Sự kiện lớn thường niên của Thanh Phong TV sẽ được tổ chức vào tháng 12 tại thành phố Thượng Kinh, Trình Thủy là một trong những streamer được mời, cô ấy là "Streamer đột phá của năm" trong mảng game và hiện đang cực kỳ nổi tiếng.
Trình Thủy có thiên phú trong chuyện chơi game, nắm bắt nhanh, thao tác mượt mà, khiến người xem cảm thấy mãn nhãn. Quan trọng nhất là cô ấy có thể khám phá ra những lối chơi mà người khác không ngờ tới.
Sau khi nhận được tin nhắn của nhân viên Thanh Phong TV, Trình Thủy không quyết định ngay, cô ấy hỏi Triệu Thương Thương: "Thương Thương, cuối tuần sau cậu có muốn đến Thượng Kinh chơi không?"
"Bao cả vé máy bay và chỗ ở."
Trình Thủy hơi lo lắng, đây là lần đầu tiên cô ấy tham gia hoạt động thế này, có Triệu Thương Thương đi cùng cô ấy sẽ an tâm hơn nhiều.
Cô ấy nói với Triệu Thương Thương băn khoăn của mình, Triệu Thương Thương quyết định đi cùng cô ấy.
Hai ngày trước khi Triệu Thương Thương xuất phát đến Thượng Kinh, Giang Tuần phải đến Thượng Hải công tác, Cổ Khâu Thành đi cùng anh. Hôm đó Giang Tuần dậy rất sớm, vào phòng tắm tắm rửa.
Ánh sáng ban mai ngoài cửa sổ mờ ảo, bầu trời mang một sắc thái dịu dàng và mông lung.
Triệu Thương Thương bị tiếng nước nhỏ giọt đánh thức, không mở mắt ra, duỗi tay sờ soạng xung quanh nhưng không sờ được gì, ga giường và gối đầu vẫn còn hơi ấm.
Cô vùng vẫy hai lần nhưng không ngồi dậy nổi, đành chìm sâu vào chăn ấm.
Tiếng nước dưới vòi sen ngừng lại, cửa phòng tắm mở ra, Giang Tuần bước ra. Anh đặt quần áo đã chọn lên cuối giường, đầu tiên là quần tây, rồi áo sơ mi, áo vest, cuối cùng là chiếc áo khoác dài màu đen.
Anh thay từng thứ một.
Lúc thắt cà vạt, anh nhìn thoáng qua người trên giường, mái tóc rối trên chiếc gối trắng khẽ nhúc nhích, vài giây sau phát ra tiếng sột soạt.
Triệu Thương Thương nằm nghiêng, khó khăn mở mắt ra, từ nãy đến giờ vẫn luôn nhìn anh thay quần áo.
Giang Tuần xoay người lại, quỳ một gối xuống giường, khiến cho chăn trên người Triệu Thương Thương trũng xuống. Cà vạt vẫn chưa thắt, đeo lỏng lẻo trên cổ, trông vô cùng phóng đãng.
Căn phòng không có đèn, tối tăm và yên tĩnh, không có tiếng gió tuyết ồn ào, không khí lạnh đã bị cản lại bên ngoài, căn phòng rất ấm áp.
Triệu Thương Thương vừa tỉnh dậy, vẫn còn lười biếng, chẳng buồn mở miệng nói chuyện. Cô chỉ thò tay ra khỏi chăn, khẽ kéo lấy cà vạt của anh.
Cô không dùng nhiều lực, theo lý thuyết thì không thể kéo được anh. Đầu anh dễ dàng được kéo xuống, vùi vào mái tóc dài, đè trên người cô.
"Anh nặng quá."
Triệu Thương Thương không thể không lên tiếng, giống như một con cá đang giãy dụa trên bờ cát.
Giang Tuần chống khuỷu tay sang hai bên, chạm vào đoạn cánh tay trơn mịn lộ ra từ ống tay áo của cô. "Em có thể ngủ thêm nửa tiếng nữa, rồi phải đến bệnh viện báo cáo đấy."
"Vậy anh còn không mau để em ngủ?" Triệu Thương Thương bị hơi thở của anh bao phủ, mí mắt lại cụp xuống, mơ màng thì thầm, "Thời gian quý giá."
Giang Tuần hôn hai má trái phải của cô, "Anh đặt báo thức cho em rồi, nửa tiếng nữa phải dậy, đừng nằm trên giường nữa."
"Ừm." Cô không mở miệng, chỉ phát ra một âm thanh khe khẽ từ cổ họng coi như trả lời.
"Nếu không em sẽ không có thời gian ăn sáng." "Ừm."
"Ngủ đi, anh đi nhé, đến Thượng Hải sẽ gửi tin nhắn cho em." "... Ừm."
Giang Tuần thắt lại cà vạt, cài lại dây đồng hồ, cầm áo khoác, đi ra ngoài vài bước thì đột nhiên chăn trên giường bị xốc lên mang theo một trận gió, Triệu Thương Thương lảo đảo chạy về phía anh.
Anh quay người đón cô bằng một tay, mặt đối mặt ôm cô như ôm một đứa bé.
Triệu Thương Thương đi chân đất kẹp lấy eo anh, cánh tay dài nhỏ treo trên cổ anh, gương mặt đầy vẻ u oán, như thể cơn buồn ngủ vừa tan cô mới nhận ra anh sắp rời đi.
"Lúc nào anh về?"
Giang Tuần xốc cô lên, "Thứ bảy xong việc sẽ đi tìm em, em đi chơi vui vẻ với Trình Thủy đi."
"Không cần gấp gáp vậy đâu." Triệu Thương Thương thân mật vùi đầu vào cổ áo anh, "Anh nên nghỉ ngơi nhiều vào, trên đường chú ý an toàn."
"Được."
Giang Tuần ôm cô đi vài vòng trong phòng. Ánh đèn ngoài sân hắt lên ngọn cây và bậu cửa sổ, lấp lánh như những bông tuyết vụn rơi vãi. Mãi đến khi điện thoại rung lên, có cuộc gọi đến.
Triệu Thương Thương nghe thấy Cổ Khâu Thành ở đầu kia thúc giục, nói anh ấy đến cửa rồi.
Giang Tuần cúp máy, đặt cô vào lại chăn, "Anh phải đi rồi, bé yêu, hẹn gặp em sau nhé."
Triệu Thương Thương: "Lúc này anh giống một tên đàn ông tồi thật." "Giống chỗ nào?"
"Lúc gọi bé yêu rất giống."
"Bé yêu." Anh tựa lên trán cô khẽ cười, gọi lần nữa.
Sắc trời dần sáng, Cổ Khâu Thành bắt đầu gọi cuộc gọi thứ hai, Giang Tuần vừa nghe vừa ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng khép cửa lại. Tối qua anh đã xếp vali xong để trong phòng khách dưới lầu, lúc mang đồ đi gần như không có tiếng động.
Căn phòng càng yên tĩnh, vắng vẻ hơn, Triệu Thương Thương không còn buồn ngủ nữa.
Cô ôm chăn ngẩn ngơ mấy phút rồi đánh răng rửa mặt chuẩn bị đến bệnh viện báo cáo.
-
Chiều thứ sáu, Triệu Thương Thương tan làm rồi đi gặp Trình Thủy, hai người đến thẳng sân bay, lúc máy bay hạ cánh xuống Thượng Kinh trời cũng đã gần nửa đêm. Hai người bắt xe đến khách sạn Thanh Phong TV sắp xếp, hai người đều không buồn ngủ.
Triệu Thương Thương gọi điện thoại báo bình an với Giang Tuần, Trình Thủy đang trả lời tin nhắn của nhân viên.
Đến lúc cả hai đều để điện thoại xuống, ngồi trên giường chơi bài, bàn chuyện ngày mai.
Buổi lễ chính thức bắt đầu vào 7 giờ tối mai, vì vậy hai người cần chuẩn bị sớm, Triệu Thương Thương vào với tư cách trợ lý của Trình Thủy.
Khách sạn cách trụ sở chính của Thanh Phong TV và trung tâm tổ chức buổi lễ không xa, không cần vội, hôm sau Triệu Thương Thương ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh lại, sau khi thức dậy đã gọi đồ ăn ngoài.
Trong lúc đợi đồ ăn giao tới, Triệu Thương Thương trang điểm cho Trình Thủy.
Hai năm nay kỹ năng trang điểm của cô đã tiến bộ không ít, đã xem vô số video của các blogger làm đẹp, cuối cùng cũng có ích.
Triệu Thương Thương lấy ra mặt nạ trong túi trang điểm, bảo Trình Thủy đắp trước, cô lướt tới lướt lui trên điện thoại, cuối cùng cho Trình Thủy xem một bức
ảnh: "Tớ trang điểm kiểu này cho cậu nhé?"
Mang phong cách Nhật Bản, tràn đầy cảm giác thiếu niên, rất hợp với kiểu tóc và ngoại hình của Trình Thủy.
Trình Thủy đắp mặt nạ gật đầu.
Triệu Thương Thương làm gì cô ấy cũng gật đầu. Gần trang điểm xong, đồ ăn ngoài cũng đến.
"Ăn trước đã, chút nữa tớ son môi cho cậu." Triệu Thương Thương đi rửa tay, không chờ được mở từng hộp đồ ăn.
Đồ ăn và tráng miệng bày đầy bàn.
Trình Thủy trông có vẻ gầy, nhưng ăn rất khỏe, như thể cơ thể là một cái hố không đáy.
Triệu Thương Thương nhớ ra: "Hai ngày này cậu có cần livestream không?"
"Tớ đăng bài nghỉ phép trong phòng livestream rồi." Trình Thủy ngậm cơm trong miệng, nói không rõ lời.
Triệu Thương Thương thuận tay mở Thanh Phong TV, trên trang chủ có áp phích và quảng cáo về buổi lễ, tông màu của toàn bộ app cũng thay đổi theo áp phích.
Cô nhấp vào phòng phát sóng trực tiếp của một số streamer nổi tiếng, phát hiện mọi người đều đang phát sóng ngoài trời, có lẽ họ cũng tới tham gia buổi lễ lần này.
Sau đó cô vào phòng phát sóng trực tiếp của Trình Thủy, màn hình tối đen nhưng bên dưới vẫn có không ít bình luận.
Triệu Thương Thương tắt màn hình điện thoại, cắn một miếng phô mai nửa chín, "Mọi người đang đợi cậu live đó, nói không cần chơi game, chỉ cần phát sóng cuộc sống hàng ngày là được, còn tặng cậu nhà cao tầng."
"Không live." Trình Thủy nói. Trời đất bao la, ăn cơm lớn nhất.
Đã chuẩn bị xong, buổi chiều hai người đã tới địa điểm tổ chức sớm.
Triệu Thương Thương cũng là người dùng lâu năm của Thanh Phong TV, có ấn tượng với những streamer nổi tiếng thường xuyên xuất hiện trên trang chủ, hôm nay cô có thể gặp tất cả ở hiện trường.
Khu vực khán giả đã chật kín từ rất sớm, ai cũng cầm súng trường và đại bác*.
Triệu Thương Thương đóng vai trò trợ lý của Trình Thủy, đeo thẻ nhân viên trên cổ, đứng cạnh cô ấy.
Sau lễ trao giải là tiệc tối.
Đây là cơ hội tuyệt vời để xây dựng các mối quan hệ, mọi người tụ tập thành nhóm ba bốn người nói chuyện thân thiết, những người nghiêm túc ăn uống giống Trình Thủy và Triệu Thương Thương rất hiếm.
Nhưng lại có vài streamer chủ động đến chào hỏi với Trình Thủy, muốn trao đổi thông tin liên lạc.
Trình Thủy dường như lúc nào cũng lơ lửng ngoài cuộc, chậm một nhịp rút điện thoại ra, đưa cho đối phương quét mã WeChat.
Người khác đã đi, Triệu Thương Thương thì thầm với cô ấy: "Cậu không biết cô gái lúc nãy hả, tên Mạt Ly, là nữ streamer số một trong mảng vũ đạo đấy."
Trình Thủy chưa bao giờ xem qua mảng vũ đạo, nên không hề biết đến nhân vật tầm cỡ như vậy.
"Hình như Du Mân quen cô ấy, lần trước còn gọi tớ bỏ phiếu giúp cô ấy." Triệu Thương Thương nói.
Trình Thủy không quan tâm lắm "à" một tiếng, "Thương Thương, bào ngư ngon lắm.”
Triệu Thương Thương nghe vậy liền gắp cho cô ấy một con nữa.
Bàn bên cạnh là một nhóm con trai, nhìn chung thì tuổi tác vẫn còn nhỏ, tóc nhuộm đủ màu nổi bật, hồng, xanh, xám bạc, trông như một bảng màu, cực kỳ bắt mắt.
Triệu Thương Thương từ chỗ ngồi đứng dậy, tình cờ nhìn thấy cậu trai tóc hồng ở bàn bên cạnh đang nghiêng chân ghế, lén lút nhìn quanh.
Triệu Thương Thương và cậu ta bất ngờ bốn mắt nhìn nhau. Có lẽ chột dạ nên cậu ta rụt đầu về như trộm.
Triệu Thương Thương biết cậu ta.
Trong lễ trao giải vừa rồi, nhóm họ là những người đầu tiên lên sân khấu. Họ là thành viên của đội tuyển chuyên nghiệp WKO trong tựa game Phần Tẫn. Hai năm gần đây, đội đã giành được Grand Slam*, đang ở đỉnh cao phong độ.
(*Trong thế giới thể thao Trung Quốc, Grand Slam thường dùng để chỉ một vận động viên hoặc một đội thể thao giành chức vô địch cá nhân hoặc tập thể trong một sự kiện nhất định ở ba cuộc thi lớn, bao gồm Thế vận hội, Giải vô địch thế giới và World Cup.)
"Tớ đi vệ sinh." Triệu Thương Thương nói với Trình Thủy.
Trình Thủy đã gần no nên đứng dậy đi cùng, "Tớ ra ngoài mua hộp kẹo.” Hai người sóng vai đi từ cửa bên.
Bên ngoài tòa nhà tổ chức tiệc tối, màn đêm đã buông xuống dày đặc. Đối diện, tòa cao ốc kính sáng rực như bầu trời đầy sao.
Trình Thủy ghé quầy báo bên kia đường mua một hộp thuốc lá mười tệ. Quay đầu nhìn lại, Triệu Thương Thương vẫn chưa đến.
Cô ấy châm lửa một cách thành thạo, ngồi xổm trên lề đường, những vòng khói trắng phả ra từ môi.
Trình Thủy không quen với những trường hợp giống lúc nãy, cả tối nay cô ấy đều không thoải mái, chỉ vì có Triệu Thương Thương nên cô ấy mới cảm thấy mình miễn cưỡng chịu đựng được.
Trong lúc nhả khói, cô ấy thấy thoải mái hơn.
Một chàng trai tóc hồng do dự tiến về phía cô ấy, nói bằng giọng trong trẻo, hoạt bát: "Hi, cô là A Thủy đúng không?"
Trình Thủy cũng chơi "Phần Tẫn" nên biết cậu ta, Địch Tư của chiến đội WKO.
Không giống như lúc còn bán hàng, lúc chơi game Trình Thủy rất ít mở cam, buổi lễ long trọng hôm nay xem như lần đầu tiên cô chính thức lộ mặt.
"Vẻ ngoài của cô khác hẳn với tưởng tượng của tôi, tôi thường xem livestream của cô chơi những game ít người biết." Địch Tư nói.
Trình Thủy vẫn còn ngậm điếu thuốc, gật đầu với cậu ta.
Cô thuộc kiểu người có cảm giác chậm, ít nói, không quá nhạy bén với thế giới xung quanh, như thể luôn nhìn mọi thứ qua một lớp kính mờ, chỉ bộc lộ cảm xúc khác với người thân thiết.
Địch Tư không hề khách khí, ngồi xổm xuống bên cạnh cô một cách quen thuộc, "Cho tôi một điếu với."
Trình Thủy đưa thuốc lá và bật lửa qua.
Địch Tư vừa định nhận thì trên cầu thang sau lưng có hai tiếng bước chân vang lên. Một người đàn ông mặc áo khoác đen, để đầu đinh đi tới, Địch Tư lập tức đứng lên gọi một tiếng "Đội trưởng", không dám nhận điếu thuốc nữa.
Trình Thủy lại chú ý tới Triệu Thương Thương ở phía sau, thấy cô ra liền dập điếu thuốc.
Trình Thủy và Địch Tư không quá tự nhiên, hai người giống như những đứa trẻ bị cha mẹ bắt gặp đang làm chuyện xấu.
"Đội trưởng, em không hút nhé." Địch Tư đang xin tha, "Thật đó, không tin anh ngửi mùi trên người em đi, không có một chút mùi thuốc lá nào."
Người đàn ông đẩy Địch Tư ra, "Cút sang một bên."
Trình Thủy đứng bên cạnh Triệu Thương Thương, nói sang chuyện khác: "Thương Thương, cậu có muốn ăn đồ nướng không?"
"Chúng ta mới ăn xong mà." Triệu Thương Thương nói. Trình Thủy: "Ồ."
Hai người đang định đi thì bị Địch Tư gọi lại: "A Thủy, cô và bạn có muốn cùng chơi game không?" Cậu ta chỉ lên lầu nói, "Bên này có phòng thể thao điện tử."
Không đợi Trình Thủy tỏ thái độ, cậu ấy vội vàng giới thiệu cô ấy với đội trưởng của mình.
"Chào cô, tôi là Hứa Chấp của WKO." Người đàn ông chủ động nói. Trình Thủy vẫn biết phép xã giao cơ bản nên nói: "Chào anh, tôi tên Trình
Thủy." Cô tốt bụng giải thích một câu cho Địch Tư: "Cậu ấy không hút đâu, khói là của tôi."
"Anh em tốt." Địch Tư giơ ngón cái với Trình Thủy. Hứa Chấp dường như cũng đã tin, không truy cứu nữa.
Vẻ ngoài anh ta trông khá kiêu ngạo, với đôi mắt hẹp dài sắc bén, sống mũi nhìn từ góc nghiêng có chút gồ, đường nét gương mặt cứng cáp, toát lên vẻ mạnh mẽ.
Kiểu tóc húi cua càng làm tăng thêm cảm giác bất kham, nổi bật giữa đám đông tóc hồng tóc xanh, khí thế hoàn toàn áp đảo.
"A Thủy, tôi vẫn chưa được chơi game với cô lần nào, đi đi mà..."
Dưới sự mời mọc liên tục của Địch Tư, Trình Thủy dao động, cơ hội hiếm có được chơi với các tuyển thủ chuyên nghiệp đã chiến thắng cảm giác không được tự nhiên khi ở cùng với người lạ của cô ấy.
Triệu Thương Thương nhìn thấu cô ấy, cổ vũ: "Dù sao cũng không có việc gì làm, đi chơi vui vẻ đi."
Trình Thủy và Triệu Thương Thương theo họ lên lầu, vào phòng thể thao điện tử. Phòng này rất lớn, giống như một quán cà phê Internet, có rất nhiều máy tính.
Ngoài các thành viên của đội WKO, còn có rất nhiều streamer khác, bao gồm cả Mạt Ly của mảng vũ đạo đã hỏi phương thức liên lạc của Trình Thủy lúc nãy.
Game là lĩnh vực chuyên môn của Trình Thủy, sau khi vào game, cô ấy dường như đã nắm quyền kiểm soát, không còn dè dặt nữa.
Ánh sáng từ màn hình phản chiếu trên khuôn mặt lạnh lùng của cô ấy, trong tai nghe đều là tiếng súng và nhạc nền của trò chơi.
Triệu Thương Thương ngồi bên cạnh nhìn cô ấy chơi, kết thúc một ván đã là nửa tiếng sau. Trình Thủy hỏi Triệu Thương Thương: "Cậu có thấy chán không, nếu không chúng ta về khách sạn trước nhé?"
"Không cần đâu, cậu chơi tiếp đi." Triệu Thương Thương nhìn điện thoại, "Chỗ này gần Kinh Đại, tớ đi tìm Dương, cậu chơi xong thì về thẳng khách sạn nha."
"Vậy cậu cũng về sớm một chút." Trình Thủy nói. Triệu Thương Thương ra dấu ok với cô ấy.
Địch Tư gọi Trình Thủy qua tai nghe, bảo cô ấy bắt đầu ván tiếp theo.
Triệu Thương Thương rời khỏi tòa nhà, rùng mình một cái, quấn chặt áo. Cô bắt xe đến khu đại học, nhìn thấy những trang trí trên phố cùng tiếng nhạc Giáng Sinh vang lên, chợt nhận ra hôm nay là lễ Giáng Sinh.
Khu vực gần trường đại học tràn ngập không khí lễ hội, ông già Noel dạo bước trong gió lạnh, phát những món quà nhỏ cho mọi người.
Trong căng tin của Kinh Đại, một cây thông Noel lớn được trang trí lộng lẫy. Các cửa hàng tổ chức sự kiện thu hút không ít sinh viên tham gia. Triệu Thương Thương đi ngang qua, đứng ngoài quan sát một lúc rồi tiếp tục bước về phía ký túc xá nghiên cứu sinh, vừa đi vừa gọi điện cho Triệu Dập Thời.
Triệu Dập Thời vẫn chưa biết cô đi cùng Trình Thủy tới Thượng Kinh.
Điện thoại được kết nối, Triệu Thương Thương nói: "Dương Dương, Giáng Sinh vui vẻ."
Triệu Dập Thời lấy điện thoại ra nhìn thử, xác định số không sai: "Nói đi, chị muốn gì?"
"Chị chỉ chúc cậu Giáng Sinh vui vẻ thôi mà, đừng nhạy cảm quá." Triệu Thương Thương đội gió đi về phía trước, "Cậu có ở trường không?"
Triệu Dập Thời: "Không có." Rồi, uổng công đi một chuyến. Cô nên gọi hỏi sớm hơn.
Triệu Dập Thời có lẽ đã hiểu, "Chị đến Thượng Kinh rồi?"
"A Thủy đến đây tham gia hoạt động, chị đi với cậu ấy qua đây..." Triệu Thương Thương đang nói thì nghe được tiếng động trong điện thoại, cười híp mắt hỏi, "Bên cạnh cậu có ai à?"
"Là Tiểu Hà hả?"
"Em chào chị." Một giọng nói mềm mại, ngọt ngào vang lên qua ống nghe, kèm theo tiếng gió lướt qua.
"Hi." Triệu Thương Thương chào hỏi.
Triệu Thương Thương đã gặp Tống Hà mấy lần.
Ký ức sâu đậm nhất là vào mùa hè hai năm trước, đúng dịp nghỉ hè. Tống Hà cùng bạn bè đến Thanh Sơn Phố cắm trại, cô ấy mặc một chiếc váy xanh, dây váy mảnh vắt qua bờ vai gầy guộc, gương mặt trông trẻ hơn so với tuổi.
Hôm đó dường như cô ấy uống say, hốc mắt và chóp mũi đều đỏ, như thể vừa khóc. Vô tình gặp được Triệu Thương Thương dắt chó ra ngoài, giọng điệu của cô ấy hơi lạ, hỏi đây có phải là nhà của Triệu Dập Thời không.
Triệu Thương Thương gọi Triệu Dập Thời ra, cậu vừa ra liền dẫn người đi.
Sau đó Triệu Dập Thời về một mình, Triệu Thương Thương hỏi cậu chuyện gì, Triệu Dập Thời không nói.
Triệu Thương Thương chỉ biết là lúc đó hai người còn chưa chính thức ở bên nhau, sau này mới tu thành chính quả.
Thật ra Tống Hà lớn hơn Triệu Thương Thương nửa tuổi, cũng từng học ở trung học số mười lăm, là đàn chị lớn hơn một khóa. Nhưng Tống Hà cảm thấy Triệu Thương Thương là chị Triệu Dập Thời nên cô ấy gọi chị theo cậu cũng không sai.
"Chúng ta nhanh về thôi." Triệu Thương Thương nghe thấy Tống Hà thương lượng với Triệu Dập Thời, cô vội nói: "Không cần phiền phức như vậy, hai người cứ đi chơi đi, chị về thẳng khách sạn."
Triệu Dập Thời cũng không nói gì khác, "Chị chú ý an toàn." Triệu Thương Thương nói: "Ok."
"Giang Tuần không đến à?"
"Anh ấy có chuyện của mình, không rảnh rỗi như cậu."
Triệu Dập Thời cười khinh một tiếng, Triệu Thương Thương nhìn thấy phía trước có trò chơi ném vòng liền qua loa vài câu rồi cúp máy.
Triệu Thương Thương bỏ ra hai mươi tệ, ném trúng một chai rượu trái cây màu sắc rực rỡ. Chai có hình giọt nước, bên trong là chất lỏng xanh lam, dưới ánh đèn đường nhìn rất xinh đẹp nhưng uống vào lại không ngon lắm, cô lật xem nhãn dán dưới đáy chai—Nồng độ cồn: 10% vol.
Triệu Thương Thương ôm chai rượu ngồi lên taxi, đến quảng trường gần khách sạn, nhìn thấy trên phố có biểu diễn, liền xuống xe gần đó.
Lúc Giang Tuần gửi tin nhắn đến, cô đang đứng trong đám đông xem biểu diễn, xung quanh đều là người, rất chật chội.
Triệu Thương Thương lấy điện thoại ra xem, Giang Tuần hỏi cô đang ở đâu, buổi lễ kết thúc chưa.
Cô cầm chai rượu, vì gõ quá phiền phức, tay cũng lạnh ngắt, nên cô gọi thẳng cho Giang Tuần, bị bầu không khí náo nhiệt của lễ hội xung quanh cuốn theo, tiếng cười nói rộn rã khiến cô phấn khích, vừa mở miệng đã gọi: "Hello, anh yêu!"
Giang Tuần ngồi trong xe im lặng, tối tăm, bị nụ cười ngọt ngào của cô truyền nhiễm, giọng nói trở nên nhẹ nhàng: "Em vẫn còn ở bên ngoài à?
"Gửi định vị cho anh, anh tới tìm em."
Triệu Thương Thương reo hò: "Được đó, anh đến nhanh nha, chương trình còn chưa kết thúc, rượu của em cũng chưa uống hết."
"Em uống rượu à?"
"Hai mươi tệ ném vòng trúng được đấy. Chẳng có bao nhiêu mùi rượu, uống vào cứ như nước ngọt pha cả đống đường hóa học vậy."
Triệu Thương Thương đứng lâu mỏi chân, liền tựa vào bồn hoa nghỉ ngơi. Trước mặt, đám đông vẫn hòa theo điệu nhạc, giơ tay theo nhịp. Lắng nghe tiếng đồng ca vang lên, cô yên tâm chờ Giang Tuần đến tìm mình.
Hôm nay dường như chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng tâm trạng cô lại rất tốt, cảm thấy ngày hôm nay rất trọn vẹn.
Bên cạnh có một cô gái đang bán mũ Giáng Sinh và hoa. Triệu Thương Thương mua một chiếc mũ đội lên đầu, hơi lệch một chút. Cô lại mua thêm một bông hồng, cầm trong tay, nhìn thấy Giang Tuần, cô liền tặng bông hoa cho anh.
Gió đêm mang theo hơi lạnh của mùa đông. Giang Tuần từ biển người tấp nập và ánh đèn neon rực rỡ, nhìn thấy Triệu Thương Thương, cô gái nhỏ đội mũ Giáng Sinh đỏ rực ngồi đó xem náo nhiệt, đôi mắt cong như vầng trăng khuyết, lấp lánh ý cười.
Cô cũng nhìn thấy anh, vẫy tay với anh, hoa hồng trong tay khẽ đung đưa theo động tác của cô.
"A Tuần, tặng hoa cho anh." Triệu Thương Thương chạy tới nói.
Giang Tuần đón lấy bông hoa còn vương vài giọt nước, cùng với chiếc mũ Giáng Sinh nghiêng nghiêng sắp rơi và cả cô chủ nhỏ đáng yêu của nó.
= HOÀN TOÀN VĂN =
------oOo------