Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Chương 76

=============”Chờ em rảnh rồi nói.

Ba người tới sân bay, Du Lệ đang ôm cặp ngồi trên ghế trong sảnh lớn, cúi đầu giống như tội phạm bị bắt giữ.Anh không ngừng, giọng nói mơ hồ không rõ: “Anh nghiện rồi.

“Đến đồn cảnh sát của sân bay chưa?” Giang Tuần hỏi.”Em trai tôi biết nhảy.

 

“Đi rồi, cũng báo cảnh sát rồi.” Giọng Du Lệ nặng trĩu, chậm rãi, cậu vừa nói vừa nhìn thoáng qua Du Mân.Cả người Triệu Thương Thương ửng hồng lăn vào chăn, trùm đầu lại.

“Kiểm tra video giám sát rồi, lúc từ nhà vệ sinh ra đụng phải một người đàn ông trung niên đeo ba lô, điện thoại và ví tiền đã bị trộm lúc đó.””

“Thẻ căn cước cũng mất rồi?” Du Mân đen mặt hỏi.

“Trong ví tiền chỉ có vài trăm tệ tiền mặt và tiền lẻ, không có thứ khác, căn cước và thẻ ngân hàng đều để trong túi nhỏ trong cặp, vẫn còn.” Du Lệ nói.Lúc hai người từ phòng tắm ra đã gần nửa đêm.

Du Mân: “Vậy có phải nên khen anh thông minh không?”Trên người Triệu Thương Thương phảng phất hơi nước ẩm ướt, hương sữa tắm hòa lẫn trong làn sương trắng chưa tan hết.

Du Lệ lập tức ngậm miệng lại, một lúc sau cậu ấy nói thêm: “Đã báo mất số điện thoại rồi, ngày mai sẽ đăng ký số mới.”Du Mân cắt lời anh ấy: “Em có nói muốn trả lại à?

Cậu ấy tự sắp xếp cho mình rất hoàn hảo.Du Lệ sửng sốt sau đó nói với giọng có chút vui vẻ: “Nếu rảnh em có thể đến trường anh chơi, gọi mấy người Thương Thương nữa.

Cũng không quá bối rối.Không ai nói chuyện với ai.

Thấy cậu như vậy, có lẽ hôm nay không định quay lại thành phố Yến.Trong phòng khách chỉ còn lại Giang Tuần im lặng như một lão hòa thượng đang ngồi thiền, và con mèo đang ngủ trên đùi anh, Tam Hoa ngáy khẽ.

Du Mân nói: “Anh gọi em làm gì, anh phải gọi ba đến đón về nhà chứ.”Có lẽ vì lần năm lớp 8, tiền học phí bị mất, ba mẹ nghi ngờ Du Mân trộm tiền nhưng anh ấy lại không kiên quyết tin tưởng Du Mân.

Du Lệ do dự, khó xử nhìn cậu ấy: “Anh không muốn về nhà, cũng chưa nói với ba mẹ.””

Du Mân chửi thề, “Mẹ nó, vậy anh muốn thế nào?”Tiếng đập cửa của Giang Tuần bị tiếng máy sấy át đi, anh bưng sữa vào, nhấc chân đóng cửa lại, đi vào phòng tắm ôm cô.

Hai anh em giằng co không xong, Giang Tuần nói: “Đến chỗ tôi đi, nhiều phòng cho khách.”Anh mở ra cửa tủ tìm kiếm, “Uống trà giải rượu không?

Giang Tuần chở cậu ấy về nhà kiểu phương Tây cũ ở phố Bạch Thủy, thương lượng với Triệu Thương Thương: “Quá muộn rồi, em cũng ở lại nhé?”” Du Lệ uống say mới có can đảm ôm em trai, mấy năm qua anh ấy không uống rượu, cũng chưa từng say cho nên chưa từng ôm Du Mân.

Triệu Thương Thương gật đầu, cô không muốn phiền anh đưa mình về trường nữa, quá mệt anh rồi. Giang Tuần khẽ bóp ngón tay trắng nõn của cô, “Ngoan

 

lắm.”” Du Lệ lặp lại không ngừng.

Triệu Thương Thương có phòng cho khách cố định, trong tủ vẫn còn mấy bộ quần áo của cô. Đồ đạc thuộc về cô cũng dần nhiều lên, phần lớn đều do Giang Tuần mua thêm.Du Mân nói: “Anh gọi em làm gì, anh phải gọi ba đến đón về nhà chứ.

Cô lề mề tắm rửa xong, vừa sấy tóc vừa xem live của Trình Thủy.Du Lệ do dự, khó xử nhìn cậu ấy: “Anh không muốn về nhà, cũng chưa nói với ba mẹ.

Tiếng đập cửa của Giang Tuần bị tiếng máy sấy át đi, anh bưng sữa vào, nhấc chân đóng cửa lại, đi vào phòng tắm ôm cô.”

Trên người Triệu Thương Thương phảng phất hơi nước ẩm ướt, hương sữa tắm hòa lẫn trong làn sương trắng chưa tan hết. Cả người cô ấm áp, mềm mại, tựa như cơn gió nhẹ cuối xuân đầu hạ lướt qua da.Đùi gà chỉ có một cái cũng là của anh.

Triệu Thương Thương tránh một chút, “Tóc em vẫn chưa khô.”” Du Lệ nói tiếp, “Em trai tôi nhảy rất đẹp đó.

“Anh giúp em.” Giang Tuần kéo khăn tắm dày lót trên bồn rửa tay rồi nhẹ nhàng bế cô lên, kẹp cô giữa hai chân, vừa giúp cô sấy tóc vừa chiếm tiện nghi.Chương 76: “Thương Thương không cứu anh sao?

Triệu Thương Thương ngửa cổ ra sau, yếu ớt ngã về phía sau, nhưng được một cánh tay nổi gân xanh kéo lại, chống đỡ giúp cô.Có lẽ vì lần hồi lớp năm, đám con trai cùng lớp cười nhạo anh ấy là heo mập, Du Mân đứng ra đánh bọn họ một trận, kết quả bị gọi phụ huynh, ba về nhà dùng thắt lưng đánh Du Mân.

Giọng cô thay đổi: “Có phải anh có chứng khát da không?”Hôm sau, sau khi thức dậy, việc đầu tiên Du Mân làm là chườm mắt mười phút trong nhà vệ sinh rồi mới ra khỏi phòng.

Hơi thở kìm nén của Giang Tuần lướt qua má cô, “Em nói vậy thì cứ vậy đi.””

Làn da trắng lạnh ửng hồng, ẩn giấu dục vọng, đuôi mắt anh phiếm hồng, hỏi: “Thương Thương không cứu anh sao?”Từ nhỏ đến lớn người được thiên vị đều là anh, anh có gì phải khóc.

Màn hình điện thoại của Triệu Thương Thương vẫn đang chiếu livestream của Trình Thủy, tiếng súng nổ dữ dội trong trò chơi vẫn tiếp tục, đủ loại bình luận lướt qua, không hiểu sao Triệu Thương Thương lại căng thẳng.”Anh đoán đúng rồi đó, em không muốn học chung với anh, không muốn cả ngày bị lấy ra so sánh với anh.

Cô khó khăn đưa tay tắt màn hình, nhưng bị giữ lại, Giang Tuần nắm lấy cánh tay cô quấn lên cổ anh, muốn cô chủ động ôm anh.”Thành tích của anh tốt, sau khi lớn lên sẽ có tiền đồ, còn em chỉ là một đứa lăn lộn ngoài xã hội, ai cũng nói em nhất định không thể đậu đại học, nhảy nhót cũng không làm nên trò trống gì, cả đời này chắc chỉ đến thế thôi…

 

Triệu Thương Thương thật sự bị cọ đến khó chịu, lắp bắp nói: “A Tuần… được rồi.””Anh giúp em.

Anh không ngừng, giọng nói mơ hồ không rõ: “Anh nghiện rồi.”” Lúc hai người từ phòng tắm ra đã gần nửa đêm.”

Cả người Triệu Thương Thương ửng hồng lăn vào chăn, trùm đầu lại. Giang Tuần ngồi lên giường cúi xuống gần chăn hỏi: “Đến phòng anh ngủ không?””Tại sao cấp ba anh lại muốn học trường tư.

“Không qua.” Triệu Thương Thương trốn bên trong, ồm ồm nói.Hai anh em giằng co không xong, Giang Tuần nói: “Đến chỗ tôi đi, nhiều phòng cho khách.

Cô không mắc lừa nữa đâu.”

Chuyện gì cũng đã làm, chỉ thiếu bước cuối cùng. Giang Tuần nới lỏng cổ áo, giọng điệu nghe có chút tiếc nuối: “Vậy lần sau anh lại mời em.”Tầng một có tiếng động, Du Mân Du Lệ vốn đang ngủ trong phòng cho khách lại đang uống rượu ở phòng khách, vài chai bia đen Cổ Khâu Thành để lại trong tủ lạnh bị lấy ra.

Anh còn chưa nói hết, Triệu Thương Thương cách chăn đá anh một cái.Huyệt Thái Dương Du Lệ đau nhức, Du Mân hỏi lại lần nữa anh ấy mới nghe rõ, nói: “Em không muốn học cùng trường với anh.

Giang Tuần ngồi một lúc rồi đóng cửa phòng rời đi. Tầng một có tiếng động, Du Mân Du Lệ vốn đang ngủ trong phòng cho khách lại đang uống rượu ở phòng khách, vài chai bia đen Cổ Khâu Thành để lại trong tủ lạnh bị lấy ra.” Giọng Du Lệ nặng trĩu, chậm rãi, cậu vừa nói vừa nhìn thoáng qua Du Mân.

Trên mặt đất đều là chai rỗng.Thấy cậu như vậy, có lẽ hôm nay không định quay lại thành phố Yến.

Tam Hoa nhảy lên tủ, nheo mắt nhìn hai người lạ mặt bên dưới.”

Du Lệ tửu lượng không ổn rõ ràng đã say, nằm nhoài trên bàn trà, ánh mắt mơ hồ.”Đi rồi, cũng báo cảnh sát rồi.

Du Mân nhìn có vẻ hoàn toàn tỉnh táo, thấy Giang Tuần xuống lầu, cậu ấy nâng ly với Giang Tuần, “Anh em, ngại quá, uống trộm rượu của nhà cậu rồi.”Để chứng minh cho bản thân, anh ấy ôm chai rượu vặn vẹo uốn éo, cơ thể ngã trái ngã phải rất buồn cười.

Giang Tuần mở thêm đèn, không để ý nói: “Uống thoải mái, nhưng đừng có nôn, nôn ra không ai dọn đâu.”Lúc bắt xe rời đi, Du Mân vẫy tay với cậu ấy.

Anh mở ra cửa tủ tìm kiếm, “Uống trà giải rượu không?”” Tiếng nức nở của Du Lệ bị tiếng nấc cục cắt ngang, rồi lại tiếp tục, “Anh không đến phòng tập thể thao để giảm cân, anh đi học nhảy.

Du Mân nói: “Tôi vẫn ổn.” Cậu ấy nhìn Du Lệ, “Anh ấy không ổn.””Anh biết nhảy.

 

Du Lệ đang nằm sấp đột nhiên đứng lên nói với không khí: “Cho tôi nhạc, tôi muốn nhảy.”Triệu Thương Thương thật sự bị cọ đến khó chịu, lắp bắp nói: “A Tuần…

Cuối cùng Du Mân cũng cười, “Say bí tỉ rồi à? Anh mà nhảy hả?””

“Tôi biết nhảy.” Du Lệ nói. Để chứng minh cho bản thân, anh ấy ôm chai rượu vặn vẹo uốn éo, cơ thể ngã trái ngã phải rất buồn cười.”

Du Mân cười lớn hơn.Giang Tuần nới lỏng cổ áo, giọng điệu nghe có chút tiếc nuối: “Vậy lần sau anh lại mời em.

“Em trai tôi biết nhảy.” Du Lệ nói tiếp, “Em trai tôi nhảy rất đẹp đó.”Tam Hoa nhảy lên tủ, nheo mắt nhìn hai người lạ mặt bên dưới.

Lần này Du Mân không cười nữa.” Giang Tuần hỏi.

Ánh mắt Du Lệ lại tập trung, nhìn chằm chằm Du Mân, vừa rồi say rượu nên anh ấy không nhận ra, bây giờ dường như nhận ra rồi, anh ấy nói: “Mân Mân.””

“Im miệng, đừng có gọi vậy giống Triệu Thương Thương, có thấy mắc ói không hả.” Du Mân nói.”Xin lỗi.

Du Lệ chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt lăn xuống.Có lẽ là vì rất nhiều lần trước đó— chiếc mũ sinh nhật luôn được đội lên đầu anh, còn anh thì thụ động chấp nhận, chưa từng lên tiếng thay Du Mân, người cũng là nhân vật chính của bữa tiệc.

Du Mân bị dọa sợ, “Móa nó, anh khóc cái gì?”Du Mân cảm thấy an toàn, không ai thấy cậu, cậu ngồi xuống đất dựa vào cầu thang cuối cùng cũng khóc thành tiếng.

“Anh biết nhảy.” Du Lệ nói.Làn da trắng lạnh ửng hồng, ẩn giấu dục vọng, đuôi mắt anh phiếm hồng, hỏi: “Thương Thương không cứu anh sao?

“Biết rồi, anh biết nhảy.””

Hiếm khi Du Mân không phản bác lời anh ấy mà tiếp tục nói, không cãi nhau với tên say rượu.”

“Từ năm ngoái anh đã bắt đầu học nhảy, đến giờ được nửa năm rồi.” Tiếng nức nở của Du Lệ bị tiếng nấc cục cắt ngang, rồi lại tiếp tục, “Anh không đến phòng tập thể thao để giảm cân, anh đi học nhảy.””

Du Mân đột nhiên đau lòng vì học phí, “Vậy còn không bằng anh đăng ký với em.”Du Lệ chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt lăn xuống.

Nhưng nghĩ lại thì có lẽ cậu không có kiên nhẫn dạy Du Lệ, thấy anh ấy là không ưa, chỉ muốn mắng.được rồi.

Tim Du Mân thắt lại, bực bối rót hết nửa chai rượu, choáng váng đứng không vững, đỡ trán nói: “Anh đừng khóc nữa được không, già đầu rồi, làm giống như người khác bắt nạt anh vậy.””

 

“Mân Mân, anh thật hâm mộ em, muốn trở thành người giống em.” Giọng Du Lệ nghẹn ngào, càng nói càng đau lòng, anh ấy dùng chai rượu hứng nước mắt, sau đó uống hết rượu pha nước mắt.” Anh ấy cũng không biết mình đang xin lỗi vì chuyện gì.

“Hâm mộ em bị đánh hay hâm mộ em bị nhốt? Từ nhỏ đến lớn người được thiên vị đều là anh, anh có gì phải khóc.”Du Lệ tửu lượng không ổn rõ ràng đã say, nằm nhoài trên bàn trà, ánh mắt mơ hồ.

Du Mân cảm giác mình say rồi, nếu không cậu ấy sẽ không dài dòng nói những lời này: “Một quả táo cắt đôi, bên lớn hơn chắc chắn cho anh. Đùi gà chỉ có một cái cũng là của anh. Quần áo thì mua cho anh trước, giày chọn cho anh trước, sau đó mới đến lượt em, đồ tốt đều đưa anh dùng…””

“Thành tích của anh tốt, sau khi lớn lên sẽ có tiền đồ, còn em chỉ là một đứa lăn lộn ngoài xã hội, ai cũng nói em nhất định không thể đậu đại học, nhảy nhót cũng không làm nên trò trống gì, cả đời này chắc chỉ đến thế thôi…””

“Mắc cười ha, vậy mà Du Lệ anh lại nói muốn trở thành em.”Ba người tới sân bay, Du Lệ đang ôm cặp ngồi trên ghế trong sảnh lớn, cúi đầu giống như tội phạm bị bắt giữ.

“Xin lỗi.” Du Lệ uống say mới có can đảm ôm em trai, mấy năm qua anh ấy không uống rượu, cũng chưa từng say cho nên chưa từng ôm Du Mân.” Du Mân nói.

Đây là lần đầu tiên.”

Du Mân hất tay anh ấy ra, tiếng vang giòn tan, mu bàn tay anh ấy đỏ lên.Ánh mắt Du Lệ lại tập trung, nhìn chằm chằm Du Mân, vừa rồi say rượu nên anh ấy không nhận ra, bây giờ dường như nhận ra rồi, anh ấy nói: “Mân Mân.

Nhưng anh vẫn kiên quyết, lại dang tay ra nhưng rồi lại bị đánh.Triệu Thương Thương có phòng cho khách cố định, trong tủ vẫn còn mấy bộ quần áo của cô.

Không chịu từ bỏ, anh lại lao tới ôm chặt, cuối cùng Du Mân cũng thỏa hiệp chấp nhận cái ôm này. “Xin lỗi.” Du Lệ lặp lại không ngừng.”

Anh ấy quá nhu nhược.Giọng cô thay đổi: “Có phải anh có chứng khát da không?

“Anh xin lỗi.” Anh ấy cũng không biết mình đang xin lỗi vì chuyện gì.”Thẻ căn cước cũng mất rồi?

Có lẽ vì lần hồi lớp năm, đám con trai cùng lớp cười nhạo anh ấy là heo mập, Du Mân đứng ra đánh bọn họ một trận, kết quả bị gọi phụ huynh, ba về nhà dùng thắt lưng đánh Du Mân.Không chịu từ bỏ, anh lại lao tới ôm chặt, cuối cùng Du Mân cũng thỏa hiệp chấp nhận cái ôm này.

Có lẽ vì lần năm lớp 8, tiền học phí bị mất, ba mẹ nghi ngờ Du Mân trộm tiền nhưng anh ấy lại không kiên quyết tin tưởng Du Mân.”

 

Có lẽ là vì rất nhiều lần trước đó— chiếc mũ sinh nhật luôn được đội lên đầu anh, còn anh thì thụ động chấp nhận, chưa từng lên tiếng thay Du Mân, người cũng là nhân vật chính của bữa tiệc. Dù chỉ một lần cũng chưa từng.Du Lệ vội vàng nói: “Người mua hộ nói đôi giày này không được trả lại.

Anh ấy mới là người đáng xấu hổ nhất.”

“Tại sao cấp ba anh lại muốn học trường tư.” Du Mân ngồi dưới đất, cúi đầu hỏi. ”

Huyệt Thái Dương Du Lệ đau nhức, Du Mân hỏi lại lần nữa anh ấy mới nghe rõ, nói: “Em không muốn học cùng trường với anh.”Hôm nay Triệu Thương Thương ngủ lấy lại sức, gần mười giờ mới dậy.

“Anh đoán đúng rồi đó, em không muốn học chung với anh, không muốn cả ngày bị lấy ra so sánh với anh.” Du Mân nói, “Cho nên ba năm anh học ở Minh Huy rất ít khi về nhà đó có tốt không, có bị người khác bắt nạt không?”Du Mân chửi thề, “Mẹ nó, vậy anh muốn thế nào?

“Không bị bắt nạt, chỉ nhớ mọi người, thường xuyên nghĩ cuộc sống của mọi người ở trung học số mười lăm thế nào.” Du Lệ nói.” Du Lệ nói.

Du Mân giống như thở phào nhẹ nhõm, lại gật đầu, “Anh về phòng ngủ đi, đừng có ở trước mặt chướng mắt em.”Anh còn chưa nói hết, Triệu Thương Thương cách chăn đá anh một cái.

Trong phòng khách chỉ còn lại Giang Tuần im lặng như một lão hòa thượng đang ngồi thiền, và con mèo đang ngủ trên đùi anh, Tam Hoa ngáy khẽ.”

Du Mân cũng về phòng, cậu ấy đi mấy bước, chỉ chống đỡ được đến góc cầu thang thì không chịu nổi nữa, ngồi xổm xuống co lại.Hơi thở kìm nén của Giang Tuần lướt qua má cô, “Em nói vậy thì cứ vậy đi.

Cậu ấy khóc không có tiếng, không khóc to giống Du Lệ lúc uống say, chỉ có bả vai không ngừng rung lên.”

Những cậu vẫn còn chút lý trí, trong lúc nửa say nửa tỉnh cậu thấy hơi mất mặt.”

Giang Tuần đứng dậy ôm Tam Hoa vào ổ, tắt ngọn đèn cuối cùng.Du Mân cảm giác mình say rồi, nếu không cậu ấy sẽ không dài dòng nói những lời này: “Một quả táo cắt đôi, bên lớn hơn chắc chắn cho anh.

Căn phòng biến thành màu đen.Nhưng anh vẫn kiên quyết, lại dang tay ra nhưng rồi lại bị đánh.

Chỉ còn ánh trăng bên ngoài cửa thông gió của nhà kiểu phương Tây cũ.Du Mân nói: “Tôi vẫn ổn.

Du Mân cảm thấy an toàn, không ai thấy cậu, cậu ngồi xuống đất dựa vào cầu thang cuối cùng cũng khóc thành tiếng.Giang Tuần ngồi một lúc rồi đóng cửa phòng rời đi.

–Những cậu vẫn còn chút lý trí, trong lúc nửa say nửa tỉnh cậu thấy hơi mất mặt.

 

Hôm sau, sau khi thức dậy, việc đầu tiên Du Mân làm là chườm mắt mười phút trong nhà vệ sinh rồi mới ra khỏi phòng.Màn hình điện thoại của Triệu Thương Thương vẫn đang chiếu livestream của Trình Thủy, tiếng súng nổ dữ dội trong trò chơi vẫn tiếp tục, đủ loại bình luận lướt qua, không hiểu sao Triệu Thương Thương lại căng thẳng.

Xuống lầu thì thấy Du Lệ đang dọn dẹp phòng khách, xếp gọn gàng những chai rượu rỗng vào thùng các tông, chuyển chúng vào góc rồi lau sàn.”Không bị bắt nạt, chỉ nhớ mọi người, thường xuyên nghĩ cuộc sống của mọi người ở trung học số mười lăm thế nào.

Hai người ngồi chờ Triệu Thương Thương và Giang Tuần xuống rồi cùng nhau ăn sáng.Du Mân đột nhiên đau lòng vì học phí, “Vậy còn không bằng anh đăng ký với em.

Không ai nói chuyện với ai.” Du Mân đen mặt hỏi.

Hôm nay Triệu Thương Thương ngủ lấy lại sức, gần mười giờ mới dậy.”

Bữa sáng trực tiếp biến thành bữa trưa.Du Mân cũng về phòng, cậu ấy đi mấy bước, chỉ chống đỡ được đến góc cầu thang thì không chịu nổi nữa, ngồi xổm xuống co lại.

Du Lệ đi trước, vào trung tâm thương mại mua điện thoại mới, sau đó đến phòng kinh doanh xin thẻ SIM mới, cơ hội lấy lại đồ bị trộm quá nhỏ nên cậu ấy gần như không ôm hy vọng gì.”

Chuyến bay được đổi lịch vào 3 giờ chiều, ăn trưa xong cậu ấy phải đến thẳng sân bay.” Giọng Du Lệ nghẹn ngào, càng nói càng đau lòng, anh ấy dùng chai rượu hứng nước mắt, sau đó uống hết rượu pha nước mắt.

Lúc bắt xe rời đi, Du Mân vẫy tay với cậu ấy.Cả người cô ấm áp, mềm mại, tựa như cơn gió nhẹ cuối xuân đầu hạ lướt qua da.

Giữa hai người có sự ăn ý, cả hai đều hiểu rằng chuyện xảy ra đêm qua không cần nhớ lại.Cô khó khăn đưa tay tắt màn hình, nhưng bị giữ lại, Giang Tuần nắm lấy cánh tay cô quấn lên cổ anh, muốn cô chủ động ôm anh.

Hai tháng sau, Du Mân nhận được chuyển phát nhanh từ thành phố Yến, là một đôi giày chơi bóng cậu ấy đã muốn rất lâu.Du Mân hất tay anh ấy ra, tiếng vang giòn tan, mu bàn tay anh ấy đỏ lên.

Cậu ấy gọi cho Du Lệ: “Anh lấy tiền ở đâu vậy?””Mân Mân, anh thật hâm mộ em, muốn trở thành người giống em.

Du Lệ nói: “Làm gia sư, còn có học bổng.”” Du Mân nói: “Không cần anh mua cho em.””

Du Lệ vội vàng nói: “Người mua hộ nói đôi giày này không được trả lại.”Nhưng nghĩ lại thì có lẽ cậu không có kiên nhẫn dạy Du Lệ, thấy anh ấy là không ưa, chỉ muốn mắng.

 

Du Mân cắt lời anh ấy: “Em có nói muốn trả lại à?”” Cậu ấy nhìn Du Lệ, “Anh ấy không ổn.

Du Lệ sửng sốt sau đó nói với giọng có chút vui vẻ: “Nếu rảnh em có thể đến trường anh chơi, gọi mấy người Thương Thương nữa.””

“Chờ em rảnh rồi nói.”

 

Bình Luận (0)
Comment