Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Chương 73

Triệu Thương Thương thay một chiếc áo khoác mỏng hơn rồi ra ngoài: “Không cần.

=============”

Sau Tết âm lịch chính là Tết Nguyên Tiêu, Đại học Y học cổ truyền sẽ khai giảng vào ngày 15 tháng Giêng âm lịch.Gân xanh bên cổ anh căng lên, các đốt ngón tay nắm chặt lấy áo cô trở nên trắng bệch.

Vài ngày sau khi trở lại trường, bọn họ đón đợt kiểm tra của nhà trường, rà soát việc sử dụng thiết bị điện trái quy định cũng như tình trạng vệ sinh ký túc xá.”

Trạm bảo vệ môi trường của Triệu Thương Thương đã bán một đống hộp giấy và chai lọ, đổi được 20 tệ, cô mời mọi người trong phòng ngủ ăn mì nghêu, bỏ thêm 40 tệ tiền túi.5km, thời gian nghỉ ngơi giữa lúc chạy không thể quá lâu, còn nhất định phải hoàn thành điểm danh tại hai địa điểm trong trường.

Lúc giảng viên phụ trách và người của hội sinh viên đến kiểm tra đột xuất, bốn người đang vây quanh bàn Vương Hiểu Cách vừa ăn vừa xem phim kinh dị, bỗng nhiên cửa bị gõ, Triệu Thương Thương đang tập trung xem giật mình hoảng hốt.Đang cố ý chọc anh vui.

Hồ Dục Uyển đi mở cửa, giảng viên phụ trách vừa vào đã ngửi thấy mùi tỏi ớt nồng nặc, dùng tay quạt rồi nhắc nhở bọn họ mở cửa sổ cho thông gió.Thành Đóa hỏi mọi người trong nhóm: “Tôi thông minh không?

Triệu Thương Thương bưng hộp đồ ăn về chỗ mình, Vương Hiểu Cách liếc nhìn thùng giấy được dán kín trên tủ, trong đó có nồi cơm điện và máy hấp trứng của

 

cô ấy, còn có các loại gia vị khác.Cô thay dép lê, vừa rồi chạy bộ đổ mồ hôi, cô ra ban công lấy quần áo vào định đi tắm.

Sau khi nhận được thông tin sẽ kiểm tra ký túc xá, mọi người đều giấu hết những thứ không nên xuất hiện trong phòng ngủ đi từ sớm.Trạm bảo vệ môi trường của Triệu Thương Thương đã bán một đống hộp giấy và chai lọ, đổi được 20 tệ, cô mời mọi người trong phòng ngủ ăn mì nghêu, bỏ thêm 40 tệ tiền túi.

Người của hội học sinh kiểm tra một vòng từ trong ra ngoài, không phát hiện được gì.”Đâu có.

Giảng viên phụ trách nhìn về phía cái bàn chất đầy đồ trang điểm và máy tính sách vở của Thành Đóa rồi nói: “Vẫn phải chú ý vệ sinh cá nhân hơn.”Triệu Thương Thương ngẩng đầu nhìn thấy Giang Tuần xuất hiện trước thư viện, thở phào nhẹ nhõm tăng tốc chạy về phía anh.

Thành Đóa cười ngượng ngùng, đem bảng phấn mắt các loại ném vào trong hộp. Tối qua cô ấy mới cất rồi, hôm nay trang điểm xong lại bừa bộn.”

Cuối cùng đoàn người cũng đi.”Không cần quan tâm, hơn nữa tớ chuyển chế độ im lặng rồi.

Cửa đóng lại, bầu không khí trong ký túc xá lập tức thả lỏng, sự náo nhiệt nhanh chóng trở lại.”

Sau khi bị cắt ngang. Triệu Thương Thương không muốn xem phim kinh dị nữa, cầm điện thoại lên, “Tớ đi chạy bộ.”Cửa đóng lại, bầu không khí trong ký túc xá lập tức thả lỏng, sự náo nhiệt nhanh chóng trở lại.

“Muộn vậy vẫn chạy à?” Vương Hiểu Cách lấy thùng giấu trên đầu tủ xuống, bát đũa inox bên trong tạo ra tiếng loảng xoảng.Nếu bạn không có thời gian hoặc không muốn chạy, chỉ cần tiêu ít tiền, sẽ có người giúp bạn hoàn thành nhiệm vụ.

Triệu Thương Thương xem giờ, “Muộn đâu, mới hơn tám giờ.””

“Tớ đi với cậu.” Hồ Dục Uyển nói.Triệu Thương Thương trả lời cô ấy: “Sao cậu lại chèo thuyền ở đó vậy?

Thành Đóa giữ cô ấy lại, “Cậu đừng đi thì hơn, người ta có bạn trai đi cùng rồi.” ”Không phải em nói anh không cần mang đồ ăn sao?

Hồ Dục Uyển do dự, cô ấy tới đó quả thật sẽ thành bóng đèn lớn, “Thương Thương, cậu chạy giúp tớ một lần được không?” Hồ Dục Uyển muốn nhờ Triệu Thương Thương mang điện thoại của cô ấy ra ngoài cùng.”

“Hoạt động của hội học sinh với câu lạc bộ nhiều quá, tháng đầu tiên sau khi khai giảng rất bận, tớ không tìm được thời gian rảnh.”Triệu Thương Thương xem giờ, “Muộn đâu, mới hơn tám giờ.

Để thúc đẩy việc tập luyện, nhà trường đã quy định mỗi sinh viên phải chạy ít nhất 12 lần/tháng bắt đầu từ học kỳ này.Nói chung là có một đống yêu cầu.

Mỗi người đều có một tài khoản trong ứng dụng vận động để kiểm tra tình hình.”

 

Mỗi lần chạy bộ không được ít hơn 1.5km, thời gian nghỉ ngơi giữa lúc chạy không thể quá lâu, còn nhất định phải hoàn thành điểm danh tại hai địa điểm trong trường.Cô nhận cuộc gọi của Giang Tuần, anh đang trên đường đến Đại học Y học cổ truyền, hỏi cô có muốn ăn đồ ngọt không, “Có cần anh mang bánh kem nhỏ cho em không?

Nói chung là có một đống yêu cầu.” Cô nói.

Triệu Thương Thương nhìn Hồ Dục Uyển bỏ điện thoại vào túi mình, “Nếu trong lúc đó có ai gọi cho cậu thì sao?”Vài ngày sau khi trở lại trường, bọn họ đón đợt kiểm tra của nhà trường, rà soát việc sử dụng thiết bị điện trái quy định cũng như tình trạng vệ sinh ký túc xá.

“Không cần quan tâm, hơn nữa tớ chuyển chế độ im lặng rồi.” Hồ Dục Uyển nói, “Phiền cậu rồi Thương Thương.”Nhưng gần như chỉ cần có thời gian Giang Tuần sẽ đến tìm cô.

Chỉ là chuyện tiện tay mà thôi, Triệu Thương Thương thản nhiên khoát tay.Giang Tuần cũng sẽ kể về cuộc sống của mình ở Học viện Mỹ thuật, có điều anh thích nghe Triệu Thương Thương kể hơn.

Cô nhận cuộc gọi của Giang Tuần, anh đang trên đường đến Đại học Y học cổ truyền, hỏi cô có muốn ăn đồ ngọt không, “Có cần anh mang bánh kem nhỏ cho em không?””

Triệu Thương Thương thay một chiếc áo khoác mỏng hơn rồi ra ngoài: “Không cần.””

“Trái cây thì sao?”” Triệu Thương Thương nói xong lại cảm thấy lời này có ý khác, cô bổ sung: “Cậu ta nói cậu ta là người chạy thay, em không quen nên không thêm.

“Anh đừng mua cho em, em đang giảm cân.””

Giang Tuần thắc mắc: “Sao đột nhiên lại muốn giảm cân?””

“Con gái bọn em tùy hứng vậy đó, muốn giảm là giảm thôi.” Triệu Thương Thương nói.Sau đó cậu ta bắt đầu quảng cáo gói tháng, còn muốn mời Triệu Thương Thương tham gia nhóm, “Thao tác rất đơn giản, tôi sẽ gửi cho cậu một liên kết, cậu quét mã để đăng nhập, sau đó ủy quyền cho tôi, tôi sẽ giúp cậu…

Giang Tuần ở đầu kia bật cười, “Được, vậy ngày mai rồi mua, không chừng mai em lại không giảm cân nữa.””Trái cây thì sao?

“Em chỉ nặng chín mươi cân* thôi.” Triệu Thương Thương nhấn mạnh, “Hơn nữa còn có một phần là trọng lượng của quần áo.””

(*Khoảng 45kg)”

“Ừm.” Giang Tuần phối hợp nói, “Sao lại gầy như vậy chứ.””

Triệu Thương Thương bị giọng điệu cố ý kéo dài của anh chọc cười.Mọi người trong nhóm cười ha hả.

 

Cô ra khỏi ký túc xá, mùa xuân se lạnh, giữa những cây cổ thụ tươi tốt ven đường có một làn sương mỏng. Cô mặc quần áo hơi mỏng manh, run rẩy một chút, phải chạy chậm mới ấm lên được.”

Cô nói với Giang Tuần: “Anh lo lái xe đi, em không nói với anh nữa.”Mười mấy phút sau, Giang Tuần đưa Triệu Thương Thương đến dưới ký túc xá nữ số 7, hai người tách ra.

Triệu Thương Thương chạy đến thư viện trước, đó là một trong những địa điểm để điểm danh.Triệu Thương Thương bị giọng điệu cố ý kéo dài của anh chọc cười.

Cô duy trì tốc độ không nhanh không chậm, trên đường còn gặp bạn học khác đang chạy bộ, phát hiện trên người hai bạn nam đó chỉ mặc áo bóng rổ mỏng manh, đúng là dũng sĩ.”

Lúc chạy qua tòa nhà thí nghiệm, điện áp không ổn, đèn đường trước cây mộc lan liên tục nhấp nháy.Anh gắng sức kiềm chế, lời nói thốt ra vẫn bình tĩnh không gợn sóng:

Ánh sáng tối đi, miễn cưỡng đủ để chiếu sáng, đoạn đường tối tăm không thấy rõ.Giang Tuần chạy cùng cô đoạn đường phía sau.

Phía sau có một chàng trai đuổi kịp Triệu Thương Thương, “Chào cậu.””

Triệu Thương Thương dừng lại, nghe người kia hạ giọng như trộm hỏi: “Bạn học, cậu có cần tìm người chạy giúp không?””Không phải đồ ăn.

Từ khi trường học quy định phải chạy bộ, trong trường lúc xuất hiện nghề chạy thay này. Nếu bạn không có thời gian hoặc không muốn chạy, chỉ cần tiêu ít tiền, sẽ có người giúp bạn hoàn thành nhiệm vụ.” Anh nói thêm, cái bóng dưới ánh đèn đường kéo dài nghiêng nghiêng, trong đôi mắt đen ánh lên sự chân thành.

Triệu Thương Thương từng nghe Thành Đóa nhắc đến, chạy thay có hai loại: một loại được thực hiện bằng máy tính, hai là sức người.Hồ Dục Uyển do dự, cô ấy tới đó quả thật sẽ thành bóng đèn lớn, “Thương Thương, cậu chạy giúp tớ một lần được không?

Triệu Thương Thương từ chối: “Tôi có thể tự chạy.”” Giang Tuần gật đầu, bóng dáng cao gầy lặng lẽ đứng trong bóng đêm, đôi đồng tử sạch sẽ nhìn cô: “Làm thế thì lần nào em cũng mong được gặp anh.

Đối phương giành nói: “Thật sự không đắt đâu, trả theo tháng càng rẻ hơn.””

Sau đó cậu ta bắt đầu quảng cáo gói tháng, còn muốn mời Triệu Thương Thương tham gia nhóm, “Thao tác rất đơn giản, tôi sẽ gửi cho cậu một liên kết, cậu quét mã để đăng nhập, sau đó ủy quyền cho tôi, tôi sẽ giúp cậu…””Anh đừng mua cho em, em đang giảm cân.

“Không cần đâu.” Triệu Thương Thương rất cảnh giác, không muốn quét liên kết của người lạ.Lúc giảng viên phụ trách và người của hội sinh viên đến kiểm tra đột xuất, bốn người đang vây quanh bàn Vương Hiểu Cách vừa ăn vừa xem

 

phim kinh dị, bỗng nhiên cửa bị gõ, Triệu Thương Thương đang tập trung xem giật mình hoảng hốt.

“Cậu thêm WeChat tôi đi.” Chàng trai dây dưa không dứt, tiếp tục chạy chậm theo sau Triệu Thương Thương, “Nếu bên cạnh cậu có bạn nào muốn tìm người chạy thay thì gửi danh thiếp của tôi cho người đó.”Cô còn chia sẻ cho anh một số việc nhỏ khác, có vô số chuyện muốn nói với anh.

“Thương Thương ——””Mỗi lần đều có bất ngờ.

Triệu Thương Thương ngẩng đầu nhìn thấy Giang Tuần xuất hiện trước thư viện, thở phào nhẹ nhõm tăng tốc chạy về phía anh.”Ngủ cũng sẽ từ trên giường đứng dậy.

Cô quay đầu nhìn, chàng trai lúc nãy không còn đuổi theo nữa mà chạy qua đường mòn bên kia rồi.Chỉ riêng anh thôi đã đủ để khiến em mong chờ rồi.

“Ai thế?” Giang Tuần hỏi.” Triệu Thương Thương nói.

“Không biết, cứ muốn thêm WeChat của em.” Triệu Thương Thương nói xong lại cảm thấy lời này có ý khác, cô bổ sung: “Cậu ta nói cậu ta là người chạy thay, em không quen nên không thêm.”Người vốn nên đi vẫn còn đứng trong bóng đêm dưới cây long não, bóng dáng đơn độc giống như đang trông coi thứ gì đó, chờ đợi điều gì đó.

“Cảnh giác một chút vẫn tốt hơn.” Giang Tuần không quá yên tâm, “Nếu quá muộn thì em đừng ra ngoài chạy đêm một mình, có chạy thì gọi bạn theo.””

“Bạn cùng phòng không đi cùng thì cứ gọi anh.” Anh nói thêm, cái bóng dưới ánh đèn đường kéo dài nghiêng nghiêng, trong đôi mắt đen ánh lên sự chân thành.Giảng viên phụ trách nhìn về phía cái bàn chất đầy đồ trang điểm và máy tính sách vở của Thành Đóa rồi nói: “Vẫn phải chú ý vệ sinh cá nhân hơn.

Triệu Thương Thương nở nụ cười, giả vờ ngoan ngoãn: “Vậy thì ngại lắm, nếu anh đang ngủ thì sao?”Không phải câu nghi vấn, là câu khẳng định.

“Ngủ cũng sẽ từ trên giường đứng dậy.”Mỗi người đều có một tài khoản trong ứng dụng vận động để kiểm tra tình hình.

Giang Tuần nghiêng người giúp cô chắn gió, trên quần áo anh có mùi gỗ nhàn nhạt, chỉ khi đến gần mới ngửi thấy.Triệu Thương Thương từ chối: “Tôi có thể tự chạy.

Triệu Thương Thương nhón chân, năm ngón tay luồn vào tóc anh, giữa các ngón tay có chút ẩm ướt, nếu không cẩn thận sờ vào sẽ không phát hiện ra.” Hồ Dục Uyển muốn nhờ Triệu Thương Thương mang điện thoại của cô ấy ra ngoài cùng.

Có lẽ vì tắm xong anh đã đi tìm cô.”

Để đến gặp cô, anh phải vượt qua sông Vụ Tùng, hai cây cầu vượt, rất nhiều đèn xanh đèn đỏ, đi tới đi lui mất vài tiếng. Có khi gặp ngày mưa còn kẹt xe, anh sẽ

 

bị kẹt một mình trong dòng xe cộ dài.Cô ra khỏi ký túc xá, mùa xuân se lạnh, giữa những cây cổ thụ tươi tốt ven đường có một làn sương mỏng.

Nhưng gần như chỉ cần có thời gian Giang Tuần sẽ đến tìm cô.”Ừm.

Triệu Thương Thương lẩm bẩm: “Em làm vậy có tính là làm khổ anh không?””

Anh cụp mắt, đưa lưng về phía đèn đường, ánh mắt chưa từng rời đi nửa giây, nắm tay cô nói: “Em chán hả?””

“Đâu có.” Triệu Thương Thương vội vàng phủ nhận.Nên anh khắc cái này cho em, để trên bàn nhìn chơi.

Giang Tuần móc túi áo khoác, “Có thứ này muốn cho em.””Hoạt động của hội học sinh với câu lạc bộ nhiều quá, tháng đầu tiên sau khi khai giảng rất bận, tớ không tìm được thời gian rảnh.

“Không phải em nói anh không cần mang đồ ăn sao?”Anh cụp mắt, đưa lưng về phía đèn đường, ánh mắt chưa từng rời đi nửa giây, nắm tay cô nói: “Em chán hả?

“Không phải đồ ăn.”Triệu Thương Thương nhón chân, năm ngón tay luồn vào tóc anh, giữa các ngón tay có chút ẩm ướt, nếu không cẩn thận sờ vào sẽ không phát hiện ra.

Anh đưa đồ cho cô.Cô thẳng thắn hỏi rõ ràng: “Có phải anh cực kỳ thích em không?

Khối gỗ nhỏ được đánh bóng trông giống như một cục xúc xắc lớn hơn một chút, sáu mắt lần lượt được khắc chữ Phát bằng các kiểu chữ khác nhau: Khải, Lệ, Triện, Thảo, Yến, và Hành.” Triệu Thương Thương nói.

“Không phải em cứ nhắc mãi chuyện muốn phát tài sao? Nên anh khắc cái này cho em, để trên bàn nhìn chơi.”Triệu Thương Thương cảm thấy ngọt ngào, nhưng cũng có chút chua xót khó tả, trái tim bỗng nhiên như bị ai đó siết chặt.

Khối gỗ nhỏ nằm trong túi anh một lúc lâu, mang theo hơi ấm của anh.”Giống như có chút tẩu hỏa nhập ma vậy.

“Anh nhất định phải mang thứ gì đó đến hả?” Triệu Thương Thương nhận ra Giang Tuần rất ít khi đi tay không đến, thứ anh mang đến nhiều nhất là đồ ăn vặt, trà sữa và trái cây.Dây thường xuân đã leo lên cửa sổ chống trộm của ban công, tán lá xanh thẫm, ánh đèn hoàng hôn hơi mờ phủ lên, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng và sâu lắng.

Thỉnh thoảng là hoa, đôi khi lại là một ít đồ chơi.” Giang Tuần phối hợp nói, “Sao lại gầy như vậy chứ.

“Mỗi lần đều có bất ngờ.” Triệu Thương Thương nói.Cuộc gọi vẫn duy trì kết nối, nhưng chỉ còn lại một khoảng lặng kéo dài, anh không nói gì thêm.

“Ừm.” Giang Tuần gật đầu, bóng dáng cao gầy lặng lẽ đứng trong bóng đêm, đôi đồng tử sạch sẽ nhìn cô: “Làm thế thì lần nào em cũng mong được gặp anh.””

 

Giống như anh mong được gặp em vậy.” Vương Hiểu Cách lấy thùng giấu trên đầu tủ xuống, bát đũa inox bên trong tạo ra tiếng loảng xoảng.

Triệu Thương Thương cảm thấy ngọt ngào, nhưng cũng có chút chua xót khó tả, trái tim bỗng nhiên như bị ai đó siết chặt.”

Cô kìm nén cảm xúc, cười với anh: “Anh không cần mang theo gì cả, không cần tạo ra bất ngờ gì, em cũng sẽ muốn gặp anh. Chỉ riêng anh thôi đã đủ để khiến em mong chờ rồi.”” Triệu Thương Thương nói.

Cô ôm anh, “Mỗi lần anh gọi cho em nói muốn tới em đều rất vui, từ giây phút anh gọi em đã bắt đầu mong anh.””Không phải em cứ nhắc mãi chuyện muốn phát tài sao?

Giang Tuần được dỗ vui vẻ, cong lưng, động tác có phần vụng về nhưng nhất quyết vùi đầu vào hõm vai cô, nhẹ nhàng cọ cọ, để hương thơm trên người cô tràn ngập từng hơi thở.”

Cứ ôm như vậy một lúc lâu.Có lẽ vì tắm xong anh đã đi tìm cô.

Đến khi điện thoại rung lên, giao diện ứng dụng nhảy lên cửa sổ hỏi: “Bạn đã kết thúc lần vận động này?”Triệu Thương Thương từng nghe Thành Đóa nhắc đến, chạy thay có hai loại: một loại được thực hiện bằng máy tính, hai là sức người.

Triệu Thương Thương chưa chạy xong, vẫn còn một chỗ điểm danh cô chưa chạy qua, nếu bây giờ bấm “Kết thúc”, hệ thống sẽ đánh giá chưa đạt yêu cầu.”

Giang Tuần chạy cùng cô đoạn đường phía sau.”

Sau khi điểm danh xong, Triệu Thương Thương và Giang Tuần đến quán cà phê của trường ngồi, trong nhóm chat của các cô gái có đăng một đoạn video, Thành Đóa và Vương Hiểu Cách cũng ra ngoài chạy bộ điểm danh.”

Trong video, Vương Hiểu Cách đạp xe chở Thành Đóa, Thành Đóa mỗi tay cầm một chiếc điện thoại, mô phỏng động tác vung tay khi chạy, muốn lừa dối để đạt tiêu chuẩn.” Triệu Thương Thương nhận ra Giang Tuần rất ít khi đi tay không đến, thứ anh mang đến nhiều nhất là đồ ăn vặt, trà sữa và trái cây.

Video là do một cô gái ở phòng ngủ bên cạnh quay, tiếng cười như gà gáy cũng được thu vào.Sau khi điểm danh xong, Triệu Thương Thương và Giang Tuần đến quán cà phê của trường ngồi, trong nhóm chat của các cô gái có đăng một đoạn video, Thành Đóa và Vương Hiểu Cách cũng ra ngoài chạy bộ điểm danh.

Thành Đóa hỏi mọi người trong nhóm: “Tôi thông minh không?””

Triệu Thương Thương trả lời cô ấy: “Sao cậu lại chèo thuyền ở đó vậy?”Khối gỗ nhỏ được đánh bóng trông giống như một cục xúc xắc lớn hơn một chút, sáu mắt lần lượt được khắc chữ Phát bằng các kiểu chữ khác nhau: Khải, Lệ, Triện, Thảo, Yến, và Hành.

Mọi người trong nhóm cười ha hả.Triệu Thương Thương nhìn Hồ Dục Uyển bỏ điện thoại vào túi mình, “Nếu trong lúc đó có ai gọi cho cậu thì sao?

 

Triệu Thương Thương càng xem càng cảm thấy động tác của Thành Đóa giống chèo thuyền, cô cho Giang Tuần xem, vừa cười vừa nói: “Cách này cũng không tệ lắm, lần sau em cũng làm vậy, em mượn xe đạp của Vương Hiểu Cách, em chở anh, anh lắc điện thoại giúp em.”Đến khi điện thoại rung lên, giao diện ứng dụng nhảy lên cửa sổ hỏi: “Bạn đã kết thúc lần vận động này?

Nói xong cô mở album trong điện thoại, bức ảnh gần như là bức cô chụp trong trường hôm nay, một chú mèo đang dạng thẳng chân.”Không biết, cứ muốn thêm WeChat của em.

Một con mèo Anh lông ngắn hết ăn lại uống trong trường bọn họ, nhảy lên bắt bướm nhưng khi tiếp đất lại bị trượt chân, hai chân sau tách ra, khuôn mặt đầy vẻ ngơ ngác.Triệu Thương Thương về phòng ngủ trả điện thoại lại cho Hồ Dục Uyển, Hồ Dục Uyển liên tục cảm ơn.

Đúng lúc bị Triệu Thương Thương chụp lại.Đến khi ôm lấy anh, trái tim cô mới an toàn trở về lồng ngực.

Cô còn chia sẻ cho anh một số việc nhỏ khác, có vô số chuyện muốn nói với anh. Tối qua cô ấy mới cất rồi, hôm nay trang điểm xong lại bừa bộn.

Đang cố ý chọc anh vui.Chương 73: “Nên muốn ở nơi gần em thêm một lúc.

Giang Tuần cũng sẽ kể về cuộc sống của mình ở Học viện Mỹ thuật, có điều anh thích nghe Triệu Thương Thương kể hơn.Chỉ là chuyện tiện tay mà thôi, Triệu Thương Thương thản nhiên khoát tay.

Mười mấy phút sau, Giang Tuần đưa Triệu Thương Thương đến dưới ký túc xá nữ số 7, hai người tách ra.”

Triệu Thương Thương về phòng ngủ trả điện thoại lại cho Hồ Dục Uyển, Hồ Dục Uyển liên tục cảm ơn.” Triệu Thương Thương rất cảnh giác, không muốn quét liên kết của người lạ.

“Thương Thương, cậu có gặp Thành Đóa với Hiểu Cách trên đường không?” Hồ Dục Uyển hỏi.Lúc cô hỏi câu này, người dưới lầu gần như lập tức ngẩng đầu, chuẩn xác tìm được cửa sổ phòng ngủ của cô.

“Không có.” Triệu Thương Thương nói.”

Cô thay dép lê, vừa rồi chạy bộ đổ mồ hôi, cô ra ban công lấy quần áo vào định đi tắm. Dây thường xuân đã leo lên cửa sổ chống trộm của ban công, tán lá xanh thẫm, ánh đèn hoàng hôn hơi mờ phủ lên, tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng và sâu lắng.Trong video, Vương Hiểu Cách đạp xe chở Thành Đóa, Thành Đóa mỗi tay cầm một chiếc điện thoại, mô phỏng động tác vung tay khi chạy, muốn lừa dối để đạt tiêu chuẩn.

Triệu Thương Thương cầm cây sào phơi đồ, vô tình liếc xuống dưới lầu, ánh mắt chợt khựng lại rồi không thể dời đi được nữa.

Người vốn nên đi vẫn còn đứng trong bóng đêm dưới cây long não, bóng dáng đơn độc giống như đang trông coi thứ gì đó, chờ đợi điều gì đó.Triệu Thương

 

Thương cầm điện thoại chạy khỏi phòng ngủ.

Một nỗi đau xa lạ nhưng quen thuộc lại trào lên trong lòng Triệu Thương Thương. Cô chợt nhớ đến mỗi lần anh đến tìm mình, lái xe băng qua hoàng hôn và màn đêm, như thể gặp cô là một chuyện vô cùng quan trọng, không thể trì hoãn dù chỉ một giây.”

Triệu Thương Thương lấy điện thoại gọi cho anh, “Sao còn chưa đi?”Triệu Thương Thương bưng hộp đồ ăn về chỗ mình, Vương Hiểu Cách liếc nhìn thùng giấy được dán kín trên tủ, trong đó có nồi cơm điện và máy hấp trứng của cô ấy, còn có các loại gia vị khác.

Lúc cô hỏi câu này, người dưới lầu gần như lập tức ngẩng đầu, chuẩn xác tìm được cửa sổ phòng ngủ của cô.” Giang Tuần hỏi.

Anh nhìn thấy bóng người nho nhỏ trên ban công, biết cô không thấy rõ nhưng anh vẫn cười, “Anh chờ thêm một lúc sẽ đi.””Không có chuyện gì, không cần lo lắng.

Cô thẳng thắn hỏi rõ ràng: “Có phải anh cực kỳ thích em không?”Cứ ôm như vậy một lúc lâu.

“Ừm.” Anh nhẹ giọng trả lời.”Nên muốn ở nơi gần em thêm một lúc.

“Giống như có chút tẩu hỏa nhập ma vậy.” Cô nói.Người của hội học sinh kiểm tra một vòng từ trong ra ngoài, không phát hiện được gì.

Hơi thở của anh khựng lại trong chốc lát, rồi mới lên tiếng, giọng nói trở nên khàn khàn: “Em sợ sao?””Không sợ.

“Không sợ.””

Mấy giây sau, Triệu Thương Thương nói: “Anh rất không có cảm giác an toàn.” Từ khi trường học quy định phải chạy bộ, trong trường lúc xuất hiện nghề chạy thay này.

Không phải câu nghi vấn, là câu khẳng định.Ánh sáng tối đi, miễn cưỡng đủ để chiếu sáng, đoạn đường tối tăm không thấy rõ.

Ánh mắt cô xuyên qua màn sương mỏng xám xịt trong đêm, nhìn thấy Giang Tuần cúi đầu bên cạnh cột điện. Cuộc gọi vẫn duy trì kết nối, nhưng chỉ còn lại một khoảng lặng kéo dài, anh không nói gì thêm.Triệu Thương Thương cầm cây sào phơi đồ, vô tình liếc xuống dưới lầu, ánh mắt chợt khựng lại rồi không thể dời đi được nữa.

Triệu Thương Thương cầm điện thoại chạy khỏi phòng ngủ.”

Cô xuống lầu với tốc độ rất nhanh, trong đầu giống như có một âm thanh không ngừng nhắc cô, chính là bây giờ, chính là khoảnh khắc này, dù trời sập xuống cô cũng phải đến bên anh.” Giang Tuần không quá yên tâm, “Nếu quá muộn thì em đừng ra ngoài chạy đêm một mình, có chạy thì gọi bạn theo.

 

Đến khi ôm lấy anh, trái tim cô mới an toàn trở về lồng ngực.Một con mèo Anh lông ngắn hết ăn lại uống trong trường bọn họ, nhảy lên bắt bướm nhưng khi tiếp đất lại bị trượt chân, hai chân sau tách ra, khuôn mặt đầy vẻ ngơ ngác.

Giang Tuần siết chặt cánh tay, lực mạnh đến mức như muốn hòa cô vào cơ thể mình. Gân xanh bên cổ anh căng lên, các đốt ngón tay nắm chặt lấy áo cô trở nên trắng bệch. Anh gắng sức kiềm chế, lời nói thốt ra vẫn bình tĩnh không gợn sóng: Triệu Thương Thương nở nụ cười, giả vờ ngoan ngoãn: “Vậy thì ngại lắm, nếu anh đang ngủ thì sao?

“Lúc mới đi anh nhìn thấy một chiếc xe tang chạy qua, đột nhiên nhớ đến ông ngoại.”Giang Tuần siết chặt cánh tay, lực mạnh đến mức như muốn hòa cô vào cơ thể mình.

“Nên muốn ở nơi gần em thêm một lúc.”Triệu Thương Thương càng xem càng cảm thấy động tác của Thành Đóa giống chèo thuyền, cô cho Giang Tuần xem, vừa cười vừa nói: “Cách này cũng không tệ lắm, lần sau em cũng làm vậy, em mượn xe đạp của Vương Hiểu Cách, em chở anh, anh lắc điện thoại giúp em.

“Không có chuyện gì, không cần lo lắng.”

 

Bình Luận (0)
Comment