Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Chương 4

Chương 04: “Cháu và thằng bé có duyên thật.” “Cháu và cậu ấy xứng đôi thật.” Triệu Thương Thương vừa định nói không cần làm phiền thì Giang Tuần đã đứng dậy, quay đầu nhìn cô một cái, “Đi thôi.

===============”

“Goodnight?””Trịnh Đại Tiền?

“Trịnh Đại Tiền?”Triệu Thương Thương nói nhảm với vẻ mặt nghiêm túc: “Em trai là tên của con chó, lúc nhỏ nó rất thích cắn người, cháu học Taekwondo chủ yếu là để phòng nó.

Hai người như đang đối ám hiệu.”Cháu cũng 17.

Hiển nhiên cả hai vẫn còn nhớ chút hình ảnh của nhau.Triệu Thương Thương nhàm chán ngồi đó.

Diệp Xuân Lâm không nghe rõ nội dung cụ thể, cười hỏi: “Thì thầm gì thế?”Sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm là duyên phận đã tu từ đời trước đấy.

Cổ Khâu Thành cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, vừa rót trà vừa hỏi: “Hai đứa biết nhau à?”Phần lớn thời gian đều là cô nói, Giang Tuần lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ lên tiếng.

Triệu Thương Thương ngồi trên sô pha, khép hai gối lại, “Có gặp một lần ở trước phòng gác cổng, cháu dắt Labrador gặp cậu ấy đi cùng chó chăn cừu Đức.”Tam Hoa trực tiếp nhảy lên đùi Triệu Thương Thương rồi nằm xuống.

Cổ Khâu Thành lập tức hiểu ra: “Không đánh nhau chứ?”Triệu Thương Thương ngạc nhiên nhìn Giang Tuần, căng thẳng đưa bàn tay đến trước Tam Hoa.

 

Triệu Thương Thương khoát tay, “Không đánh nhau ạ, mặc dù chó nhà cháu hơi mập nhưng nó hèn.”Triệu Thương Thương lại lần nữa quan sát Giang Tuần.

Cổ Khâu Thành cười, “Chó chăn cừu Đức là chú nuôi nên theo họ Cổ, Nại trong nhẫn nại.”Nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách hốt hoảng của cô, trong mắt Giang Tuần hiện lên ý cười.

“Nhìn có hơi hung dữ thật, bình thường chú sẽ cột nó lại. Mấy ngày này chú mang nó đến đây để A Tuần có rảnh thì giúp chú dắt nó đi dạo.”Cổ Khâu Thành nói cho Giang Tuần với giọng điệu vô cùng ngạc nhiên: “Mới nghe cô Diệp nói hôm nay cũng là sinh nhật của Thương Thương.

Triệu Thương Thương: “Labrador nhà cháu được bà nội nuôi nên cùng họ Trịnh với bà nội, tên Trịnh Đại Tiền.”Không ai rõ hơn Cổ Khâu Thành, ngay cả một người bạn cùng tuổi có thể hẹn ra ngoài chơi Giang Tuần cũng không có.

Cổ Khâu Thành cười nghiêng ngả, liên tục nói, “Tên hay, tên hay…”Triệu Thương Thương nắm chặt tay, “Để đánh em trai ạ.

Cười xong thì nhanh chóng giới thiệu thân phận của Triệu Thương Thương cho Giang Tuần: “Đây là Thương Thương, con gái của cô Diệp.””

Giang Tuần gật đầu với Triệu Thương Thương.Giang Tuần co tay lại rất nhanh, không để nó thành công.

Diệp Xuân Lâm có công việc muốn trao đổi với Giang Tuần nhưng trước giờ đều là Cổ Khâu Thành xử lý các công việc của Giang Tuần nên Diệp Xuân Lâm liền nói chuyện công việc với Cổ Khâu Thành.Cổ Khâu Thành muốn Diệp Xuân Lâm và Triệu Thương Thương ở lại ăn tối nhưng Diệp Xuân Lâm đã từ chối khéo, “Hôm khác bọn tôi lại đến.

Triệu Thương Thương nhàm chán ngồi đó.Cổ Khâu Thành cười nghiêng ngả, liên tục nói, “Tên hay, tên hay…

Cổ Khâu Thành nói với Giang Tuần: “Nếu không cháu dẫn Thương Thương đi dạo đi?””

Triệu Thương Thương vừa định nói không cần làm phiền thì Giang Tuần đã đứng dậy, quay đầu nhìn cô một cái, “Đi thôi.”” Triệu Thương Thương nói không do dự, “Chó vườn Trung Hoa.

Triệu Thương Thương đi theo cậu ra ngoài từ cửa hông, phía sau có một hành lang dài, tre xanh đung đưa ngoài ô cửa.Sau khi nói xong cô mới nhận ra mình lanh mồm lanh miệng, ngượng ngùng dừng chủ đề này lại.

Cả đường đi Giang Tuần rất yên lặng, cậu không nói câu nào.Hiển nhiên cả hai vẫn còn nhớ chút hình ảnh của nhau.

Triệu Thương Thương cũng im lặng theo, có hơi không tự nhiên và dè dặt, không giống cô trước đó.Con có ấn tượng gì với cô bé?

Giang Tuần đi phía trước nửa bước.”

 

Cơn gió mát thổi bay góc áo cậu rồi nhẹ nhàng rơi xuống, lộ ra đường nét vòng eo gầy gò.Ngay cả Cổ Khâu Thành cũng cảm thấy ngạc nhiên, “Thế mà nó lại cho sờ rồi.

Mùi thuốc Đông y nhàn nhạt bay đến chóp mũi Triệu Thương Thương.Giang Tuần: “Rốt cuộc chú muốn nói gì?

Cô nhịn một chút nhưng vẫn không nhịn được lên tiếng: “Chú Cổ nói cậu bị cảm, cậu có muốn về phòng nghỉ ngơi không?”Cổ Khâu Thành đã nói chuyện công việc xong, ra ngoài thì nghe thấy hai người đang nói chuyện: “A Tuần cũng học Taekwondo một thời gian, cũng không tệ đâu.

Giang Tuần bình tĩnh nói: “Không sao.”Triệu Thương Thương cẩn thận xoa đầu nó, nó không né tránh nữa.

Triệu Thương Thương lặng lẽ quan sát vẻ mặt cậu, mặc dù chưa nói tới chuyện cậu thân thiện cỡ nào, nhưng cậu cũng không tính là miễn cưỡng nên cô không nhắc lại nữa.” Cổ Khâu Thành nói với Triệu Thương Thương.

Đồng thời cô lại cảm thấy hình như chỉ có mình cô là không được tự nhiên. Chàng trai trẻ dưới bóng mát cao gầy, đến gần có thể nhìn thấy những mạch máu nhỏ màu xanh lam ẩn hiện dưới làn da nhợt nhạt của cậu.

Khu vườn phía sau biệt thự có diện tích rất lớn, xung quanh có cây cối tươi tốt như một rào cản tự nhiên, ngăn cách nó với những biệt thự lân cận khác, không ai nhìn thấy ai.”

Phía sau hàng Bách tán Sa mu ở phía đông có một bể bơi, những cơn sóng trong xanh, mặt nước tràn ngập ánh sáng vàng, phản chiếu những cái bóng vụn vặt.”

Cách bể bơi không xa, Triệu Thương Thương nhìn thấy một cái chuồng chó làm bằng gạch, trước cửa căn nhà nhỏ treo một tấm bảng gỗ, trên đó có năm chữ thư pháp viết một cách tuỳ tiện —— “Bên trong có chó dữ.”Cổ Khâu Thành lập tức hiểu ra: “Không đánh nhau chứ?

Triệu Thương Thương vừa nhìn liền biết đó là địa bàn của chú chó chăn cừu Đức.Triệu Thương Thương ngồi trên sô pha, khép hai gối lại, “Có gặp một lần ở trước phòng gác cổng, cháu dắt Labrador gặp cậu ấy đi cùng chó chăn cừu Đức.

Nhưng không nhìn thấy nó.Cổ Khâu Thành nói: “Thổi nến được rồi. Cuối cùng cô cũng tìm được chủ đề để nói: “Cổ Nại đâu rồi.””

Giang Tuần chỉnh lại tấm biển gỗ bị lệch, “Mang đến tiệm tắm rửa rồi, vẫn chưa về.””

“Nó thường ở đây sao?””

“Nếu chú Cổ ở đây thì sẽ mang nó đến cùng.” Giang Tuần nói, “Nó rất ham chơi, nhất định phải nhìn thấy người, không thể nhốt nó ở nhà một mình.”Giang Tuần nói thẳng không giấu diếm: “Rất thú vị.

 

Hai người một hỏi một đáp, Triệu Thương Thương chậm rãi mở máy hát, vừa thả lỏng liền nói chuyện không suy nghĩ: “Lần sau tôi dẫn Đại Tiền tới tìm nó chơi.” ”

Sau khi nói xong cô mới nhận ra mình lanh mồm lanh miệng, ngượng ngùng dừng chủ đề này lại.”

Cô phải nhanh chóng bỏ qua chủ đề này để tránh bị cậu lạnh lùng từ chối, nhưng lại nghe Giang Tuần nói: “Được.”Cổ Khâu Thành cũng lộ ra ánh mắt kinh ngạc, vừa rót trà vừa hỏi: “Hai đứa biết nhau à?

Cậu nói chuyện lời ít mà ý nhiều, chắc chắn không phải đang khách sáo.”Chó đất.

Ngược lại còn khá nghiêm túc: “Hoan nghênh cậu…”” “Và Trịnh Đại Tiền.””

Ly nước khoáng có ga tràn đầy trong lòng Triệu Thương Thương sắp tràn ra, ùng ục sủi bọt.Cổ Khâu Thành nói với Giang Tuần: “Nếu không cháu dẫn Thương Thương đi dạo đi?

Cô không khỏi hưng phấn, càng nói nhiều hơn, truyền đạt kinh nghiệm nuôi chó ở nông thôn cho Giang Tuần, chia sẻ chuyện của Trịnh Đại Tiền với cậu.Hơi nước trong núi còn chưa tiêu tán, xe chậm rãi rời đi, quẹo vào màn sương mù, một lúc sau liền biến mất.

Phần lớn thời gian đều là cô nói, Giang Tuần lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ lên tiếng.Cổ Khâu Thành: “Có cơ hội thì tiếp xúc với người ta nhiều một chút, đừng có ở nhà vẽ vời một mình mãi.

Cũng không quá tẻ nhạt nữa.Giang Tuần bình tĩnh nói: “Không sao.

“Năm ngoái có một đám người buôn chó đến Thanh Sơn Phô, ba người đàn ông lái chiếc xe tải màu vàng chạy vòng quanh, ngày đó có mấy gia đình bị mất chó…”Lại tiếp tục bị Giang Tuần chặn lại.

“Đã báo cảnh sát chưa?” Giang Tuần nhíu mày.”

“Báo rồi, sau đó nghe nói bọn buôn chó đã bị bắt, nhưng không tìm lại được con chó bị bắt nào, chúng đã bị bán cho lò mổ rồi.” Triệu Thương Thương thấp giọng nói.”

“Ngày nào bà Trịnh cũng dắt chó đi dạo vào một thời điểm cố định, không thả Đại Tiền chạy loạn bên ngoài.”Mua bánh kem còn được tặng kèm một cái vương miện sinh nhật.

“Bà Trịnh?”” Giang Tuần bỏ bút vẽ xuống, hỏi lại anh ấy.

“Là bà nội của tôi, lúc Đại Tiền còn là một chú chó con, nó mắc kẹt trong một con mương hôi hám vào mùa đông, sắp chết cóng, bà nội tôi đã nhặt nó về.””

 

Triệu Thương Thương dặn Giang Tuần: “Mọi người nuôi Cổ Nại cũng phải chú ý nhé, đừng để nó ra ngoài một mình, phải để mắt tới nó. Có điều cũng không cần quá lo lắng, bây giờ nhà nào cũng đã đề phòng rồi, trộm chó không dám đến nữa đâu.””Bà Trịnh?

“Nếu bọn họ dám đến thật,” Triệu Thương Thương suy nghĩ vài giây, “Vậy thì tôi sẽ để bọn họ một đi không trở lại!”Triệu Thương Thương lặng lẽ quan sát vẻ mặt cậu, mặc dù chưa nói tới chuyện cậu thân thiện cỡ nào, nhưng cậu cũng không tính là miễn cưỡng nên cô không nhắc lại nữa.

Giang Tuần cứng nhắc cổ vũ với gương mặt vô cảm: “Lợi hại.””

Triệu Thương Thương có chút kiêu ngạo, “Tôi có đai đen Taekwondo đó.”Diệp Xuân Lâm có công việc muốn trao đổi với Giang Tuần nhưng trước giờ đều là Cổ Khâu Thành xử lý các công việc của Giang Tuần nên Diệp Xuân Lâm liền nói chuyện công việc với Cổ Khâu Thành.

Cổ Khâu Thành đã nói chuyện công việc xong, ra ngoài thì nghe thấy hai người đang nói chuyện: “A Tuần cũng học Taekwondo một thời gian, cũng không tệ đâu.”” Giang Tuần nhíu mày.

Triệu Thương Thương lại lần nữa quan sát Giang Tuần.Cách bể bơi không xa, Triệu Thương Thương nhìn thấy một cái chuồng chó làm bằng gạch, trước cửa căn nhà nhỏ treo một tấm bảng gỗ, trên đó có năm chữ thư pháp viết một cách tuỳ tiện —— “Bên trong có chó dữ.

Chàng trai trẻ dưới bóng mát cao gầy, đến gần có thể nhìn thấy những mạch máu nhỏ màu xanh lam ẩn hiện dưới làn da nhợt nhạt của cậu.”

Dáng vẻ ốm yếu này nhìn hoàn toàn không giống người biết võ.”Cháu nên có cảm giác gì?

Triệu Thương Thương: “Thật sao?”Giang Tuần: “Tam Hoa.

Giang Tuần khiêm tốn: “Học được một năm, không quá giỏi, để khỏe mạnh hơn thôi.”Cười xong thì nhanh chóng giới thiệu thân phận của Triệu Thương Thương cho Giang Tuần: “Đây là Thương Thương, con gái của cô Diệp.

Cổ Khâu Thành hỏi Triệu Thương Thương: “Cháu học Taekwondo để phòng thân nhỉ?”Triệu Thương Thương: “Cháu và cậu ấy xứng đôi thật.

Triệu Thương Thương nắm chặt tay, “Để đánh em trai ạ.”Cơn mưa rào kéo đến dữ dội.

Giang Tuần và Cổ Khâu Thành cùng nhìn cô.Cuối cùng cô cũng tìm được chủ đề để nói: “Cổ Nại đâu rồi.

Triệu Thương Thương nói nhảm với vẻ mặt nghiêm túc: “Em trai là tên của con chó, lúc nhỏ nó rất thích cắn người, cháu học Taekwondo chủ yếu là để phòng nó.”Cổ Khâu Thành cười: “Đưa nó thì lãng phí, nó không đội cái này đâu.

Cổ Khâu Thành: “Là giống gì thế?””

 

“Chó đất.” Triệu Thương Thương nói không do dự, “Chó vườn Trung Hoa.” Triệu Thương Thương dặn Giang Tuần: “Mọi người nuôi Cổ Nại cũng phải chú ý nhé, đừng để nó ra ngoài một mình, phải để mắt tới nó.

Không biết hai người họ có tin hay không, Triệu Thương Thương vội vàng nói sang chuyện khác, cô nói với Giang Tuần: “Còn chưa chúc cậu sinh nhật vui vẻ.” ”

Cổ Khâu Thành nói cho Giang Tuần với giọng điệu vô cùng ngạc nhiên: “Mới nghe cô Diệp nói hôm nay cũng là sinh nhật của Thương Thương.””

Triệu Thương Thương: “Đúng thế.”Giang Tuần khiêm tốn: “Học được một năm, không quá giỏi, để khỏe mạnh hơn thôi.

“Hôm nay A Tuần tròn mười bảy tuổi.””Nhìn có hơi hung dữ thật, bình thường chú sẽ cột nó lại.

“Cháu cũng 17.””

Cổ Khâu Thành nghe xong liền vỗ tay hưng phấn nói: “Vậy hai đứa sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm rồi!”Cổ Khâu Thành nghe xong liền vỗ tay hưng phấn nói: “Vậy hai đứa sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm rồi!

Có lẽ Triệu Thương Thương bị tâm trạng của anh ấy lây nhiễm nên cũng vui vẻ nói: “Đúng là trùng hợp.”Triệu Thương Thương: “Nó tên gì thế?

Cổ Khâu Thành: “Cháu và thằng bé có duyên thật.”Nhưng không nhìn thấy nó.

Triệu Thương Thương: “Cháu và cậu ấy xứng đôi thật.”Nhiều khi còn không nể mặt cả Cổ Khâu Thành.

“…”Ngay sau đó Cổ Khâu Thành không nhịn được cười to.

Triệu Thương Thương vừa dứt lời, ba người ở đây bao gồm cả cô đều sững sờ. ”Nó thèm ăn đó, cái gì cũng muốn nếm thử.

Ngay sau đó Cổ Khâu Thành không nhịn được cười to.Những sợi lông mèo màu quýt bay trước mặt cô.

Giang Tuần đang ngồi nghe hai người nói tướng thanh, cậu nhìn Triệu Thương Thương, khiến tim cô đập như trống, không biết nên bổ sung thể nào: “… Không phải, ý tôi là, trùng hợp thật…””

Nhìn thấy dáng vẻ quẫn bách hốt hoảng của cô, trong mắt Giang Tuần hiện lên ý cười.Triệu Thương Thương ngại ngùng từ chối, “Đây là của Giang Tuần, ở nhà cháu có rồi.

Cậu cười một tiếng, đôi mắt cong lên, cảm giác lạnh lẽo đã vô tình tan biến, giúp Triệu Thương Thương giải vây.”

–”

Trên núi nói mưa là mưa.Cậu nói chuyện lời ít mà ý nhiều, chắc chắn không phải đang khách sáo.

 

Mới nói mấy câu trời đã nổi gió.Không biết hai người họ có tin hay không, Triệu Thương Thương vội vàng nói sang chuyện khác, cô nói với Giang Tuần: “Còn chưa chúc cậu sinh nhật vui vẻ.

Cổ Khâu Thành nhìn sắc trời, nói: “Vào nhà thôi.”Giang Tuần nhìn Triệu Thương Thương, vô cùng khách khí: “Cùng thổi đi.

Cơn mưa rào kéo đến dữ dội.Triệu Thương Thương: “Đúng thế.

Nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, những cành cây lớn lung lay trong gió, mây đen nặng trĩu, bầu trời như có một lỗ thủng, mưa lớn không ngừng trút xuống.”Nếu bọn họ dám đến thật,” Triệu Thương Thương suy nghĩ vài giây, “Vậy thì tôi sẽ để bọn họ một đi không trở lại!

Diệp Xuân Lâm vốn định đưa Triệu Thương Thương về nhưng bị kẹt lại một lúc. ”

Trong phòng tối đen như trời tối.Trong phòng tối đen như trời tối.

Cổ Khâu Thành bưng ra bánh kem Diệp Xuân Lâm đưa tới, “Nào, hai chủ tiệc cùng ăn bánh kem đi. Sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm là duyên phận đã tu từ đời trước đấy.”Màu hồng nhạt, tạo hình tinh xảo đáng yêu, bên trên có dán kim tuyến, phát ra ánh sáng lấp lánh.

Triệu Thương Thương vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi câu “Xứng đôi thật” vừa rồi, trên mặt cô vẫn duy trì nụ cười khách sáo mà không mất đi lễ phép.

===============

Mua bánh kem còn được tặng kèm một cái vương miện sinh nhật.Khu vườn phía sau biệt thự có diện tích rất lớn, xung quanh có cây cối tươi tốt như một rào cản tự nhiên, ngăn cách nó với những biệt thự lân cận khác, không ai nhìn thấy ai.

Màu hồng nhạt, tạo hình tinh xảo đáng yêu, bên trên có dán kim tuyến, phát ra ánh sáng lấp lánh.Có điều cũng không cần quá lo lắng, bây giờ nhà nào cũng đã đề phòng rồi, trộm chó không dám đến nữa đâu.

Cổ Khâu Thành đưa vương miện cho Triệu Thương Thương.”

Triệu Thương Thương ngại ngùng từ chối, “Đây là của Giang Tuần, ở nhà cháu có rồi.””

Cổ Khâu Thành cười: “Đưa nó thì lãng phí, nó không đội cái này đâu.”” Giang Tuần nói, “Bánh kem nhiều đường nên không cho nó ăn được.

Nếu không phải có bọn họ ở đây thì ngay cả bánh kem Giang Tuần cũng chưa chắc sẽ ăn.Triệu Thương Thương: “Labrador nhà cháu được bà nội nuôi nên cùng họ Trịnh với bà nội, tên Trịnh Đại Tiền.

Cậu vẫn luôn rất qua loa với sinh nhật mình.Triệu Thương Thương vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi câu “Xứng đôi thật” vừa rồi, trên mặt cô vẫn duy trì nụ cười khách sáo mà không mất đi lễ phép.

 

Triệu Thương Thương vẫn là không đội vương miện của Giang Tuần, cô nhận rồi đặt bên cạnh, giúp Cổ Khâu Thành đốt nến.”Hôm nay A Tuần tròn mười bảy tuổi.

Trong biệt thự còn một dì nấu ăn, dì ấy cắt hai đĩa trái cây đem đến.”Goodnight?

Mọi người hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật.Tam Hoa lại đang phá hoại, nó tóm lấy lông sói bên trên cán bút bằng gỗ lim đẩy qua đẩy lại.

Cổ Khâu Thành nói: “Thổi nến được rồi.””

Giang Tuần nhìn Triệu Thương Thương, vô cùng khách khí: “Cùng thổi đi.”” Triệu Thương Thương thoải mái tiến tới thổi tắt ngọn nến trước mặt mình.”

Lúc chia bánh kem, con mèo tam thể trốn trong góc bước tới, nhảy lên ghế, đuôi nó quét qua quét lại trên đùi Giang Tuần giống như một cây sậy.Thỉnh thoảng Triệu Thương Thương cũng sẽ vô tình bị quẹt trúng.

Thỉnh thoảng Triệu Thương Thương cũng sẽ vô tình bị quẹt trúng.Ly nước khoáng có ga tràn đầy trong lòng Triệu Thương Thương sắp tràn ra, ùng ục sủi bọt.

Triệu Thương Thương: “Có phải nó muốn ăn bánh kem không?””Xem ra nó thích cháu rồi.

“Nó thèm ăn đó, cái gì cũng muốn nếm thử.” Giang Tuần nói, “Bánh kem nhiều đường nên không cho nó ăn được.”Nhìn ra ngoài qua khung cửa sổ, những cành cây lớn lung lay trong gió, mây đen nặng trĩu, bầu trời như có một lỗ thủng, mưa lớn không ngừng trút xuống.

Mèo con ngửa đầu, cái đầu tròn càng đến gần, muốn ăn kem trên ngón tay Giang Tuần.”

Giang Tuần co tay lại rất nhanh, không để nó thành công.” Triệu Thương Thương: “Nó tên gì thế?””

Giang Tuần: “Tam Hoa.” (Hán Việt của mèo tam thể là Tam Hoa Miêu.)” Triệu Thương Thương: “…”Cũng không quá tẻ nhạt nữa.

Ờm, một cái tên thật qua loa.”

Thấy cô muốn sờ nhưng không dám sờ, Giang Tuần chỉ cô: “Cậu để tay phía trước để nó ngửi, làm quen với mùi của cậu trước.”Giang Tuần gật đầu với Triệu Thương Thương.

Triệu Thương Thương ngạc nhiên nhìn Giang Tuần, căng thẳng đưa bàn tay đến trước Tam Hoa.”

Tam Hoa ngửi cô.Mọi người hát xong bài hát chúc mừng sinh nhật.

Triệu Thương Thương cẩn thận xoa đầu nó, nó không né tránh nữa.Cậu túm gáy Tam Hoa xách nó lên rồi đặt nó lên nhà cây cho mèo, “Tự chơi đi.

 

Ngay cả Cổ Khâu Thành cũng cảm thấy ngạc nhiên, “Thế mà nó lại cho sờ rồi.” Cổ Khâu Thành đứng bên cạnh nhìn một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi Giang Tuần thấy thế nào về Triệu Thương Thương.

Tam Hoa được Giang Tuần nuôi, tính cách rất kiêu ngạo, tính tình cũng không tốt, bình thường không cho ai không thân thuộc sờ ngoài Giang Tuần. Nhiều khi còn không nể mặt cả Cổ Khâu Thành.”

Cũng không phải loại mèo ai muốn sờ là sờ.Cổ Khâu Thành: “Là giống gì thế? “Xem ra nó thích cháu rồi.” Cổ Khâu Thành nói với Triệu Thương Thương.” Tam Hoa trực tiếp nhảy lên đùi Triệu Thương Thương rồi nằm xuống.”

Triệu Thương Thương mềm lòng, có hơi không dám nhúc nhích, động tác trên tay càng thêm nhẹ nhàng. Những sợi lông mèo màu quýt bay trước mặt cô.

Lợi dụng sự không chuẩn bị của cô, những móng vuốt nhỏ của Tam Hoa đã tấn công chính xác vào đĩa bánh trước mặt.” (Hán Việt của mèo tam thể là Tam Hoa Miêu.

Lại tiếp tục bị Giang Tuần chặn lại.Triệu Thương Thương cũng im lặng theo, có hơi không tự nhiên và dè dặt, không giống cô trước đó.

Cậu túm gáy Tam Hoa xách nó lên rồi đặt nó lên nhà cây cho mèo, “Tự chơi đi.” Triệu Thương Thương mềm lòng, có hơi không dám nhúc nhích, động tác trên tay càng thêm nhẹ nhàng.

Mưa bên ngoài đã tạnh, mây đen tan đi, thế giới lại sáng sủa.Mấy ngày này chú mang nó đến đây để A Tuần có rảnh thì giúp chú dắt nó đi dạo.

Cổ Khâu Thành muốn Diệp Xuân Lâm và Triệu Thương Thương ở lại ăn tối nhưng Diệp Xuân Lâm đã từ chối khéo, “Hôm khác bọn tôi lại đến.””…

Hơi nước trong núi còn chưa tiêu tán, xe chậm rãi rời đi, quẹo vào màn sương mù, một lúc sau liền biến mất.”

Cổ Khâu Thành tiễn khách xong thì quay vào nhà, phát hiện Giang Tuần đã đi đến phòng vẽ tranh.Cổ Khâu Thành: “Vậy chính là không ghét?

Tam Hoa lại đang phá hoại, nó tóm lấy lông sói bên trên cán bút bằng gỗ lim đẩy qua đẩy lại. Giang Tuần đang tô màu cho hoa sen, tạm thời không có thời gian quan tâm đến nó.”

Cổ Khâu Thành đứng bên cạnh nhìn một lúc, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi Giang Tuần thấy thế nào về Triệu Thương Thương.” Giang Tuần nói, “Nó rất ham chơi, nhất định phải nhìn thấy người, không thể nhốt nó ở nhà một mình.

“Cháu có cảm giác gì với cô bé kia?”Mùi thuốc Đông y nhàn nhạt bay đến chóp mũi Triệu Thương Thương.

 

“Cháu nên có cảm giác gì?” Giang Tuần bỏ bút vẽ xuống, hỏi lại anh ấy.Không phải, ý tôi là, trùng hợp thật…

Cổ Khâu Thành gãi đầu, “Ý của chú là… Con có ấn tượng gì với cô bé?”Giang Tuần và Cổ Khâu Thành cùng nhìn cô.

Giang Tuần nói thẳng không giấu diếm: “Rất thú vị.””

Cổ Khâu Thành: “Vậy chính là không ghét?”Giang Tuần đang ngồi nghe hai người nói tướng thanh, cậu nhìn Triệu Thương Thương, khiến tim cô đập như trống, không biết nên bổ sung thể nào: “…

Giang Tuần: “Rốt cuộc chú muốn nói gì?””Nếu chú Cổ ở đây thì sẽ mang nó đến cùng.

Cổ Khâu Thành: “Có cơ hội thì tiếp xúc với người ta nhiều một chút, đừng có ở nhà vẽ vời một mình mãi.”Triệu Thương Thương vừa nhìn liền biết đó là địa bàn của chú chó chăn cừu Đức.

Cổ Khâu Thành là người mà mẹ Giang Tuần chọn, đi theo bên cạnh giúp Giang Tuần xử lý các loại chuyện trong công việc và cuộc sống, ở chung đã lâu, anh ấy cũng đối xử với Giang Tuần như con mình.Cậu cười một tiếng, đôi mắt cong lên, cảm giác lạnh lẽo đã vô tình tan biến, giúp Triệu Thương Thương giải vây.

Không ai rõ hơn Cổ Khâu Thành, ngay cả một người bạn cùng tuổi có thể hẹn ra ngoài chơi Giang Tuần cũng không có.”

“A Tuần, chẳng lẽ cháu không muốn làm quen bạn bè sao?”

Bình Luận (0)
Comment