Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Chương 40

Chương 40: : “Còn có chút muốn gặp cậu.”Lễ trồng cây ngày 12 tháng 3 đã qua, tuần trồng cây cũng đã qua, vẫn còn tháng trồng cây.

Triệu Thương Thương: “Cũng không cần khách khí như thế.

===============”

“Về tôi sẽ xóa ảnh ngay.” Du Mân nói, “Như vậy được rồi chứ?””

Cậu ấy cảm thấy mình đang bị hai người đối diện uy hiếp.” Triệu Thương Thương phát lại tiếng kèn tây.

Triệu Thương Thương bày ra vẻ mặt “Coi như cậu biết điều”.Cậu nhẹ giọng nói với Triệu Thương Thương: “Có một chút.

“Nếu xóa ảnh, tôi không biết phải nói thế nào với trưởng câu lạc bộ.” Du Mân lẩm bẩm.Lúc này Triệu Thương Thương mới phát hiện Trương Đán ngồi sau họ một bàn.

“Chuyện này dễ thôi.” Triệu Thương Thương nói, “Cậu cứ nói cậu gặp cướp trên đường, một kẻ hái hoa bịt mặt, chuyên đi ăn trộm ảnh của những người đẹp. Hắn đã cướp hết ảnh và cuộn phim mà cậu mang theo.”Cô vừa nhét một miếng củ sen vào miệng, lúc ngẩng đầu lên thì hình như cô nhìn thấy Giang Tuần.

Du Mân cạn lời, “Tôi thấy cậu chính là kẻ hái hoa đó.”Triệu Thương Thương dùng khăn lau đi mái tóc đã khô một nửa, bật chiếc radio nhỏ trên bàn, chỉnh nhỏ âm lượng, bên trong phát ra tiếng kèn tây Uilleann.

Triệu Thương Thương vừa ăn vừa cười, “Tôi hái hoa chỗ nào?””

 

Du Mân liếc mắt qua Giang Tuần bên cạnh cô, trêu ghẹo, “Không phải ngay đây sao?”Triệu Thương Thương nhìn thấy cửa sổ xe ở hàng sau mở ra từ xa, góc nghiêng của một người phụ nữ xuất hiện, không nhìn rõ ngũ quan nhưng vẫn cảm nhận được một vẻ đẹp sắc sảo và ngột ngạt.

Triệu Thương Thương cười tươi hơn, sau khi ăn xong, cô lau miệng, lau tay rồi đưa một tay cho Giang Tuần, “Bông hoa, chúng ta đi thôi.”Giang Tuần không níu lấy không buông nữa, cậu nói: “Cho tôi khăn giấy.

Giang Tuần nhìn bàn tay đưa về phía mình, thuận thế nắm lấy.Triệu Dập Thời: “Nằm mơ.

Cậu luôn phối hợp với cô như thế.” “Hai người không đợi tôi à!””

Du Mân bưng khay lên lùa cơm vào miệng rồi vội vàng nuốt xuống, la to với hai người.”

Triệu Thương Thương quay đầu nhìn cậu ấy một cái rồi nói một cách vô cùng phóng khoáng và ngạo nghễ: “Kẻ hái hoa chúng tôi chẳng thích chờ ai bao giờ, chỉ thích cướp người thôi.”Bàn trước: “Tôi cũng muốn làm bạn tốt với Giang Tuần, không ham sắc đẹp của cậu ấy, chỉ muốn đáp án các bài tập của cậu ấy.

Bạn nam đang húp canh ở bàn phía sau bị sặc.Mười phút.

Cậu ta ho sặc sụa, nước mắt ứa ra, canh trứng văng tung tóe khắp bàn. Cô gái ngồi đối diện tỏ vẻ khó chịu, bưng khay thức ăn đứng dậy rời đi.” Du Mân nói, “Như vậy được rồi chứ?

Lúc này Triệu Thương Thương mới phát hiện Trương Đán ngồi sau họ một bàn.”

Dáng vẻ của cậu ta lúc này thật sự quá thê thảm, Triệu Thương Thương lấy gói khăn giấy nhỏ trong túi ra, rút hai tờ đưa cho cậu ta.Dường như từ cuối tuần trước bà ấy đã liên tục liên hệ với Giang Tuần.

Trương Đán lau miệng xong, gọi cô lại: “Còn nữa không?””Không giống tôi, lúc đầu tôi còn tưởng cậu là học sinh kém nên đã chơi với cậu.

Gói khăn giấy này là do Triệu Thương Thương và A Thủy khó khăn lắm mới giành được khi chơi ném phi tiêu bên đường lúc tối qua trên đường đến trường. ”Tôi có thể chỉ cậu làm bài tập.

Triệu Thương Thương nắm chặt khăn giấy, giấu hai tay ra sau lưng.Triệu Thương Thương: “Vậy cậu hỏi chi.

“Hết rồi.””Chuyện gì cũng phải cùng nhau?

Có chút lòng tốt nhưng không đáng kể.Cô không ngờ giờ này rồi Giang Tuần vẫn còn gọi đến.

Triệu Thương Thương và Giang Tuần rời khỏi nhà ăn, Giang Tuần hỏi: “Chỉ cướp người?”” Triệu Thương Thương hỏi.

 

Triệu Thương Thương cười, “Cậu biết mà, có đôi khi tôi không biết giữ mồm giữ miệng, nói đùa thôi.”Trương Đán lau miệng xong, gọi cô lại: “Còn nữa không?

Giang Tuần không níu lấy không buông nữa, cậu nói: “Cho tôi khăn giấy.”Triệu Thương Thương và Giang Tuần rời khỏi nhà ăn, Giang Tuần hỏi: “Chỉ cướp người?

“Ồ.””

Triệu Thương Thương đưa hết túi khăn giấy còn lại cho Giang Tuần, “Hình như ngày mai phải đi trồng cây, không biết có thật không.”Cậu ta ho sặc sụa, nước mắt ứa ra, canh trứng văng tung tóe khắp bàn.

“Cậu muốn đi à?”Triệu Dập Thời: “Chị còn tiền tiêu vặt à? “Chỉ cần không lên lớp thì làm gì cũng được.””

Trở về phòng học, những bạn học khác cũng đang nói đến chuyện ra ngoài trường trồng cây.Du Mân bưng khay lên lùa cơm vào miệng rồi vội vàng nuốt xuống, la to với hai người.

Lễ trồng cây ngày 12 tháng 3 đã qua, tuần trồng cây cũng đã qua, vẫn còn tháng trồng cây. Nghe nói hiệu trưởng trường trung học số mười lăm là người của Hiệp hội Bảo vệ Môi trường thành phố Bán Giang, luôn ủng hộ việc bảo vệ môi trường ít cacbon, trồng nhiều cây và tuyên truyền các khái niệm xanh.Sau khi tan học, Triệu Thương Thương nói với Giang Tuần, hóa ra có rất nhiều người muốn làm quen cậu chỉ vì hào quang học sinh giỏi của cậu, muốn chép đáp án của cậu.

Trước khi tan học, Dương San đến lớp nói về chuyện này. Sáng mai lên lớp, buổi chiều ra ngoài trồng cây.”Đúng vậy.

Mọi người ngồi dưới đều hoan hô.Có quá nhiều bóng người mặc đồng phục đến và đi, một lúc sau đã không còn nhìn thấy bóng dáng cậu.

Năm lớp mười mọi người đã từng đi một lần, không còn quá mới mẻ, nhưng chủ yếu là vì có thể ra ngoài hóng gió.”

Nghĩ đến đây có lẽ là lần đầu tiên đi trồng cây của Giang Tuần, lúc tan học Triệu Thương Thương đã nói thật với cậu: “Ngày mai chúng ta đi, có lẽ ngày mốt sẽ đến lượt lớp mười, còn lớp mười hai không có thời gian trồng cây. Xe buýt sẽ chạy đến trường, mọi người sẽ cùng nhau đến đó, sau đó cùng bị đưa đến một khu đất dốc đầy đất vàng, rồi cùng nhau trồng cây, cuối cùng chụp chung một bức ảnh kỷ niệm.”Trở về phòng học, những bạn học khác cũng đang nói đến chuyện ra ngoài trường trồng cây.

“Chuyện gì cũng phải cùng nhau?” Giang Tuần hỏi.Nghe nói hiệu trưởng trường trung học số mười lăm là người của Hiệp hội Bảo vệ Môi trường thành phố Bán Giang, luôn ủng hộ việc bảo vệ môi trường ít cacbon, trồng nhiều cây và tuyên truyền các khái niệm xanh.

“Đúng vậy.” Triệu Thương Thương khuấy đều viên đường đỏ trong chén, “Hoạt động theo lớp.”Khoảng 2 3 phút sau, Triệu Dập Thời lại gửi thêm “10”.

 

Chiêm Vũ Tình ôm một chồng bài văn đã được giáo viên Ngữ văn chấm xong về lớp, phát xuống theo tổ, gọi về phía hàng ghế cuối lớp: “Giang Tuần, chủ nhiệm lớp tìm cậu, bảo cậu đến văn phòng.””

Giang Tuần đứng dậy đi, Triệu Thương Thương ngồi ở chỗ cậu.Điện thoại của Triệu Thương Thương đổ chuông không đúng lúc, Triệu Dập Thời ở đầu kia hỏi cô: “Chị ở đâu?

Sách toán được mở ra, bên cạnh những bài tập sau giờ học do giáo viên toán giao còn có đáp án viết bằng bút chì.Giáo viên Toán hỏi mọi người đã hoàn thành bài tập được giao vào tiết trước chưa, còn nói muốn kiểm tra, yêu cầu tất cả mở sách ra để trên bàn.

Triệu Thương Thương lén lén lút lút lặng lẽ ghi nhớ những con số đó.”

Bên dưới sách giáo khoa rung lên, nếu không phải tay cô đang đặt phía trên có lẽ cô sẽ không nhận ra. Cô lật sách lên, bên dưới là điện thoại của Giang Tuần.

Triệu Thương Thương: “Của tôi mà cậu cũng dám chép?

Là mẹ cậu gọi.Triệu Thương Thương cười tươi hơn, sau khi ăn xong, cô lau miệng, lau tay rồi đưa một tay cho Giang Tuần, “Bông hoa, chúng ta đi thôi.

Dường như từ cuối tuần trước bà ấy đã liên tục liên hệ với Giang Tuần.Dáng vẻ của cậu ta lúc này thật sự quá thê thảm, Triệu Thương Thương lấy gói khăn giấy nhỏ trong túi ra, rút hai tờ đưa cho cậu ta.

Màn hình tiếp tục nhấp nháy, Triệu Thương Thương cầm điện thoại lên do dự có nên nói với đầu kia Giang Tuần không có đây không, cuối cùng cô vẫn không nhúc nhích, chờ điện thoại tự động cúp.Cộng thêm thành hai mươi phút.

Giang Tuần quay lại, Triệu Thương Thương chỉ chỉ dưới sách giáo khoa của cậu, “Lúc nãy có điện thoại.”Triệu Thương Thương: Bị cậu đoán trúng rồi.

Giang Tuần cầm điện thoại lên nhìn một chút, cậu không gọi lại ngay, tiếng chuông vào học chói tai vang lên.Hôm nay có nhiều bài tập, cộng thêm tốc độ làm bài lề mề của cô, đã sắp mười hai giờ nhưng cô vẫn chưa làm xong.

Tiết cuối cùng là tiết tự học đã bị giáo viên Toán chiếm dụng.Người phụ nữ quay đầu, dường như đang nói gì đó với Giang Tuần.

Giáo viên Toán hỏi mọi người đã hoàn thành bài tập được giao vào tiết trước chưa, còn nói muốn kiểm tra, yêu cầu tất cả mở sách ra để trên bàn.Tiết cuối cùng là tiết tự học đã bị giáo viên Toán chiếm dụng.

Triệu Thương Thương chỉ mới làm một câu trong đó.”

Cô vẫn mơ hồ nhớ được đáp án đã nhìn trên sách của Giang Tuần, vội vàng điền vào, nhưng cô không chắc lắm, sợ mình nhớ sai.Trong điện thoại không có chút tạp âm nào.

Bạn học ngồi bàn trước quay xuống rướn cổ nhìn sách toán của cô, “Nhanh nhanh nhanh, cho tôi xem với.””Dù sao chị ăn cũng không mập, chị muốn ăn là

 

ăn, cậu bớt quan tâm đi.

Triệu Thương Thương: “Của tôi mà cậu cũng dám chép?”” Cô nói, “Có phải cậu không vui không?

Bàn trước vừa chép vừa hỏi: “Không phải của Giang Tuần à?”

Triệu Thương Thương: Bị cậu đoán trúng rồi.”Vẫn chưa, tôi đang làm bài tập.

Bàn trước: “Tôi cũng muốn làm bạn tốt với Giang Tuần, không ham sắc đẹp của cậu ấy, chỉ muốn đáp án các bài tập của cậu ấy.””

Triệu Thương Thương: “…””

Giáo viên Toán đã sắp kiểm tra đến nhóm bọn họ, bọn họ đã vượt qua một cách nguy hiểm. Sau khi tan học, Triệu Thương Thương nói với Giang Tuần, hóa ra có rất nhiều người muốn làm quen cậu chỉ vì hào quang học sinh giỏi của cậu, muốn chép đáp án của cậu.Năm lớp mười mọi người đã từng đi một lần, không còn quá mới mẻ, nhưng chủ yếu là vì có thể ra ngoài hóng gió.

“Không giống tôi, lúc đầu tôi còn tưởng cậu là học sinh kém nên đã chơi với cậu.”Giang Tuần cúi đầu nhìn cô một chút, cười nói: “Cảm ơn cậu.

Giang Tuần cúi đầu nhìn cô một chút, cười nói: “Cảm ơn cậu.””

Triệu Thương Thương: “Cũng không cần khách khí như thế.””Cậu muốn đi à?

Hai người đeo cặp bước ra khỏi lớp, bọn họ ra trễ nên trên hành lang cũng không còn nhiều người, chỉ còn lại vài bạn học quét dọn vệ sinh nhưng cổng trường vẫn hỗn loạn như cũ.”

Có rất nhiều phụ huynh lái xe đến đón con và người qua đường đi ngang qua.Hai người tách ra ở ngã rẽ, Triệu Thương Thương nói: “Mai gặp nhé.

Tối hôm qua dì nhỏ của Triệu Thương Thương sinh em bé, Diệp Xuân Lâm đã nói tối nay sẽ đến đón cô và Dương Dương đến bệnh viện thăm.Giang Tuần ngồi bên cạnh bị gương mặt của người phụ nữ che đi.

Triệu Thương Thương đợi ở cổng để tụ họp với Triệu Dập Thời nên hôm nay không về ké xe Giang Tuần.Chương 40: : “Còn có chút muốn gặp cậu.

Hai người tách ra ở ngã rẽ, Triệu Thương Thương nói: “Mai gặp nhé.”” Giang Tuần: “Mai gặp.””

Triệu Thương Thương nhìn xung quanh một chút, tạm thời vẫn chưa thấy xe của Cổ Khâu Thành, có lẽ do kẹt xe nên anh ấy dừng xe khá xa. Giang Tuần đi dọc ven đường, cậu cũng đang tìm xe.Triệu Thương Thương: “Mẹ cũng chưa tới, chắc bị kẹt trên đường rồi, cậu lo học đi.

Có quá nhiều bóng người mặc đồng phục đến và đi, một lúc sau đã không còn nhìn thấy bóng dáng cậu.Triệu Thương Thương: “Hết rồi, sao, cậu muốn cho chị à?

 

Triệu Thương Thương gửi tin nhắn cho Triệu Dập Thời, hỏi cậu ấy còn bao lâu nữa.Giang Tuần đi dọc ven đường, cậu cũng đang tìm xe.

Triệu Dập Thời trả lời “10”.Xe buýt sẽ chạy đến trường, mọi người sẽ cùng nhau đến đó, sau đó cùng bị đưa đến một khu đất dốc đầy đất vàng, rồi cùng nhau trồng cây, cuối cùng chụp chung một bức ảnh kỷ niệm.

Mười phút.Triệu Thương Thương bưng hộp đồ chua đầy ắp ngồi xổm trước bồn hoa ven đường.

Khoảng 2 3 phút sau, Triệu Dập Thời lại gửi thêm “10”.”

Cộng thêm thành hai mươi phút.Dù sao cũng phải đợi tiếp, Triệu Thương Thương quyết định vào ngõ mua một phần đồ chua ăn, hôm nay là ngày hội viên, cô có làm thẻ hội viên, có thể giảm giá ba mươi phần trăm.

Triệu Dập Thời sợ cô không kiên nhẫn nên hiếm khi cậu giải thích: “Giáo viên giảng thêm một đề nữa, không phải chuyện em có thể khống chế.”” Một đêm không gió vô cùng yên tĩnh, thế giới giống như một chiếc lon sắt rỉ sét chôn sâu dưới lòng đất.

Triệu Thương Thương: “Mẹ cũng chưa tới, chắc bị kẹt trên đường rồi, cậu lo học đi.”” Triệu Thương Thương nói, “Cậu cứ nói cậu gặp cướp trên đường, một kẻ hái hoa bịt mặt, chuyên đi ăn trộm ảnh của những người đẹp.

Cô rộng lượng tha thứ khiến Triệu Dập Thời rất ngạc nhiên.”Chúng ta gọi video được không?

Dù sao cũng phải đợi tiếp, Triệu Thương Thương quyết định vào ngõ mua một phần đồ chua ăn, hôm nay là ngày hội viên, cô có làm thẻ hội viên, có thể giảm giá ba mươi phần trăm.”

–-

Triệu Thương Thương bưng hộp đồ chua đầy ắp ngồi xổm trước bồn hoa ven đường.”

Cô vừa nhét một miếng củ sen vào miệng, lúc ngẩng đầu lên thì hình như cô nhìn thấy Giang Tuần.”

Đường ở phía đối diện kẹt cứng, xe xếp thành hàng không nhúc nhích, Giang Tuần lên một chiếc xe màu đen trong đó.”

Triệu Thương Thương nhìn thấy cửa sổ xe ở hàng sau mở ra từ xa, góc nghiêng của một người phụ nữ xuất hiện, không nhìn rõ ngũ quan nhưng vẫn cảm nhận được một vẻ đẹp sắc sảo và ngột ngạt.”

Giang Tuần ngồi bên cạnh bị gương mặt của người phụ nữ che đi.Bóng cậu phản chiếu trên cửa kính, mơ hồ, tối tăm.

Điện thoại của Triệu Thương Thương đổ chuông không đúng lúc, Triệu Dập Thời ở đầu kia hỏi cô: “Chị ở đâu?”Triệu Thương Thương vừa ăn vừa cười, “Tôi hái hoa chỗ nào?

 

“Đầu ngõ ngoài trường.” Triệu Thương Thương nói, “Cậu tan học rồi à?”

Thanh

“Ừm.” Triệu Dập Thời nói: “Em đi tìm chị, chị lại đi mua đồ ăn?”” Triệu Thương Thương khuấy đều viên đường đỏ trong chén, “Hoạt động theo lớp.

Triệu Thương Thương ngầm thừa nhận.Tắm rửa để tỉnh táo, cô định tiếp tục làm bài.

Ánh mắt vẫn nhìn chiếc xe màu đen bên đường đối diện. Người phụ nữ quay đầu, dường như đang nói gì đó với Giang Tuần. Dòng xe bắt đầu dịch chuyển chậm rãi về phía trước.Triệu Thương Thương đưa hết túi khăn giấy còn lại cho Giang Tuần, “Hình như ngày mai phải đi trồng cây, không biết có thật không.

Triệu Thương Thương nhìn thấy là bảng số xe của thành phố Yến.”Ừm.

Triệu Dập Thời vẫn đang nói, Triệu Thương Thương “À à à” qua loa trả lời cậu. Triệu Thương Thương quay đầu nhìn cậu ấy một cái rồi nói một cách vô cùng phóng khoáng và ngạo nghễ: “Kẻ hái hoa chúng tôi chẳng thích chờ ai bao giờ, chỉ thích cướp người thôi.

“Dù sao chị ăn cũng không mập, chị muốn ăn là ăn, cậu bớt quan tâm đi.”

===============

Triệu Dập Thời: “Chị còn tiền tiêu vặt à?””

Triệu Thương Thương: “Hết rồi, sao, cậu muốn cho chị à?”Triệu Thương Thương: “…

Triệu Dập Thời: “Nằm mơ.””Có phải cậu đang cười nhạo tôi không hả?

Triệu Thương Thương: “Vậy cậu hỏi chi.”Có lẽ Triệu Thương Thương có một loại phép thuật chữa bệnh nào đó có thể khiến mọi người bật cười, cũng có thể khiến người ta tìm thấy một đầu mối trong mớ len rối rắm và phức tạp.

Buổi tối sau khi đến bệnh viện thăm dì nhỏ và em bé mới sinh, Triệu Thương Thương về đến nhà liền bắt đầu làm bài tập. Hôm nay có nhiều bài tập, cộng thêm tốc độ làm bài lề mề của cô, đã sắp mười hai giờ nhưng cô vẫn chưa làm xong.Giang Tuần đứng dậy đi, Triệu Thương Thương ngồi ở chỗ cậu.

Tắm rửa để tỉnh táo, cô định tiếp tục làm bài.” Giang Tuần hỏi Triệu Thương Thương.

Cô không ngờ giờ này rồi Giang Tuần vẫn còn gọi đến.”

Điện thoại để trên bàn, cô nhanh chóng bắt máy, “Alo?”Cô gái ngồi đối diện tỏ vẻ khó chịu, bưng khay thức ăn đứng dậy rời đi.

Bên kia trầm mặc một lúc mới vang lên giọng nói của Giang Tuần, “Thương Thương, cậu ngủ chưa?” Một đêm không gió vô cùng yên tĩnh, thế giới giống như một chiếc lon sắt rỉ sét chôn sâu dưới lòng đất.Điện thoại để trên bàn, cô nhanh chóng bắt máy, “Alo?

 

Trong điện thoại không có chút tạp âm nào.Cậu luôn phối hợp với cô như thế.

Triệu Thương Thương dùng khăn lau đi mái tóc đã khô một nửa, bật chiếc radio nhỏ trên bàn, chỉnh nhỏ âm lượng, bên trong phát ra tiếng kèn tây Uilleann.Cậu ấy cảm thấy mình đang bị hai người đối diện uy hiếp.

“Vẫn chưa, tôi đang làm bài tập.”” Triệu Thương Thương nói, “Cậu tan học rồi à?

“Cậu chăm chỉ quá.” Giang Tuần nói.Trong sân truyền đến tiếng nói chuyện của Cổ Khâu Thành và Thẩm Chi Thư.

“Có phải cậu đang cười nhạo tôi không hả?” Triệu Thương Thương hỏi.Triệu Dập Thời vẫn đang nói, Triệu Thương Thương “À à à” qua loa trả lời cậu.

“Không có.” Giang Tuần phủ nhận nhanh chóng.”

Triệu Thương Thương xoay nút kim loại tròn để kênh, radio phát ra một bài hát cũ cô đã cùng nghe với bà Trịnh trước đó, cô không nhớ rõ tên bài hát.Cô vẫn mơ hồ nhớ được đáp án đã nhìn trên sách của Giang Tuần, vội vàng điền vào, nhưng cô không chắc lắm, sợ mình nhớ sai.

Trực giác của cô nói đêm nay Giang Tuần có chút khác thường, cô muốn phá vỡ sự im lặng của đầu bên kia nên cố ý tạo ra một chút tiếng động nhưng không quá ồn ào.Bạn nam đang húp canh ở bàn phía sau bị sặc.

“Sao cậu chưa ngủ?” Triệu Thương Thương phát lại tiếng kèn tây.Cô rộng lượng tha thứ khiến Triệu Dập Thời rất ngạc nhiên.

“Không ngủ được.””

“Mất ngủ à.” Triệu Thương Thương nói, “Cậu muốn nghe tướng thanh không?””

Sau một lúc do dự Giang Tuần mới từ chối cô, “Cậu còn chưa làm bài tập xong mà.””

“Chúng ta gọi video được không?” Giang Tuần hỏi Triệu Thương Thương.Đêm nay không có ánh trăng.

“Tôi có thể chỉ cậu làm bài tập.”Hắn đã cướp hết ảnh và cuộn phim mà cậu mang theo.

Triệu Thương Thương: “…”Trực giác của cô nói đêm nay Giang Tuần có chút khác thường, cô muốn phá vỡ sự im lặng của đầu bên kia nên cố ý tạo ra một chút tiếng động nhưng không quá ồn ào.

Cảm ơn cậu quá.Có rất nhiều phụ huynh lái xe đến đón con và người qua đường đi ngang qua.

Hơn nửa đêm còn phụ đạo làm bài tập.”

“Giang Tuần.” Cô nói, “Có phải cậu không vui không?”Triệu Thương Thương nhìn xung quanh một chút, tạm thời vẫn chưa thấy xe của Cổ Khâu Thành, có lẽ do kẹt xe nên anh ấy dừng xe khá xa.

 

Những cây cao bên ngoài ngôi nhà kiểu phương Tây cũ đã xóa đi dấu vết của thành phố, ban công phòng Giang Tuần đối diện với một khóm Hải Đường dại còn nụ chưa nở hết.”

Bóng cậu phản chiếu trên cửa kính, mơ hồ, tối tăm.”

Đêm nay không có ánh trăng.Dòng xe bắt đầu dịch chuyển chậm rãi về phía trước.

Trong sân truyền đến tiếng nói chuyện của Cổ Khâu Thành và Thẩm Chi Thư.Du Mân liếc mắt qua Giang Tuần bên cạnh cô, trêu ghẹo, “Không phải ngay đây sao?

Phòng của Giang Tuần không bật đèn, bọn họ cho rằng cậu đã ngủ.Triệu Thương Thương cười, “Cậu biết mà, có đôi khi tôi không biết giữ mồm giữ miệng, nói đùa thôi.

Cậu nhẹ giọng nói với Triệu Thương Thương: “Có một chút.”Đường ở phía đối diện kẹt cứng, xe xếp thành hàng không nhúc nhích, Giang Tuần lên một chiếc xe màu đen trong đó.

Sau đó nói thêm: “Còn có chút muốn gặp cậu.”Triệu Dập Thời trả lời “10”.

Có lẽ Triệu Thương Thương có một loại phép thuật chữa bệnh nào đó có thể khiến mọi người bật cười, cũng có thể khiến người ta tìm thấy một đầu mối trong mớ len rối rắm và phức tạp.

Bình Luận (0)
Comment