Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Chương 50

 

Chương 50: Càng thêm tệ hạiAnh ấy chỉ phía trước: “Khách sạn Lục Việt, mì hải sản của họ rất nhon, hai người nhất định phải ăn thử nha.

Dáng người cao, nhìn khá hiền hòa, chưa đến ba mươi tuổi, là người ở Thuần Cổ, vô cùng nhiệt tình lại còn biết nói chuyện.

==============”Rốt cuộc hai người làm gì rồi?

“Ẩy, xin hỏi Dương đại nhân thân yêu của ta đã ngủ chưa?””Bây giờ cậu không thể cử động cũng không thể nói chuyện, câm miệng cho chị.

Triệu Thương Thương ngồi xổm bên ngoài tường rào gọi điện thoại cho Triệu Dập Thời.Triệu Thương Thương: “Vậy có thể phiền ngài rời khỏi giường, sử dụng ngón tay tôn quý của ngài mở cửa cho tôi không?

Triệu Dập Thời lạnh lùng nói: “Ngủ rồi.”Ban tổ chức của diễn đàn Giang Tuần sắp tham gia có cung cấp chỗ ở, vị trí ở khu trung tâm phồn hoa.

Triệu Thương Thương: “Vậy có thể phiền ngài rời khỏi giường, sử dụng ngón tay tôn quý của ngài mở cửa cho tôi không?””Lêu lổng đến bây giờ mới về?

Hai mắt Triệu Dập Thời híp lại, “Chị ra ngoài?”Triệu Thương Thương hỏi những người khác, nghỉ hè Trình Thủy phải ở nhà bán trái cây, không đi được.

“Lêu lổng đến bây giờ mới về?””

Triệu Thương Thương trầm mặc một lúc, thẳng thắn thừa nhận: “Đúng vậy.”Còn làn da cậu lạnh buốt có thể dập tắt ngọn lửa của cô.

Triệu Dập Thời mặc một bộ đồ đen, mặt mũi khó chịu ra mở cửa, nhìn thấy Giang Tuần trước sau đó mới nhìn đến Triệu Thương Thương đang ngồi xổm dưới đất. Cậu ấy cúi đầu nhìn cô với vẻ mặt lạnh lùng: “Sao chị không qua đêm ở ngoài luôn đi?””

Triệu Thương Thương đứng lên, “Vậy thì chị không dám.”Máy bay đáp xuống, có người Cổ Khâu Thành đã sắp xếp đón họ.

Ánh trăng chiếu sáng khoảng sân giống một bóng đèn cũ công suất thấp.Triệu Thương Thương ngồi xổm bên ngoài tường rào gọi điện thoại cho Triệu Dập Thời.

 

Triệu Dập Thời quan sát Giang Tuần, mái tóc đen nửa khô nửa ướt có chút lộn xộn cùng bộ quần áo ẩm ướt, hỏi: “Đi làm gì thế?”Ai ngờ lão Triệu vừa nghe thấy liền nắm lấy cơ hội khoe khoang với Cổ Khâu Thành, nói Triệu Thương Thương tiến bộ lớn, thi cuối kỳ rất tốt, cháu ngoan thật thông minh, sau này chắc chắn sẽ có tương lai.

Không chờ bọn họ l, Triệu Dập Thời “Chậc” một tiếng, “Trưởng thành rồi quả nhiên không còn như xưa nữa.””

Triệu Thương Thương đá cậu một cái.”

Chút tiếng động ấy đánh thức Labrador trong ổ chó, nó chạy đến, Triệu Thương Thương bịt miệng nó lại, ngồi xổm xuống trấn an nó: “Suyt, Đại Tiền đừng sủa, mai chị dẫn em đi ăn đồ ngon.””Chú Cổ, buổi trưa ông nội cháu uống hơi nhiều, chú đừng tin.

Giang Tuần dựng xe đạp bên cạnh lên rồi ngồi lên, cậu nghiêng đầu một chút về phía Triệu Dập Thời coi như chào hỏi.Đến khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một tấm gương hình tròn trên trần nhà.

Rồi nói với Triệu Thương Thương: “Nghỉ ngơi sớm một chút.”Càng ngày càng nhiều mồ hôi.

Cậu vừa đi Triệu Dập Thời liền đổi thái độ, xách cổ áo Triệu Thương Thương, “Lần sau chị còn dám đêm không về ngủ…””Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nói cho tớ biết đó.

Cậu chưa nói hết đã bị Triệu Thương Thương sửa lời: “Chị làm gì có đêm không về ngủ! Cậu đừng có nói lung tung! Bây giờ còn chưa qua mười hai giờ, nói có lý chút đi.”” Triệu Thương Thương nói cô và Giang Tuần tự qua đó là được, dù sao cũng không xa.

Lầu một không bật đèn, cửa sổ đen như mực, lão Triệu và bà Trịnh đã ngủ. Cô không dám nói lớn tiếng, cô kìm nén nói chuyện với Triệu Dập Thời, biểu lộ rất dùng sức như thể muốn ngăn cản cậu.

“Rốt cuộc hai người làm gì rồi?” Triệu Dập Thời thô lỗ nhéo cằm Triệu Thương Thương, quan sát vẻ mặt của cô, “Chột dạ thế à.”Có ai gõ cửa phòng.

Triệu Thương Thương né đi, hai tay làm vài động tác, rồi chọc vào người cậu: “Điểm huyệt.”Cậu dùng điện thoại tra thử thì phát hiện Dạ Lai Hương đúng là nằm trên con phố nhỏ đầy đặc trưng ven biển này, chếch đối diện với Lục Việt, có điều biển hiệu hơi nhỏ nên khó tìm.

“Bây giờ cậu không thể cử động cũng không thể nói chuyện, câm miệng cho chị.”” Triệu Dập Thời thô lỗ nhéo cằm Triệu Thương Thương, quan sát vẻ mặt của cô, “Chột dạ thế à.

Triệu Dập Thời: “Ngây thơ.”Giang Tuần cũng không biết tình huống gì đây.

–Không chờ bọn họ l, Triệu Dập Thời “Chậc” một tiếng, “Trưởng thành rồi quả nhiên không còn như xưa nữa.

 

Triệu Thương Thương vào nhà, rón rén lên lầu về phòng mình.Điều hòa không còn thổi gió lạnh, chăn mền ép chặt vào người cô.

Hai tay hai chân lạnh ngắt sau khi ngâm trong nước sông, cô tắm lại lần nữa rồi mới đi ngủ, trằn trọc mãi không ngủ được, những hình ảnh của tối nay cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.”

Mái tóc ướt sũng của Giang Tuần, bộ quần áo trở nên ẩm ướt sau khi cởi ra rồi mặc lại, và cảm giác da thịt khi vô tình chạm vào nhau.Mái tóc ướt sũng của Giang Tuần, bộ quần áo trở nên ẩm ướt sau khi cởi ra rồi mặc lại, và cảm giác da thịt khi vô tình chạm vào nhau.

Khiến cô tâm phiền ý loạn.Kỷ Bành giúp hai người chuyển hành lý xuống xe, định đưa hai người vào trong.

Sau đó cô dần chìm vào giấc ngủ trong tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ điện thoại, cuối cùng cô cũng dần buồn ngủ.Sau khi Kỷ Bành lái xe đi, Triệu Thương Thương và Giang Tuần kéo hành lý đến khách sạn.

Triệu Thương Thương có một giấc mơ.Lên máy bay, Giang Tuần nhắm mắt nghỉ ngơi, còn Triệu Thương Thương lại rất tỉnh táo.

Trên thuyền gỗ chật hẹp, mu bàn tay cô kề sát eo một người nóng như lửa đốt. Triệu Thương Thương bừng tỉnh, trong phòng yên tĩnh đến lạ thường, không khí ngột ngạt, còn đọng lại mùi thơm của nước vệ sinh.

Còn làn da cậu lạnh buốt có thể dập tắt ngọn lửa của cô.Nhà Du Mân Du Lệ không cho ra ngoài, chỉ còn một mình Triệu Dập Thời.

Bàn tay ấy áp sát vào từng đường nét mịn màng của làn da, luồn vào trong lớp áo của cậu. Bất ngờ, những ngón tay mạnh mẽ nắm chặt lấy. Chiếc thuyền gỗ chao đảo một chút, cô bị đè nặng xuống.Cậu đừng có nói lung tung!

Hô hấp nóng rực rơi xuống. Môi, yết hầu, mạch máu nổi lên bên gáy,Càng ngày càng nóng.

Càng ngày càng nóng.”Có đến một lần ạ, có điều đã năm sáu năm trước rồi. Càng ngày càng nặng.Trình Thủy lật cổ áo bị cụp của cô ra, “Cậu hỏi đi.

Càng ngày càng nhiều mồ hôi.”

Dường như nước từ đáy thuyền tràn vào.”

Triệu Thương Thương bừng tỉnh, trong phòng yên tĩnh đến lạ thường, không khí ngột ngạt, còn đọng lại mùi thơm của nước vệ sinh. Điều hòa không còn thổi gió lạnh, chăn mền ép chặt vào người cô.Tình hình đã có chuyển biến vào năm ngày sau.

Cô vén chăn ngồi dậy, lưng ướt đẫm, bộ đồ ngủ lấm tấm mồ hôi, mái tóc dài quấn vào cổ khó chịu.Mở cửa bằng thẻ phòng 303.

 

Cô cầm điều khiển điều hòa bấm hai lần nhưng điều hòa không có phản ứng gì. Lão Triệu cười lộ cả nếp nhăn: “Cháu còn sợ khen à, ông không uống nhiều, Thương Thương nhà ta rất thông minh, mới ba tuổi đã biết cưỡi ngỗng, những đứa trẻ khác đều bị ngỗng đuổi chạy.

Bật đèn, đèn không sáng.Triệu Thương Thương đứng lên, “Vậy thì chị không dám.

Hóa ra cúp điện rồi.”Vẫn là cậu đỉnh.

Triệu Thương Thương ném điều khiển, cả người như mất hết sức nằm xuống giường, sự nghẹt thở mà cảnh hôn trong mơ lúc nãy mang tới khiến lòng người sợ hãi, cô vùi mặt vào gối, lẩm bẩm: “Xong đời rồi.”” Cổ Khâu Thành nói, “Đi chơi một mình là chuyện nhàm chán nhất, chắc chắn phải đi với bạn bè.

Mất điện vào khoảng 3 giờ sáng, có lại khoảng 10 giờ sáng.Cổ Khâu Thành đã nói chuyện này với Diệp Xuân Lâm, anh ấy đã sắp xếp ổn thỏa, Thuần Cổ có người đón, cộng thêm Triệu Thương Thương cũng muốn đi chơi nên Diệp Xuân Lâm đã đồng ý.

Lão Triệu sang nhà hàng xóm trò chuyện nghe nói, con trai út nhà họ Ngô lái xe tải đường dài về nhà giữa đêm và đâm vào cột điện, khiến điện bị cúp một thời gian. Đến sáng hôm sau thợ điện đi làm, sự cố mới được sửa xong.”

Buổi sáng lúc Trình Thủy đến tìm Triệu Thương Thương, cô vẫn còn đang ngủ bù trong phòng, dáng vẻ lúc thức dậy cũng nửa chết nửa sống.Rồi nói với Triệu Thương Thương: “Nghỉ ngơi sớm một chút.

“Tối qua ngủ không ngon à?” Trình Thủy hỏi.” Triệu Dập Thời đẩy đầu cô ra, “Con gái của chủ nhiệm lớp em, vừa tốt nghiệp cấp ba.

Triệu Thương Thương gật đầu, đâu chỉ ngủ không ngon.”Cháu có muốn đi lần nữa không?

Cô vỗ vỗ giường, Trình Thủy cởi giày nằm lên,Cũng không phải nói dối hoàn toàn.

Triệu Thương Thương vén tóc ra khỏi mặt, nghiêng người, đối mặt với Trình Thủy. Nói rất nhỏ, có chút thần bí: “Hỏi cậu chuyện này.”Kỷ Bành lái xe chở hai người đến bờ biển, ven đường ngày càng có nhiều ngôi nhà nhỏ nhiều màu sắc, xếp thành từng hàng dưới nắng, rất đặc trưng của khu vực này.

Trình Thủy lật cổ áo bị cụp của cô ra, “Cậu hỏi đi.”Lầu một không bật đèn, cửa sổ đen như mực, lão Triệu và bà Trịnh đã ngủ.

Triệu Thương Thương không nói ngay, Trình Thủy chờ một lúc.Trên thuyền gỗ chật hẹp, mu bàn tay cô kề sát eo một người nóng như lửa đốt.

“Cậu từng mơ kiểu giấc mơ đó chưa?””

“Mộng xuân?” Trình Thủy hỏi thẳng, “Có chứ.”Mấy ngày rồi không thấy cháu, có phải bận làm bài tập hè không?

 

Triệu Thương Thương kinh ngạc, không thể tin được. Trình Thủy nói một cái tên, là một nhân vật trong game Outlast.”

“Vẫn là cậu đỉnh.” Triệu Thương Thương nói.Đến sáng hôm sau thợ điện đi làm, sự cố mới được sửa xong.

Chơi game đến điên rồi.Triệu Dập Thời lạnh lùng nói: “Ngủ rồi. “Cậu mơ thấy ai?” Trình Thủy hỏi lại.” Trình Thủy hỏi lại.

Triệu Thương Thương chớp chớp mắt, đầu ngón tay xoa xoa lông mi hơi ngứa, khó mở miệng: “Không nhìn thấy mặt, rất mơ hồ.””Tớ rất ít khi trả lời bọn họ.

Cũng không phải nói dối hoàn toàn.Hóa ra cúp điện rồi.

Trong mơ mơ hồ, đúng là cô không thấy rõ mặt nhưng lại biết người đó là ai.Hai mắt Triệu Dập Thời híp lại, “Chị ra ngoài?

Cô quen thuộc với mùi hương trên quần áo cậu và hình dáng yết hầu lúc lên xuống.” Triệu Thương Thương nói.

Trình Thủy dán bàn tay vào gương mặt phiếm hồng của cô, “Thương Thương, không sao, đối mặt với… dục vọng của cậu.”Buổi sáng lúc Trình Thủy đến tìm Triệu Thương Thương, cô vẫn còn đang ngủ bù trong phòng, dáng vẻ lúc thức dậy cũng nửa chết nửa sống.

Triệu Thương Thương khó hiểu: “Cậu hiểu lắm hả?”” Giọng điệu của cô giống như đang dỗ nhưng cô không nhận ra.

“Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nói cho tớ biết đó.” Trình Thủy nhớ lại những bình luận đó, nói: “Đối mặt với dục vọng, phóng thích sự vui sướng, tu tâm, lập tức thành phật.”Giang Tuần dựng xe đạp bên cạnh lên rồi ngồi lên, cậu nghiêng đầu một chút về phía Triệu Dập Thời coi như chào hỏi.

Hai người nhìn nhau cười ha hả, cuộn tròn thành một nhúm, chăn quấn quanh người như dây leo nở rộ.Cô cầm điều khiển điều hòa bấm hai lần nhưng điều hòa không có phản ứng gì.

“Có vài khán giả nói chuyện rất kỳ lạ.””Không muốn đi.

“Tớ rất ít khi trả lời bọn họ.” Trình Thủy nói, “Tớ chơi game của tớ.”Cô chơi điện thoại một lúc rồi quay đầu nhìn Giang Tuần đã ngủ, ánh mắt dừng trên mặt cậu, thậm chí có thể nhìn thấy rõ mạch máu trên mí mắt cậu, đôi chân mày hơi nhíu lại, mang theo chút vẻ thanh tú nhưng lạnh lùng.

Liên tiếp mấy ngày Triệu Thương Thương không ra ngoài, Giang Tuần hẹn cô cũng không hẹn được.Đền gần nơi cần đến, xe không thể lái vào đường nhỏ, quá hẹp.

Đừng hỏi, nếu hỏi thì câu trả lời sẽ là đang ngủ.Triệu Thương Thương nhìn xung quanh, cảm thấy nơi này có hơi kỳ lạ.

 

Nếu Giang Tuần không hỏi hay không gọi điện thoại thật thì cô lại không vui, đã lớn thế này rồi nhưng cô chưa từng phiền muộn như thế, giận đến mức viết 10 bài văn tiếng Anh.” Cô nói.

Tình hình đã có chuyển biến vào năm ngày sau.” Giang Tuần hỏi tiếp.

Cổ Khâu Thành mang hai phần chân giò hun khói tới nhà, nói là người khác cho, anh ấy và Giang Tuần ăn không hết.”

Lão Triệu tán gẫu uống trà trong sân với anh ấy. Nhìn thấy Triệu Thương Thương xuống lầu, Cổ Khâu Thành nói: “Thương Thương sao không tới chơi? Mấy ngày rồi không thấy cháu, có phải bận làm bài tập hè không?”Phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ đều có phòng tắm riêng, không làm phiền nhau, ở chung có thể chăm sóc nhau.

Triệu Thương Thương chỉ có thể gật đầu, cũng không thể nói lí do khác.”

Ai ngờ lão Triệu vừa nghe thấy liền nắm lấy cơ hội khoe khoang với Cổ Khâu Thành, nói Triệu Thương Thương tiến bộ lớn, thi cuối kỳ rất tốt, cháu ngoan thật thông minh, sau này chắc chắn sẽ có tương lai.Triệu Thương Thương đá cậu một cái.

Triệu Thương Thương nghe đến đỏ mặt.”Tối qua ngủ không ngon à?

“Chú Cổ, buổi trưa ông nội cháu uống hơi nhiều, chú đừng tin.””Là gì thế?

Khó trách da mặt cô cũng khá dày, cái này không phải di truyền à.Trước tivi có một chiếc ghế da có hình dáng mà cô chưa từng thấy bao giờ, bên trên treo rất nhiều lông vũ màu hồng.

Lão Triệu cười lộ cả nếp nhăn: “Cháu còn sợ khen à, ông không uống nhiều, Thương Thương nhà ta rất thông minh, mới ba tuổi đã biết cưỡi ngỗng, những đứa trẻ khác đều bị ngỗng đuổi chạy.”Môi trường vốn đã không quá thuần khiết, nay lại càng thêm tệ hại bởi tấm thẻ nhỏ bị nhét qua khe cửa này.

Triệu Thương Thương: Xin ông im lặng đi.-

Cổ Khâu Thành vui muốn chết nhìn cô gái nhỏ và ông nội cô tranh luận chuyện “cưỡi ngỗng lúc ba tuổi” là thật hay giả.”Thương Thương, cháu đến Thuần Cổ bao giờ chưa?

Chờ vui xong, anh ấy có việc tìm Triệu Thương Thương giúp đỡ.Bây giờ còn chưa qua mười hai giờ, nói có lý chút đi.

“Thương Thương, cháu đến Thuần Cổ bao giờ chưa?” Cổ Khâu Thành nói tên một thành phố ven biển.”

“Có đến một lần ạ, có điều đã năm sáu năm trước rồi.””

Trong kỳ nghỉ hè khi còn học tiểu học, cả nhà đến đó du lịch vài ngày, “Sao thế ạ?” Triệu Thương Thương hỏi.Triệu Thương Thương né đi, hai tay làm vài động tác, rồi chọc vào người cậu: “Điểm huyệt.

 

“Cháu có muốn đi lần nữa không?” Cổ Khâu Thành hỏi.”

Cuối tuần Giang Tuần được mời đi tham gia Diễn đàn Hội nghị Thượng đỉnh Nghệ thuật Thanh niên, sẽ được tổ chức tại Thuần Cổ.Giang Tuần nói: “Cảm ơn.

Mà Cổ Khâu Thành phải đến thành phố Yến bàn công việc, không thể đi với cậu được.Triệu Thương Thương kinh ngạc, không thể tin được.

“Lâu rồi Tiểu Tuần không ra ngoài giải sầu, nếu không hai đứa nhân cơ hội này cùng nhau ra ngoài chơi đi?” Cổ Khâu Thành nói, “Đi chơi một mình là chuyện nhàm chán nhất, chắc chắn phải đi với bạn bè.””Lâu rồi Tiểu Tuần không ra ngoài giải sầu, nếu không hai đứa nhân cơ hội này cùng nhau ra ngoài chơi đi?

Triệu Thương Thương kiểm tra thời tiết mấy ngày tới ở Thuần Cổ, thích hợp ra ngoài, không quá nóng, phong cảnh ngoài biển rất đẹp, là nơi thích hợp để nghỉ dưỡng.” Trình Thủy hỏi thẳng, “Có chứ.

Cô có chút động lòng.Cứ mà dậy sớm là Triệu Thương Thương liền mơ hồ, khẩu vị cũng không tốt.

“Cháu đi thì có làm phiền cậu ấy không?””

“Không đâu.” Cổ Khâu Thành nói, “Hoạt động đó chỉ diễn ra trong hai ngày, thằng bé chỉ cần tham dự đi ngang qua sân khấu là được rồi, cũng không có việc gì khác, thời gian còn lại hai đứa có thể tùy ý sắp xếp.”Trong kỳ nghỉ hè khi còn học tiểu học, cả nhà đến đó du lịch vài ngày, “Sao thế ạ?

Triệu Thương Thương hỏi những người khác, nghỉ hè Trình Thủy phải ở nhà bán trái cây, không đi được. Nhà Du Mân Du Lệ không cho ra ngoài, chỉ còn một mình Triệu Dập Thời.dục vọng của cậu.

“Dương, đi không?”” Triệu Thương Thương hỏi tới cùng.

Triệu Dập Thời đeo tai nghe, “Không đi.”Nhìn thấy Triệu Thương Thương xuống lầu, Cổ Khâu Thành nói: “Thương Thương sao không tới chơi?

“Tại sao?””Cháu đi thì có làm phiền cậu ấy không?

“Không muốn đi.” Triệu Dập Thời có thể tưởng tượng được ba người là cậu, Triệu Thương Thương, Giang Tuần ra ngoài chơi sẽ thế nào, hà cớ gì phải khiến mình không thoải mái.”

“Ba ngày sau em có hẹn rồi, không rảnh đi chơi với hai người.” Triệu Dập Thời nói.Trình Thủy nói một cái tên, là một nhân vật trong game Outlast.

“Ai hẹn cậu thế?” Triệu Thương Thương hỏi tới cùng.Anh ấy gọi Giang Tuần là cậu chủ nhỏ, “Cậu chủ nhỏ, hai người gọi tên tôi là được, hoặc gọi tôi là Đại Bành giống chú Cổ cũng được.

“Được rồi, đừng hóng hớt.” Triệu Dập Thời đẩy đầu cô ra, “Con gái của chủ nhiệm lớp em, vừa tốt nghiệp cấp ba.””

 

“Cô ấy tìm cậu làm gì?”Giang Tuần biết Triệu Thương Thương muốn ngắm biển nên cậu đã tìm khách sạn khác từ sớm, Kỷ Bành cũng đã giúp hai người sắp xếp xong.

“Nhặt được đồ của em, dù sao cũng phải trả lại cho em chứ.”Chút tiếng động ấy đánh thức Labrador trong ổ chó, nó chạy đến, Triệu Thương Thương bịt miệng nó lại, ngồi xổm xuống trấn an nó: “Suyt, Đại Tiền đừng sủa, mai chị dẫn em đi ăn đồ ngon.

Triệu Thương Thương hỏi tiếp nhưng cũng không hỏi được gì.”Ẩy, xin hỏi Dương đại nhân thân yêu của ta đã ngủ chưa?

Cổ Khâu Thành đã nói chuyện này với Diệp Xuân Lâm, anh ấy đã sắp xếp ổn thỏa, Thuần Cổ có người đón, cộng thêm Triệu Thương Thương cũng muốn đi chơi nên Diệp Xuân Lâm đã đồng ý.” Triệu Thương Thương hỏi.

–” Cổ Khâu Thành hỏi.

Ngày xuất phát, sáng hôm đó Cổ Khâu Thành lái xe đến cửa nhà họ Triệu, sau khi đón được Triệu Thương Thương liền đưa cô và Giang Tuần đến sân bay.Kết quả vào phòng, Triệu Thương Thương phát hiện chỉ có 1 phòng, 1 giường, “Có phải đặt sai rồi không?

Thời gian tương đối dư dả, hai người buffet điểm tâm ở sân bay.Khó trách da mặt cô cũng khá dày, cái này không phải di truyền à.

Cứ mà dậy sớm là Triệu Thương Thương liền mơ hồ, khẩu vị cũng không tốt. Cô ngồi trong nhà hàng ngơ ngác gặm bánh trứng, mắt sắp nheo lại, giống một con sóc nhỏ vừa gặm óc chó vừa ngủ gật.Bồn tắm hình tròn rất rộng, phòng tắm lại không lắp cửa, không che chắn gì cả.

Giang Tuần dùng lò vi sóng hâm sữa, nhét vào tay cô.Hoàn toàn tỉnh táo.

Triệu Thương Thương máy móc nói: “Cảm ơn, tôi đi vệ sinh đã.”Sau đó cô dần chìm vào giấc ngủ trong tiếng nhạc nhẹ nhàng phát ra từ điện thoại, cuối cùng cô cũng dần buồn ngủ.

Lúc quay lại, cô cúi đầu đi đường nên không để ý, trực tiếp ngồi xuống sô pha bên Giang Tuần, tay cô chạm phải đùi cậu, cô giật bắn đứng lên, động tác quá lớn suýt nữa đã lật tung bộ đồ ăn trước mặt.”

Hoàn toàn tỉnh táo.”Được rồi, đừng hóng hớt.

Triệu Thương Thương nhận ra phản ứng của mình có hơi lớn, cô lúng túng giải thích: “Gần quá rồi.”” Triệu Dập Thời nói.

Kết quả Giang Tuần tiến thêm một bước, càng gần hơn.Kết quả Giang Tuần tiến thêm một bước, càng gần hơn.

Triệu Thương Thương lùi lại, ấp úng: “Gần quá rồi, sẽ nằm mơ.”Lão Triệu sang nhà hàng xóm trò chuyện nghe nói, con trai út nhà họ Ngô lái xe tải đường dài về nhà giữa đêm và đâm vào cột điện, khiến điện bị cúp một thời gian.

 

Giang Tuần im lặng vài giây, nhìn cô bằng đôi mắt đen nhánh trong veo, nhếch môi không nói lời nào, trên gương mặt không có biểu cảm của cậu dường như đang cất giấu sự buồn bã.Đừng hỏi, nếu hỏi thì câu trả lời sẽ là đang ngủ.

Triệu Thương Thương nói ngay, “Tôi nói lung tung thôi.” Giọng điệu của cô giống như đang dỗ nhưng cô không nhận ra.”Có vài khán giả nói chuyện rất kỳ lạ.

“Mấy ngày trước sao lại trốn tôi?” Giang Tuần hỏi tiếp.Triệu Thương Thương kiểm tra thời tiết mấy ngày tới ở Thuần Cổ, thích hợp ra ngoài, không quá nóng, phong cảnh ngoài biển rất đẹp, là nơi thích hợp để nghỉ dưỡng.

“Tôi không trốn.””Ai hẹn cậu thế?

Giang Tuần không tranh luận với cô nữa.Đang là kỳ nghỉ hè, trong mùa du lịch cao điểm nên đường phố rất đông, dòng xe cộ tấp nập.

Lên máy bay, Giang Tuần nhắm mắt nghỉ ngơi, còn Triệu Thương Thương lại rất tỉnh táo.”Mộng xuân?

Cô chơi điện thoại một lúc rồi quay đầu nhìn Giang Tuần đã ngủ, ánh mắt dừng trên mặt cậu, thậm chí có thể nhìn thấy rõ mạch máu trên mí mắt cậu, đôi chân mày hơi nhíu lại, mang theo chút vẻ thanh tú nhưng lạnh lùng.”

Triệu Thương Thương nhìn rất lâu, thất thần, ngón tay duỗi ra sắp chạm vào lông mi cậu.Triệu Thương Thương nhìn rất lâu, thất thần, ngón tay duỗi ra sắp chạm vào lông mi cậu.

Đôi mắt kia đột nhiên mở ra nhìn thẳng vào cô.”

Bàn tay đã nhấc lên nửa tấc vội vàng lấy đi sợi chỉ tưởng tượng trên tóc cậu.” Triệu Thương Thương hiếu kỳ đến gần xem thử, trên thẻ là hình cỡ lớn của một ai đó đập vào mắt.

“Có dính gì nè.” Cô nói.Giang Tuần cười nói, “Cậu chọn trước đi.

–Cậu chưa nói hết đã bị Triệu Thương Thương sửa lời: “Chị làm gì có đêm không về ngủ!

Máy bay đáp xuống, có người Cổ Khâu Thành đã sắp xếp đón họ.”

Người đó họ Kỳ, tên có một chữ Bành. Dáng người cao, nhìn khá hiền hòa, chưa đến ba mươi tuổi, là người ở Thuần Cổ, vô cùng nhiệt tình lại còn biết nói chuyện.Bàn tay đã nhấc lên nửa tấc vội vàng lấy đi sợi chỉ tưởng tượng trên tóc cậu.

Anh ấy gọi Giang Tuần là cậu chủ nhỏ, “Cậu chủ nhỏ, hai người gọi tên tôi là được, hoặc gọi tôi là Đại Bành giống chú Cổ cũng được.”Triệu Thương Thương: Xin ông im lặng đi.

Ban tổ chức của diễn đàn Giang Tuần sắp tham gia có cung cấp chỗ ở, vị trí ở khu trung tâm phồn hoa. Giang Tuần biết Triệu Thương Thương muốn ngắm biển nên cậu đã tìm khách sạn khác từ sớm, Kỷ Bành cũng đã giúp hai người sắp

 

xếp xong.Hai người nhìn nhau cười ha hả, cuộn tròn thành một nhúm, chăn quấn quanh người như dây leo nở rộ.

Đang là kỳ nghỉ hè, trong mùa du lịch cao điểm nên đường phố rất đông, dòng xe cộ tấp nập.Hô hấp nóng rực rơi xuống.

Kỷ Bành lái xe chở hai người đến bờ biển, ven đường ngày càng có nhiều ngôi nhà nhỏ nhiều màu sắc, xếp thành từng hàng dưới nắng, rất đặc trưng của khu vực này.Cuối tuần Giang Tuần được mời đi tham gia Diễn đàn Hội nghị Thượng đỉnh Nghệ thuật Thanh niên, sẽ được tổ chức tại Thuần Cổ.

Đền gần nơi cần đến, xe không thể lái vào đường nhỏ, quá hẹp.”

Kỷ Bành giúp hai người chuyển hành lý xuống xe, định đưa hai người vào trong. Giang Tuần không tranh luận với cô nữa.

“Hành lý không nặng, để bọn em tự làm được rồi.” Triệu Thương Thương nói cô và Giang Tuần tự qua đó là được, dù sao cũng không xa.Dường như nước từ đáy thuyền tràn vào.

Kỷ Bành cũng nhìn ra được hai người mất tự nhiên nên vô cùng hiểu ý để tùy hai người. Anh ấy chỉ phía trước: “Khách sạn Lục Việt, mì hải sản của họ rất nhon, hai người nhất định phải ăn thử nha.”Cô vỗ vỗ giường, Trình Thủy cởi giày nằm lên,

Anh ấy nói xong liền lấy thẻ phòng ra đưa cho Giang Tuần.Bọn họ đi thẳng tới thang máy lên lầu ba.

“Đã đặt phòng rồi, là phòng suite đặc biệt của khách sạn, đẩy cửa ra là có thể nhìn thấy biển và rừng dừa. Phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ đều có phòng tắm riêng, không làm phiền nhau, ở chung có thể chăm sóc nhau. Ngoài phòng khách có hồ bơi, phục vụ ăn uống 24/24.”Anh ấy nói xong liền lấy thẻ phòng ra đưa cho Giang Tuần.

“Cậu chủ nhỏ, mấy ngày nay có việc gì cứ tìm tôi, chú Cổ có quan hệ thân thiết với tôi, cậu đừng sợ làm phiền tôi.”Cổ Khâu Thành vui muốn chết nhìn cô gái nhỏ và ông nội cô tranh luận chuyện “cưỡi ngỗng lúc ba tuổi” là thật hay giả.

Giang Tuần nói: “Cảm ơn.””

Sau khi Kỷ Bành lái xe đi, Triệu Thương Thương và Giang Tuần kéo hành lý đến khách sạn.”

Lúc gần đến khách sạn, Giang Tuần nhìn kỹ thẻ phòng trong tay .”

Lúc nãy Kỷ Bành nói là “Lục Việt”, như logo trên thẻ phòng lại in “Dạ Lai Hương”, cuối cùng là khách sạn nào?Triệu Thương Thương lùi lại, ấp úng: “Gần quá rồi, sẽ nằm mơ.

“Có phải anh ấy nói sai rồi không?” Triệu Thương Thương đoán.”

“Có thể.” Giang Tuần nói.Triệu Thương Thương đột nhiên hiểu ra gì đó.

 

Cậu dùng điện thoại tra thử thì phát hiện Dạ Lai Hương đúng là nằm trên con phố nhỏ đầy đặc trưng ven biển này, chếch đối diện với Lục Việt, có điều biển hiệu hơi nhỏ nên khó tìm.”

Quầy lễ tân không có ai.-

Bọn họ đi thẳng tới thang máy lên lầu ba.Lúc quay lại, cô cúi đầu đi đường nên không để ý, trực tiếp ngồi xuống sô pha bên Giang Tuần, tay cô chạm phải đùi cậu, cô giật bắn đứng lên, động tác quá lớn suýt nữa đã lật tung bộ đồ ăn trước mặt.

Mở cửa bằng thẻ phòng 303.Triệu Thương Thương vén tóc ra khỏi mặt, nghiêng người, đối mặt với Trình Thủy.

Triệu Thương Thương hơi mệt, cô định lên giường nằm mười phút trước. Đứng trong hành lang hỏi Giang Tuần: “Hai chúng ta ai ở phòng ngủ chính, ai ở phòng phụ đây?”Cậu vừa đi Triệu Dập Thời liền đổi thái độ, xách cổ áo Triệu Thương Thương, “Lần sau chị còn dám đêm không về ngủ…

Giang Tuần cười nói, “Cậu chọn trước đi.”Triệu Thương Thương chỉ có thể gật đầu, cũng không thể nói lí do khác.

“Được.”Triệu Thương Thương chớp chớp mắt, đầu ngón tay xoa xoa lông mi hơi ngứa, khó mở miệng: “Không nhìn thấy mặt, rất mơ hồ.

Kết quả vào phòng, Triệu Thương Thương phát hiện chỉ có 1 phòng, 1 giường, “Có phải đặt sai rồi không?”Trong phòng kéo rèm, sau khi bật đèn, ánh sáng tím chiếu xuống sàn nhà.

Giang Tuần cũng không biết tình huống gì đây.Chơi game đến điên rồi.

Trong phòng kéo rèm, sau khi bật đèn, ánh sáng tím chiếu xuống sàn nhà.Ánh trăng chiếu sáng khoảng sân giống một bóng đèn cũ công suất thấp.

Triệu Thương Thương nhìn xung quanh, cảm thấy nơi này có hơi kỳ lạ.” Trình Thủy hỏi.

Giấy dán tường rất tối, màu đỏ thẫm, có hoa văn hoa hồng. Bồn tắm hình tròn rất rộng, phòng tắm lại không lắp cửa, không che chắn gì cả. Trước tivi có một chiếc ghế da có hình dáng mà cô chưa từng thấy bao giờ, bên trên treo rất nhiều lông vũ màu hồng.

Đến khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy một tấm gương hình tròn trên trần nhà.” Trình Thủy nói, “Tớ chơi game của tớ.

Triệu Thương Thương đột nhiên hiểu ra gì đó.”Cậu từng mơ kiểu giấc mơ đó chưa?

Có ai gõ cửa phòng.==============

Giang Tuần đứng bên cạnh rèm nói: “Tôi đi xem thử.”Lúc nãy Kỷ Bành nói là “Lục Việt”, như logo trên thẻ phòng lại in “Dạ Lai Hương”, cuối cùng là khách sạn nào?

 

Một tấm thẻ nhỏ được nhét vào khe cửa, Giang Tuần nhặt lên.Có chữ “Phục vụ tận cửa” và các từ ngữ dễ bị Tấn Giang kiểm duyệt.

“Là gì thế?” Triệu Thương Thương hiếu kỳ đến gần xem thử, trên thẻ là hình cỡ lớn của một ai đó đập vào mắt.”

Có chữ “Phục vụ tận cửa” và các từ ngữ dễ bị Tấn Giang kiểm duyệt.Giang Tuần im lặng vài giây, nhìn cô bằng đôi mắt đen nhánh trong veo, nhếch môi không nói lời nào, trên gương mặt không có biểu cảm của cậu dường như đang cất giấu sự buồn bã.

Môi trường vốn đã không quá thuần khiết, nay lại càng thêm tệ hại bởi tấm thẻ nhỏ bị nhét qua khe cửa này.

 

Bình Luận (0)
Comment