Cô Gái Bắt Gió - Lận Vu Lâm

Chương 78

Hôm sau, đội khám bệnh từ thiện xuất phát đến Sam Nguyên lúc 5 giờ chiều.Ba ngày trước đều trải qua như thế, đi sớm về trễ, chạng vạng tối được xe buýt chở về nhà khách ở thị trấn, hầu như không ai nói chuyện, mọi người đều mệt mỏi.

Xe buýt dừng ở một bãi đất trống đầy bụi, sóng nhiệt cuồn cuộn, mặt trời đã treo cao trên đỉnh núi.”Vẫn ổn, có nước nóng và điều hòa 24/24, nghe Vương Hiểu Cách nói kỳ nghỉ đông năm ngoái bọn họ còn ở trong thôn, điều kiện tệ hơn bọn em bây giờ nhiều, nhóm này của bọn em cũng được coi là may mắn.

Trước kia Triệu Thương Thương chưa từng say xe, nhưng hôm nay nửa chặng đường sau lại quanh co khúc khuỷu, đường rất xóc, thỉnh thoảng cô nghe thấy tiếng nôn ọe của mấy bạn học ở ghế sau, khiến bụng cô cồn cào.Chương 78: “Chỉ còn hai ngày nữa là đến sinh nhật 20 tuổi của bảo bối A Tuần, bạn học Tiểu Triệu, và thằng nhóc Tiểu Dương.

Thành Đóa cho cô hai lát gừng, cô ngậm dưới đầu lưỡi.”

Xuống xe, Triệu Thương Thương dựa vào vali từ từ lấy lại tinh thần rồi theo mọi người đi về phía trước.Thành Đóa không quan tâm gì cả, chuyện đầu tiên cô ấy làm là mở điều hòa, kiểm tra có hư không.

Con đường xi măng duy nhất đầy ổ gà, khắp nơi đều có thể nhìn thấy vết lõm và vết nứt do xe hạng nặng gây ra. Hai bên là những tòa nhà thấp, lộ ra gạch đỏ, có treo biển hiệu “Nhà trọ”, “Siêu thị”, “Quán ăn” đơn giản. Cách đó không xa là một nhà máy bỏ hoang có ống khói đen cao, không khí dường như bị bao phủ bởi một lớp bụi không thể tan hết.”

Mười mấy năm trước Sam Nguyên từng giàu có nhờ tài nguyên than đá, nhưng sau đó do khai thác quá mức nên lòng đất bị đào rỗng, các nhà máy đóng cửa,

 

thanh niên ra ngoài làm việc, dẫn đến kinh tế phát triển chậm chạp, nghèo đói gia tăng, thiếu sức sống.6:50 sáng tập trung, 7:00 xuất phát đúng giờ.

Lấy Sam Nguyên làm trung tâm, sau đó là bốn thôn ở phía đông, nam, tây, bắc, lần này sẽ cung cấp dịch vụ khám chữa bệnh miễn phí ở vùng nông thôn.Nửa đường Thành Đóa gọi tới, cô ấy đang ăn tối bên ngoài, hỏi Triệu Thương Thương dậy chưa, có muốn cô ấy mang đồ ăn về không.

Vì lý do an toàn và các lý do khác, các giáo viên quyết định đưa học sinh đến ở tại một nhà khách trong huyện thay vì ở trong thôn, buổi sáng sẽ thuê xe đi, trở về vào buổi tối.”

Triệu Thương Thương và Thành Đóa ở chung trong phòng đôi trên tầng ba, những tấm rèm tua rua màu tím đỏ mang đậm dấu ấn thời gian khiến căn phòng nhuốm một sắc trầm mặc, giường và tủ đều được sơn dầu màu nâu đỏ, nhưng theo năm tháng, lớp sơn đã loang lổ, bạc màu.Cuộc gọi đổi thành gọi video, Triệu Thương Thương quay một vòng, phòng rất nhỏ nên vừa nhìn đã thấy hết mọi thứ.

Thành Đóa không quan tâm gì cả, chuyện đầu tiên cô ấy làm là mở điều hòa, kiểm tra có hư không.Cô hỏi với giọng khàn khàn: “Sao thế?

Những ngày tiếp theo thời tiết sẽ nóng, nhiệt độ khoảng 40 độ.Giang Tuần đuổi Tam Hoa đi, nghiêng đầu nhìn cô, nghe thấy cô nói: “Anh kéo cổ áo lên đi.

Triệu Thương Thương rửa mặt bằng nước lạnh, lấy bao gối tự mang theo trải lên gối sau đó nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi. Lúc nửa tỉnh nửa mơ, Thành Đóa hỏi cô: “Vẫn còn khó chịu hả?””

Cô mơ mơ màng màng đáp: “Tốt hơn nhiều rồi.””

Cô ngủ không ngon lắm, Triệu Thương Thương cố gắng gửi một tin nhắn báo bình an vào nhóm “Gia đình tương thân tương ái” trong lúc nửa tỉnh nửa mê, sau đó Giang Tuần liền gọi đến.”

“Alo, A Tuần.”Buổi tối anh đeo một cặp kính gọng bạc, tròng kính phản chiếu ánh sáng xanh, đôi mắt ẩn giấu bên dưới mỉm cười nhìn cô.

Cô nói chuyện mang theo giọng mũi, Giang Tuần nghe ra ngay, “Đang ngủ hả?” Buổi tối Thành Đóa bị muỗi cắn đến tỉnh, nổi điên vung tay, muốn dùng tay không bắt muỗi, nhưng không bắt được.

“Ừm.” Triệu Thương Thương ngồi lên nhìn thời gian, phát hiện Thành Đóa không ở trong phòng, căn phòng xa lạ được bao quanh bởi bóng tối chỉ có một mình cô, cô vô thức hạ giọng, làm nũng: “Em say xe, suýt nữa đã nôn rồi.”Thành Đóa cũng phun thuốc chống muỗi lên cánh tay lộ ra ngoài của Triệu Thương Thương, “Được rồi, cậu ngủ đi, cái này khá thơm đó, ngày mai cậu gửi link mua cho tớ với.

Biết rõ nói ra anh sẽ lo lắng, cô càng muốn anh lo lắng.Cô vừa nói vừa đưa điện thoại về phía cửa sổ, bên ngoài đã tối, vài ngọn đèn đường hắt sáng những chùm

 

dây điện chằng chịt trên không trung, mái nhà lô xô và những dãy núi nhấp nhô mờ ảo, trên đường gần như không có xe cộ hay bóng người qua lại.

Trước khi xuất phát Giang Tuần đã mua cho cô băng cá nhân, thuốc xịt Vân Nam Bạch Dược và thuốc phòng chống say nắng, anh còn nhét thêm hai hộp thuốc hỗ trợ tiêu hóa vào vali của cô.”

Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, anh quên nghĩ đến chuyện này.”Gần một chút. “Trách anh.””

Triệu Thương Thương thấy như mình đang ăn hiếp anh, cô nằm trên chăn, sờ đầu mũi, “Sao có thể trách anh được, em cũng không biết mình sẽ say xe, trước đây chưa từng có.””Có thấy đôi mắt to xinh đẹp của em không?

“Bây giờ em thấy thế nào?””

“Đỡ rồi, em còn mới chọc anh mà, anh đừng lo lắng nha.”” Giang Tuần nói, “Xa ra chút.

Tự trêu chọc còn phải tự an ủi.”

“Cho anh xem chỗ em đi.” Giang Tuần nói.”

Cuộc gọi đổi thành gọi video, Triệu Thương Thương quay một vòng, phòng rất nhỏ nên vừa nhìn đã thấy hết mọi thứ.Hôm sau, đội khám bệnh từ thiện xuất phát đến Sam Nguyên lúc 5 giờ chiều.

“Vẫn ổn, có nước nóng và điều hòa 24/24, nghe Vương Hiểu Cách nói kỳ nghỉ đông năm ngoái bọn họ còn ở trong thôn, điều kiện tệ hơn bọn em bây giờ nhiều, nhóm này của bọn em cũng được coi là may mắn.””

Cô vừa nói vừa đưa điện thoại về phía cửa sổ, bên ngoài đã tối, vài ngọn đèn đường hắt sáng những chùm dây điện chằng chịt trên không trung, mái nhà lô xô và những dãy núi nhấp nhô mờ ảo, trên đường gần như không có xe cộ hay bóng người qua lại.”Trong vali của tớ có thuốc xịt muỗi và thuốc mỡ chống ngứa, cậu tự tìm đi.

Giang Tuần ôm gối ôm cà rốt nằm nghiêng, Tam Hoa nhảy lên lưng ghế sofa, cụp đuôi xuống quét qua điện thoại.”Sao anh khó chiều thế?

Anh ghét bỏ hất đuôi mèo ra, cầm điện thoại đổi tư thế, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình: “Xem hết rồi, giờ muốn nhìn em.”Xe buýt xuất phát đúng bảy giờ, đến thôn Bắc Hương, mọi người lập một điểm chữa bệnh từ thiện.

Triệu Thương Thương chuyển ống kính, cô cố ý quay rất gần mặt, màn hình được đôi mắt cười chiếm hết, chớp mắt nhìn anh.Có một số rào cản giao tiếp giữa hai bên, người già nói tiếng địa phương khó hiểu, phải hỏi đi hỏi lại.

“Có thấy đôi mắt to xinh đẹp của em không?”Giang Tuần bày tỏ: “Lời thật lòng. “Gần quá không thấy rõ.” Giang Tuần nói, “Xa ra chút.””

Triệu Thương Thương lại để ra rất xa, mặt hoàn toàn không lọt vào màn hình.”

 

“Gần một chút.” Giang Tuần lại nói.”Gần quá không thấy rõ.

“Sao anh khó chiều thế?” Cô phản công. Nằm lì trên giường giơ chân đạp lung tung trong không khí.Ánh mắt lại nhìn lên, có thể thấy yết hầu nhô ra và các mạch máu màu xanh.

Lần này cuối cùng cô cũng để bình thường, cho Giang Tuần nhìn rõ cô.” Cô chỉ vào vị trí cổ áo ngủ của anh, “Ở đó có lông mèo hả?”

================

Ánh mắt lại nhìn lên, có thể thấy yết hầu nhô ra và các mạch máu màu xanh.Lấy Sam Nguyên làm trung tâm, sau đó là bốn thôn ở phía đông, nam, tây, bắc, lần này sẽ cung cấp dịch vụ khám chữa bệnh miễn phí ở vùng nông thôn.

“A Tuần.””Cho anh xem chỗ em đi.

Giang Tuần đuổi Tam Hoa đi, nghiêng đầu nhìn cô, nghe thấy cô nói: “Anh kéo cổ áo lên đi.”Triệu Thương Thương gật đầu: “Được mà.

Giang Tuần cười, ngón tay thon dài nắm lấy cổ áo, không kéo lên mà lại kéo xuống. Buổi tối anh đeo một cặp kính gọng bạc, tròng kính phản chiếu ánh sáng xanh, đôi mắt ẩn giấu bên dưới mỉm cười nhìn cô.”Có muỗi.

Triệu Thương Thương lập tức che mặt, chừa lại một khe hở giữa ngón tay, nhìn anh từ xa.Cô nói chuyện mang theo giọng mũi, Giang Tuần nghe ra ngay, “Đang ngủ hả?

Không ai nói gì, nhưng bầu không khí mập mờ cứ thế sinh sôi.”

Mặt Triệu Thương Thương bỗng nóng lên, dù nhiệt độ điều hòa rõ ràng rất thấp. Cô nhận ra khung cảnh phía sau lưng anh là trong căn nhà kiểu Tây cũ, bèn hỏi: “Dạo này nóng quá, sao anh không về Thanh Sơn Phô tránh nóng?”” Thành Đóa nói.

“Em không ở đó, về cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là chuyển sang nơi khác ở thôi.” Giang Tuần nói.Những chuyện vụn vặt cũng nhiều, cộng với thời tiết nóng nực, nhiều người chen chúc nên quạt trần trong phòng không có nhiều tác dụng lắm.

Triệu Thương Thương nắm lấy vỏ chăn, nụ cười chưa từng tắt, “Anh biết nói chuyện thế.”Triệu Thương Thương không ngủ sâu ở nơi xa lạ, chỉ cần chút tiếng động cô liền tỉnh.

Giang Tuần bày tỏ: “Lời thật lòng.””

Nói chuyện thêm một lúc, anh hỏi: “Em có thích ứng được không?””

Triệu Thương Thương gật đầu: “Được mà.”Vì lý do an toàn và các lý do khác, các giáo viên quyết định đưa học sinh đến ở tại một nhà khách trong huyện thay vì ở trong thôn, buổi sáng sẽ thuê xe đi, trở về vào buổi tối.

 

“Chỉ là lúc nãy em ngủ không ngon, tỉnh dậy thấy mơ màng, đầu óc cứ lơ mơ, chẳng biết mình đang ở đâu. Nhưng nói chuyện với anh xong thì đỡ rồi, anh còn hiệu nghiệm hơn cả thuốc.”Nằm lì trên giường giơ chân đạp lung tung trong không khí.

“Em cũng biết nói chuyện thật.” Giang Tuần khen cô.” “Như nhau cả thôi.” Triệu Thương Thương cười.”

Nửa đường Thành Đóa gọi tới, cô ấy đang ăn tối bên ngoài, hỏi Triệu Thương Thương dậy chưa, có muốn cô ấy mang đồ ăn về không.”

Không lâu sau khi Triệu Thương Thương kết thúc cuộc gọi video với Giang Tuần Thành Đóa đã mang mì hoành thánh về, “Ăn nhanh đi, giáo viên nói tám giờ họp.””A Tuần.

Trong cuộc họp sẽ nói về chuyện chia nhóm và các sắp xếp khác nhau cho ngày mai, nhóm của Triệu Thương Thương đến Bắc Hương, từ Sam Nguyên đến thôn Bắc Hương mất khoảng hơn 70 phút đi xe. 6:50 sáng tập trung, 7:00 xuất phát đúng giờ. Ai đến muộn phải tự lo phương tiện di chuyển.”

Triệu Thương Thương và Thành Đóa đặt báo thức 5 giờ.Thành Đóa kéo Triệu Thương Thương tám chuyện, hết chuyện sao Cbiz lại sang phim truyền hình hot dạo này, không biết đến mấy giờ, cuối cùng cả hai cũng buồn ngủ.

Buổi tối nằm trên giường không ai ngủ được, có những tiếng động nhỏ phát ra từ tầng dưới, cách âm khá kém, tiếng nói chuyện nghe không chân thực.Cô mơ mơ màng màng đáp: “Tốt hơn nhiều rồi.

Thành Đóa kéo Triệu Thương Thương tám chuyện, hết chuyện sao Cbiz lại sang phim truyền hình hot dạo này, không biết đến mấy giờ, cuối cùng cả hai cũng buồn ngủ.Mặt Triệu Thương Thương bỗng nóng lên, dù nhiệt độ điều hòa rõ ràng rất thấp.

Hôm sau báo thức chưa vang, vậy mà Triệu Thương Thương đã dậy trước, cô nghe thấy tiếng chim hót líu lo trên dây điện, trời bên ngoài sáng choang.”Ừm.

Triệu Thương Thương gọi Thành Đóa dậy, hai người vệ sinh cá nhân xong thì ra sạp bán bữa sáng bên ngoài mua bánh bao.Thành Đóa cho cô hai lát gừng, cô ngậm dưới đầu lưỡi.

Xe buýt xuất phát đúng bảy giờ, đến thôn Bắc Hương, mọi người lập một điểm chữa bệnh từ thiện. Giáo viên dẫn đội đã sớm trao đổi với cán bộ của thôn, người trong thôn cũng biết tin sẽ có đội khám bệnh từ thiện tới nên rất nhiều người lớn tuổi đã đến sớm để chờ.Trước khi xuất phát Giang Tuần đã mua cho cô băng cá nhân, thuốc xịt Vân Nam Bạch Dược và thuốc phòng chống say nắng, anh còn nhét thêm hai hộp thuốc hỗ trợ tiêu hóa vào vali của cô.

Các giáo viên khám bệnh, sinh viên sắp xếp những người cao tuổi xếp hàng và giúp đo huyết áp, những đàn anh năm ba chuyên ngành châm cứu xoa bóp trong đội rất được hoan nghênh.”

 

Buổi chiều sẽ tổ chức một buổi tọa đàm để phổ cập một số kiến thức y học cho những người già và trẻ em trong thôn. Có một số rào cản giao tiếp giữa hai bên, người già nói tiếng địa phương khó hiểu, phải hỏi đi hỏi lại.Tự trêu chọc còn phải tự an ủi.

Những chuyện vụn vặt cũng nhiều, cộng với thời tiết nóng nực, nhiều người chen chúc nên quạt trần trong phòng không có nhiều tác dụng lắm.Các giáo viên khám bệnh, sinh viên sắp xếp những người cao tuổi xếp hàng và giúp đo huyết áp, những đàn anh năm ba chuyên ngành châm cứu xoa bóp trong đội rất được hoan nghênh.

Ba ngày trước đều trải qua như thế, đi sớm về trễ, chạng vạng tối được xe buýt chở về nhà khách ở thị trấn, hầu như không ai nói chuyện, mọi người đều mệt mỏi.” Giang Tuần khen cô.

Cũng may hầu hết thời gian buổi tối đều rảnh rỗi. Giáo viên thường tổ chức một cuộc họp nhỏ vào một thời điểm nhất định để tóm tắt tình hình trong ngày và phân công nhiệm vụ cho ngày hôm sau. Ngoài chuyện đó ra thì chỉ nhắc bọn họ ra ngoài phải chú ý an toàn, tốt nhất nên kiếm bạn đi cùng.Lúc nửa tỉnh nửa mơ, Thành Đóa hỏi cô: “Vẫn còn khó chịu hả?

Buổi tối Thành Đóa bị muỗi cắn đến tỉnh, nổi điên vung tay, muốn dùng tay không bắt muỗi, nhưng không bắt được.” Thành Đóa kéo chăn lên, nói thầm: “Nếu bạn trai cũ của tớ tốt bằng một phần mười của cậu ấy tớ cũng không đến mức nói chia tay.

Triệu Thương Thương không ngủ sâu ở nơi xa lạ, chỉ cần chút tiếng động cô liền tỉnh.” Giang Tuần lại nói.

Cô hỏi với giọng khàn khàn: “Sao thế?””Đều là cậu ấy chuẩn bị à? “Có muỗi.” Thành Đóa nói.”Ừm.

“Trong vali của tớ có thuốc xịt muỗi và thuốc mỡ chống ngứa, cậu tự tìm đi.” Triệu Thương Thương nói, cô cũng lười xuống giường.Nói chuyện thêm một lúc, anh hỏi: “Em có thích ứng được không?

Thành Đóa đành phải bật đèn, Triệu Thương Thương chói mắt nên lấy tay che mắt sau đó ngã xuống gối.Cô chỉ vào vị trí cổ áo ngủ của anh, “Ở đó có lông mèo hả?

Thành Đóa cũng phun thuốc chống muỗi lên cánh tay lộ ra ngoài của Triệu Thương Thương, “Được rồi, cậu ngủ đi, cái này khá thơm đó, ngày mai cậu gửi link mua cho tớ với.””

“Giang Tuần mua đó.”Con đường xi măng duy nhất đầy ổ gà, khắp nơi đều có thể nhìn thấy vết lõm và vết nứt do xe hạng nặng gây ra.

“Đều là cậu ấy chuẩn bị à?”Trước kia Triệu Thương Thương chưa từng say xe, nhưng hôm nay nửa chặng đường sau lại quanh co khúc khuỷu, đường rất xóc,

 

thỉnh thoảng cô nghe thấy tiếng nôn ọe của mấy bạn học ở ghế sau, khiến bụng cô cồn cào.

“Ừm.”Giáo viên dẫn đội đã sớm trao đổi với cán bộ của thôn, người trong thôn cũng biết tin sẽ có đội khám bệnh từ thiện tới nên rất nhiều người lớn tuổi đã đến sớm để chờ.

“Đỉnh thật, cậu ấy cũng cẩn thận chu đáo thật, tớ ghen tị quá.” Thành Đóa kéo chăn lên, nói thầm: “Nếu bạn trai cũ của tớ tốt bằng một phần mười của cậu ấy tớ cũng không đến mức nói chia tay.”Trong cuộc họp sẽ nói về chuyện chia nhóm và các sắp xếp khác nhau cho ngày mai, nhóm của Triệu Thương Thương đến Bắc Hương, từ Sam Nguyên đến thôn Bắc Hương mất khoảng hơn 70 phút đi xe.

Lúc này Triệu Thương Thương lại không buồn ngủ, cô mở màn hình điện thoại, trên ứng dụng quản lý thời gian hiện lên nhắc nhở đếm ngược ——” Triệu Thương Thương cười.

“Chỉ còn hai ngày nữa là đến sinh nhật 20 tuổi của bảo bối A Tuần, bạn học Tiểu Triệu, và thằng nhóc Tiểu Dương.”

Bình Luận (0)
Comment