
Triệu Thương Thương thấy Giang Tuần rất đáng tin cậy, cô vỗ vai cậu: “Cậu làm việc, tôi rất yên tâm.”Giang Tuần nhìn thời gian trên điện thoại, cậu muốn đi: “Không tiện lắm.
Cô duỗi ngón tay thử chạm vào chữ, không dính.Triệu Thương Thương ngồi giữa Trình Thủy và Giang Tuần.
Giang Tuần nói: “Phơi một đêm, khô rồi, chúng ta đem đi thôi.””Đừng nói nữa, tôi sắp nôn rồi nè.
Tối qua trời đột nhiên mưa, bóng cây ngoài cửa sổ đong đưa, nửa đêm Cổ Khâu Thành đi vệ sinh giật nảy mình còn tưởng cờ chiêu hồn.Triệu Thương Thương quá nóng nên cô không cầm theo áo khoác treo trên ghế mà trực tiếp đẩy cửa ra ngoài.
Hai người lấy tấm băng rôn xuống, cuộn lại gọn gàng, bỏ vào cặp sách trên lưng Triệu Thương Thương.Trình Thủy: “Trời mưa rồi, nhà hát lại xa, đến đó không tiện nên bọn tôi đi ăn thịt nướng rồi.
“Cậu mang bài tập theo à?” Giang Tuần nhìn thấy đề thi.”Tôi gọi đại, có nhiều vị, mấy cậu muốn uống gì tự lấy đi.
“Đúng vậy, hôm nay phải đi xem biểu diễn, ngày mai thì đi chơi, không dành ra chút thời gian thì sao có thể hoàn thành bài tập về nhà được.” Triệu Thương Thương kéo khóa cặp lại, “Chút nữa có thời gian cậu xem giúp tôi nhé, không phải cậu không cho tôi chép đáp án sao.”Triệu Dập Thời bước vào nhìn thấy cảnh tượng khó tin này, cậu cảm thấy như mình đã vô tình tham gia vào một buổi hội thảo trao đổi học thuật nào đó.
Giang Tuần buồn cười: “Được.””Sao lại không tốt.
Triệu Thương Thương và Giang Tuần là những người đầu tiên đến quán trà sữa, bên trong quán mang phong cách hoài niệm, dán rất nhiều poster của ngôi sao Hồng Kông và những bộ phim cổ trang.Thỉnh thoảng cuối tuần tớ cũng sẽ quay video chơi game…
Ngoài hai người và nhân viên đang bận rộn sau quầy thì không có ai khác.Du Mân biết họ sẽ đến nhưng không biết sẽ đến lúc nào.
Triệu Thương Thương tìm một chỗ ngồi trong góc, lấy đề thi ra bắt đầu hỏi Giang Tuần, thật ra lúc sáng cô đã làm ở nhà, chỉ có điều khó khăn chồng chất, bây giờ đến lượt Giang Tuần giải thích cho cô.Ngoài hai người và nhân viên đang bận rộn sau quầy thì không có ai khác.
Không bao lâu sau, Du Lệ tới.Du Mân nhảy rất đã, lúc đầu cậu còn căng thẳng nhưng sau đó cậu cảm thấy rất tự do, thoải mái, quá trình nhảy là một loại tận hưởng.
Cậu ấy đứng ngoài quan sát quá trình giải đề của Giang Tuần và Triệu Thương Thương, là một đề cơ bản, không quá khó, sau đó lấy một quyển sổ nhỏ trong túi ra tính toán.Mặt đất phủ đầy những ánh sáng lơ lửng rải rác.
Triệu Dập Thời bước vào nhìn thấy cảnh tượng khó tin này, cậu cảm thấy như mình đã vô tình tham gia vào một buổi hội thảo trao đổi học thuật nào đó.Tối qua mưa cả đêm, trong sân có nước đọng, mặt đất ướt sũng, đá cuội khảm trên mặt đất đã được rửa sạch bóng.
Cậu ấy ngồi xuống đối diện Triệu Thương Thương: “Hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây à?”Cô duỗi ngón tay thử chạm vào chữ, không dính.
Triệu Thương Thương cũng không ngẩng đầu lên, cô đang viết lời giải, “Hôm nay không có mặt trời.””
“Làm phiền rồi, trà sữa mọi người gọi đã có.” Nhân viên bưng mấy ly trà sữa tới, đặc biệt nhìn bọn họ thêm mấy lần.”
“Tôi gọi đại, có nhiều vị, mấy cậu muốn uống gì tự lấy đi.” Triệu Thương Thương nói.”Không phải nói đi ăn thịt nướng rồi à?
Trình Thủy là người đến cuối cùng, lúc cô ấy đến cũng đã gần đến giờ, bọn họ đi thẳng đến nhà hát.”
Triệu Thương Thương đã lâu không gặp Trình Thủy, hai người tụ lại một chỗ nói chuyện: “Trường cậu nghỉ ít quá đi, học nội trú chứ có phải ngồi tù đâu.”Triệu Thương Thương đã lâu không gặp Trình Thủy, hai người tụ lại một chỗ nói chuyện: “Trường cậu nghỉ ít quá đi, học nội trú chứ có phải ngồi tù đâu.
“Không còn cách nào.” Trình Thủy nói.” Nhân viên bưng mấy ly trà sữa tới, đặc biệt nhìn bọn họ thêm mấy lần.
“Livestream chơi game của cậu thì sao?””Không cần đâu, cậu ăn tiếp đi. “Chắc chắn chỉ có thể đợi đến nghỉ đông, nghỉ hè rồi livestream thôi, dù sao tớ
cũng không có mấy người hâm mộ, không có ai đợi đâu. Thỉnh thoảng cuối tuần
tớ cũng sẽ quay video chơi game…””
“Tối nay đến nhà tớ nhé?””Đúng vậy, hôm nay phải đi xem biểu diễn, ngày mai thì đi chơi, không dành ra chút thời gian thì sao có thể hoàn thành bài tập về nhà được.
“Được đó.”” Trình Thủy nói.
Bọn họ đi theo dòng người tiến vào nhà hát tìm chỗ ngồi, năm người họ ngồi thành một hàng. Xung quanh có không ít học sinh mặc đồng phục của trường khác và những phụ huynh vô cùng phấn khởi.”
Triệu Thương Thương lấy hai tờ danh sách tiết mục ở lối vào để theo dõi quá trình.Sau khi lên sân khấu, khán giả im lặng, vào khoảnh khắc âm nhạc vang lên, cậu lập tức tiến vào trạng thái.
Du Mân biết họ sẽ đến nhưng không biết sẽ đến lúc nào. Lúc thợ trang điểm cho cậu ấy, cậu hỏi trong nhóm: “Các cậu tới chưa?””Chắc chắn chỉ có thể đợi đến nghỉ đông, nghỉ hè rồi livestream thôi, dù sao tớ cũng không có mấy người hâm mộ, không có ai đợi đâu.
Triệu Thương Thương: “Chưa, không tới nữa.”Triệu Thương Thương đến phố Bạch Thủy tìm Giang Tuần trước, cửa sân vừa mở ra cô liền hỏi: “Đồ đâu, cậu viết xong chưa?
Du Mân: “Thật hả?””Bọn tôi đã đạt được huy chương vàng. Triệu Dập Thời: “Cậu thất vọng lắm à?””
Du Mân: “Không có nhé! Mấy cậu thích tới thì tới!””Tôi mang về nhà thờ cúng luôn được chưa.
Trình Thủy: “Trời mưa rồi, nhà hát lại xa, đến đó không tiện nên bọn tôi đi ăn thịt nướng rồi.””
Du Lệ: “@ Du Mân, có muốn mang đồ ăn tới cho em không?”Triệu Thương Thương nắm lấy một đầu băng rôn, “Thịt nướng sao quan trọng bằng cậu chứ.
Vốn dĩ Du Mân không tin, cảm thấy bọn họ đang hợp lại lừa mình, nhưng sau khi nhìn thấy Du Lệ hỏi vậy, cậu ấy đột nhiên không còn quá chắc chắn nữa. Triệu Thương Thương cũng không ngẩng đầu lên, cô đang viết lời giải, “Hôm nay không có mặt trời.
Đã đến lượt tiết mục của CLB Anime ra sân.Tiết mục của Du Mân lấy được thứ hạng không tệ, người của CLB Anime định đi liên hoan xem như ăn mừng.
Hôm qua đến để diễn tập, mọi người đã quen thuộc với địa điểm, Du Mân không quá căng thẳng. Sau khi lên sân khấu, khán giả im lặng, vào khoảnh khắc âm nhạc vang lên, cậu lập tức tiến vào trạng thái.”
Nhịp trống như mưa rơi, mỗi động tác cậu thực hiện đều chuẩn xác.Triệu Thương Thương lấy hai tờ danh sách tiết mục ở lối vào để theo dõi quá trình.
Máy tạo khói trước sân khấu phun ra khói trắng, ánh đèn nhiều màu sắc thay đổi, nhân viên cầm máy quay ngồi xổm phía trước, thỉnh thoảng di chuyển xung quanh.Tiếng nhạc vô cùng lớn, đinh tai nhức óc.
Tiếng nhạc vô cùng lớn, đinh tai nhức óc.Vốn dĩ Du Mân không tin, cảm thấy bọn họ đang hợp lại lừa mình, nhưng sau khi nhìn thấy Du Lệ hỏi vậy, cậu ấy đột nhiên không còn quá chắc chắn nữa.
Du Mân không bị phân tâm khi nhìn khán giả, tập trung vào những bước nhảy của mình, cả người cậu đổ mồ hôi vì sự phấn khích, hồi hộp và những động tác
vũ đạo cường độ lớn.Cậu ấy ngồi xuống đối diện Triệu Thương Thương: “Hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây à?
Sau khi nhảy xong động tác cuối cùng, những giọt mồ hôi lăn xuống từ thái dương và trán cậu.Sau khi nhảy xong động tác cuối cùng, những giọt mồ hôi lăn xuống từ thái dương và trán cậu.
Du Mân nhảy rất đã, lúc đầu cậu còn căng thẳng nhưng sau đó cậu cảm thấy rất tự do, thoải mái, quá trình nhảy là một loại tận hưởng.” Tiêu Kim Y nói.
Hiện trường vang lên tiếng hoan hô, khí thế ngút trời.Theo lễ phép, Giang Tuần trả lời mọi câu hỏi, nhưng câu trả lời rất ngắn gọn.
Chỉ cần tiết mục của trường mình biểu diễn xong, các học sinh của trường ngồi lẫn trong khán giả sẽ vỗ tay hoan hô, làm cho không khí giống như một buổi hòa nhạc.”Được đó.
Thua gì cũng không thể thua khí thế.Nhân viên phục vụ bưng trái cây trước bữa tối lên, ngắt lời Tiêu Kim Y.
Không khí hiện trường còn khoa trương hơn những gì Triệu Thương Thương đoán, tiếng hô “Trung học số mười lăm đỉnh quá!” vang lên từ bốn phương tám hướng. Cô cũng hòa vào đám đông hét lớn: “Du Mân! Ba yêu con!”Lời tác giả:
Băng rôn vừa được kéo ra, tất cả những người khác đều bị đánh gục.Triệu Thương Thương uống rượu trái cây, cô cảm thấy dạ dày và lòng bàn tay đang nóng dần lên.
Du Mân thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt.Không bao lâu sau, Du Lệ tới.
Lúc nãy cậu không phát hiện, bây giờ lại muốn vờ như không nhìn thấy.”
Lúc chào cảm ơn, cô gái bên cạnh vất vả nhịn cười, “Này, Du Mân, chị cũng yêu em nha.””
Du Mân vào hậu trường, băng rôn từ trên trời giáng xuống trói cậu lại.”
“Không phải nói đi ăn thịt nướng rồi à?” Du Mân vùng vẫy mấy lần nhưng không thoát được nên đành cam chịu.”
Triệu Thương Thương nắm lấy một đầu băng rôn, “Thịt nướng sao quan trọng bằng cậu chứ.”Cô gái vui vẻ ngồi xuống, ném cho Du Mân một ánh mắt cảm kích.
“Đừng nói nữa, tôi sắp nôn rồi nè.”Du Mân: Có các cậu đúng là phúc của tôi.
Du Mân phát hiện Du Lệ cũng đang cười, lập tức trừng mắt liếc cậu ấy một cái, Triệu Thương Thương nói: “Đừng có bắt nạt người tốt, cũng chỉ có anh cậu nhường cậu.””Người của câu lạc bộ các cậu liên hoan, bọn tôi đi chung cũng không tốt nhỉ?
Du Mân: “Thả tôi ra trước đã, tôi còn phải đi nói chút chuyện với người trong câu lạc bộ.”” Trình Thủy nói.
Triệu Thương Thương tháo băng rôn ra, cuộn lại rồi đưa cho cậu ấy bằng hai tay: “Cậu cất kỹ đi, chữ bên trên là do Giang Tuần viết, đáng giá lắm đó.”Hai người lấy tấm băng rôn xuống, cuộn lại gọn gàng, bỏ vào cặp sách trên lưng Triệu Thương Thương.
“Tôi mang về nhà thờ cúng luôn được chưa.”Những chữ lớn được viết bằng bút lông, tất cả đều làm theo yêu cầu của Triệu Thương Thương, không thiếu chữ nào.
Du Mân: Có các cậu đúng là phúc của tôi.” Triệu Thương Thương nói. –” Giang Tuần nói, “Cẩn thận đừng giẫm vào nước.
Tiết mục của Du Mân lấy được thứ hạng không tệ, người của CLB Anime định đi liên hoan xem như ăn mừng.Nhịp trống như mưa rơi, mỗi động tác cậu thực hiện đều chuẩn xác.
Du Mân bị mấy cô gái trong câu lạc bộ vây quanh, líu ríu nói gì đó, sau khi nói xong, Du Mân đến gọi mấy người Triệu Thương Thương: “Cùng đi ăn đi.”Du Mân: “Thả tôi ra trước đã, tôi còn phải đi nói chút chuyện với người trong câu lạc bộ.
“Người của câu lạc bộ các cậu liên hoan, bọn tôi đi chung cũng không tốt nhỉ?” Trình Thủy nói.Trong phòng riêng có rất nhiều người đã ăn xong, mọi người tập hợp lại chơi trò chơi, khí thế ngất trời.
“Sao lại không tốt.” Du Mân nháy mắt cách đó không xa, “Có người đang đợi các cậu kìa.”Thấy động tác của cậu, Tiêu Kim Y bỗng nhiên không nói gì nữa.
Cậu ấy gánh vác trọng trách phải dẫn Giang Tuần và Triệu Dập Thời đi cùng.”
Cuối cùng cả nhóm đến một nhà hàng bên trong trung tâm thương mại, đặt một phòng lớn, ngồi đầy ba bàn tròn.Du Mân thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Triệu Thương Thương ngồi giữa Trình Thủy và Giang Tuần.Cậu ấy gánh vác trọng trách phải dẫn Giang Tuần và Triệu Dập Thời đi cùng.
Du Lệ nhận được một đề bài trong nhóm thi đấu nên nửa đường đã kéo Triệu Dập Thời đi giải đề, đến lúc hai người họ quay lại đã bị Du Mân gọi qua bàn khác.”
“Xin chào, ở đây có ai ngồi không?” Có một giọng nữ trong trẻo hỏi Giang Tuần.
===========
Giang Tuần lắc đầu.” Du Mân nháy mắt cách đó không xa, “Có người đang đợi các cậu kìa.
Cô gái vui vẻ ngồi xuống, ném cho Du Mân một ánh mắt cảm kích.”
Cô ấy là trưởng CLB Anime, Tiêu Kim Y, hôm nay cô ấy cũng lên sân khấu biểu diễn. Trên mặt vẫn còn mang theo lớp trang điểm, phấn mắt màu vàng óng lấp lánh dưới ánh đèn, mái tóc được tết thành hai bím ngắn, phong cách ngọt ngào nhưng cá tính.”
Tiêu Kim Y chủ động ra tay, nói chuyện với Giang Tuần, “Cậu học lớp nào”, “Hình như chúng ta từng gặp nhau ở trường”, “Lớp tôi và lớp cậu học thể dục cùng giờ đó”, “Cậu quen biết với Du Mân bao lâu rồi”, vân vân.”
Triệu Thương Thương đang thảo luận cốt truyện phim truyền hình với Trình Thủy, nhưng đột nhiên mất tập trung, lắng nghe động tĩnh bên cạnh.Bọn họ đi theo dòng người tiến vào nhà hát tìm chỗ ngồi, năm người họ ngồi thành một hàng.
Theo lễ phép, Giang Tuần trả lời mọi câu hỏi, nhưng câu trả lời rất ngắn gọn.” vang lên từ bốn phương tám hướng.
Nhân viên phục vụ bưng trái cây trước bữa tối lên, ngắt lời Tiêu Kim Y.
“Thương Thương.” Giang Tuần nói.”Livestream chơi game của cậu thì sao?
“Sao thế?”Triệu Thương Thương đi theo Giang Tuần lên lầu hai, thấy cửa phòng vẽ tranh đang mở, một băng rôn có chữ đen trên nền đỏ được treo trên cửa để phơi khô mực.
“Đưa chén đũa cho tôi.””Sao thế?
Triệu Thương Thương đẩy bộ đồ ăn của mình và Trình Thủy qua, Giang Tuần dùng nước nóng trán qua một lần. Thấy động tác của cậu, Tiêu Kim Y bỗng nhiên không nói gì nữa.Du Lệ nhận được một đề bài trong nhóm thi đấu nên nửa đường đã kéo Triệu Dập Thời đi giải đề, đến lúc hai người họ quay lại đã bị Du Mân gọi qua bàn khác.
Trên bàn là rượu trái cây và cocktail có nồng độ cồn rất thấp.Không khí hiện trường còn khoa trương hơn những gì Triệu Thương Thương đoán, tiếng hô “Trung học số mười lăm đỉnh quá!
Triệu Thương Thương uống rượu trái cây, cô cảm thấy dạ dày và lòng bàn tay đang nóng dần lên. Một lúc sau, lỗ tai và mặt cô cũng nóng lên, không khí ấm áp trong phòng khiến cô cảm thấy ngột ngạt.Du Mân: “Không có nhé!
Triệu Thương Thương đã ăn gần xong, cô nói với Trình Thủy: “Tớ ra ngoài hít thở không khí, mua hộp sữa rồi sẽ quay lại.Du Mân vào hậu trường, băng rôn từ trên trời giáng xuống trói cậu lại.
Trình Thủy còn đang gặm cổ vịt: “Có cần tớ đi với cậu không?””Tối nay đến nhà tớ nhé?
“Không cần đâu, cậu ăn tiếp đi.””
Triệu Thương Thương quá nóng nên cô không cầm theo áo khoác treo trên ghế mà trực tiếp đẩy cửa ra ngoài.Trên bàn là rượu trái cây và cocktail có nồng độ cồn rất thấp.
Trong phòng riêng có rất nhiều người đã ăn xong, mọi người tập hợp lại chơi trò chơi, khí thế ngất trời.Trình Thủy là người đến cuối cùng, lúc cô ấy đến cũng đã gần đến giờ, bọn họ đi thẳng đến nhà hát.
Lúc nãy Giang Tuần đi nhận điện thoại, không biết là ai gọi, đến giờ cậu vẫn chưa về.Triệu Thương Thương thấy Giang Tuần rất đáng tin cậy, cô vỗ vai cậu: “Cậu làm việc, tôi rất yên tâm.
Triệu Thương Thương ra khỏi phòng ăn, xuống lầu mua hai hộp sữa, sau khi hóng gió, cô không khỏi rùng mình nhưng mặt vẫn nóng bừng.Thứ bảy, buổi biểu diễn được bắt đầu lúc bốn giờ.
Cô xoa xoa mặt.Giang Tuần buồn cười: “Được.
Bên ngoài trung tâm thương mại, dòng xe cộ tấp nập, ánh đèn rực rỡ.Trình Thủy còn đang gặm cổ vịt: “Có cần tớ đi với cậu không?
Bên cạnh cột đá phía trước, Triệu Thương Thương nhìn thấy Giang Tuần, cô đang định đi tới gọi cậu, đi được hai bước mới nhìn thấy Tiêu Kim Y đứng đối diện cậu bị cây sồi xanh che đi.Triệu Thương Thương tìm một chỗ ngồi trong góc, lấy đề thi ra bắt đầu hỏi Giang Tuần, thật ra lúc sáng cô đã làm ở nhà, chỉ có điều khó khăn chồng chất, bây giờ đến lượt Giang Tuần giải thích cho cô.
“Bọn tôi đã đạt được huy chương vàng.” Tiêu Kim Y nói.Ba yêu con!
Giang Tuần mặc đồ đen, gần như hòa vào màn đêm, cậu nói: “Chúc mừng.”Triệu Thương Thương đẩy bộ đồ ăn của mình và Trình Thủy qua, Giang Tuần dùng nước nóng trán qua một lần.
Tiếng nhạc từ đài phun nước vang lên, âm thanh của nước và âm nhạc át đi những lời tiếp theo của Tiêu Kim Y, “Tôi có thể xin phương thức liên lạc của cậu không?””
Mặt đất phủ đầy những ánh sáng lơ lửng rải rác.”
Giang Tuần nhìn thời gian trên điện thoại, cậu muốn đi: “Không tiện lắm.”Triệu Thương Thương bước lên bậc thang, thay giày rồi vào nhà.
Lời tác giả:Một lúc sau, lỗ tai và mặt cô cũng nóng lên, không khí ấm áp trong phòng khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Một chút nam đức.