Edit: Frenalis
"Xin hỏi, anh vẫn còn là học sinh cấp ba sao?" Tôi khinh bỉ liếc anh một cái, sau đó cẩn thận nhét tấm thiệp vào túi.
Chu Nguyên Hạo cười: "Xem ra em rất thích."
Tôi hơi đỏ mặt. Nhớ lại hồi đi học, nhìn các cặp đôi chuyền tay nhau những mẩu giấy nhỏ trong giờ học, lòng tôi lại bồi hồi. Tiếc là lúc ấy chẳng có ai viết cho tôi, giờ đây được một soái ca như anh trao tặng, bảo sao tôi không vui. Nhưng mà, cảm thấy có chút ngây thơ.
"Không phải anh nói đã chuẩn bị sẵn mặt trăng trên bầu trời cho em sao?" Tôi đổi chủ đề, "Nó ở đâu? Lấy ra cho em xem."
Anh lấy từ trong túi quần ra một chiếc hộp dài được gói rất tinh tế. Tôi mở hộp ra, bên trong có ánh sáng lạnh lẽo như ánh trăng chiếu sáng căn phòng nho nhỏ.
Là một viên ngọc dương chi thượng hạng, hình tròn, to cỡ đồng xu. Trên mặt ngọc được khắc tỉ mỉ hình con cóc và thỏ ngọc, ánh trăng huyền ảo kia tỏa ra từ chính viên ngọc.
"Đây... đây là gì?" Tôi kinh ngạc thốt lên, "Đẹp quá."
Anh mỉm cười: "Là do anh tự tay khắc, sau đó dùng một chút bí thuật phong ấn một mảnh trăng vào trong viên ngọc này. Tiếc là nó không thể tồn tại lâu, chỉ tối đa năm ngày, ánh trăng sẽ tan biến."
Tôi cầm viên ngọc trong tay, lòng bàn tay se lạnh, vành mắt hơi cay: "Cảm ơn anh, Nguyên Hạo. Đây là món quà tuyệt vời nhất mà em từng nhận."
Anh âu yếm vuốt ve khóe mắt tôi: "Vui là tốt rồi, không cần khóc."
Tôi vội vàng nói: "Em không khóc."
Anh không phản bác tôi, chỉ hỏi: "Ăn cơm xong, em muốn đi đâu chơi?"
Tôi kéo anh đi mua sắm với tôi, lâu lắm rồi tôi mới có dịp đi mua sắm. Dùng thẻ của anh thanh toán vài bộ quần áo mới, cảm giác rất có thành tựu!
Ngày hôm sau tôi mặc quần áo mới đến lớp, tôi để ý thấy nhiều người nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ. Tống Tống tức giận nói rằng giờ đây trong trường rộ lên tin đồn tôi được đại gia bao nuôi. Thậm chí còn có người đăng ảnh Chu Nguyên Hạo đến đón tôi hôm qua lên diễn đàn của trường.
Tôi đăng nhập vào tài khoản diễn đàn của trường để xem bài viết, thì thấy tất cả các bình luận bên dưới đều là "Đẹp trai quá, tôi muốn ở bên một người đàn ông giàu có như vậy", "Cho tôi cả chục người phú nhị đại như thế đi", "Tôi là ghen tị, ghen tị, sao chuyện tốt như vậy không đến lượt tôi", vân vân, khiến mặt tôi đen như đáy nồi.
Nếu mấy người biết anh ấy là ma, chắc chắn là bị doạ sợ chết khiếp.
Bài viết này chỉ tồn tại chưa đầy một tiếng đã bị xóa, có lẽ là Trịnh thúc ra tay, tôi không thèm để ý, ai muốn nói gì thì nói đi.
Cùng Chu Nguyên Hạo trải qua vài ngày cuộc sống không biết xấu hổ ở trên giường, thoắt cái đã đến ngày mùng tám tháng mười. Đây là ngày giỗ bà nội của tôi, năm nào tôi cũng về quê thăm mộ và thắp hương cho bà.
Chu Nguyên Hạo tự nhiên muốn đi cùng tôi. Lúc bà còn sống, bà thường hay nhắc đến, nếu có thể sống đến lúc nhìn thấy tôi kết hôn sinh con thì tốt biết bao. Không biết nếu bà biết bạn trai của tôi là quỷ, sẽ có biểu cảm gì.
Tôi đang thu dọn hành lý, bất ngờ nhận được điện thoại từ quê nhà. Giọng phụ nữ lo lắng vang lên từ đầu dây bên kia: "Tiểu Lâm, là thím ba đây."
"Thím ba, chào thím!." Tôi vội vàng chào hỏi. Thím ba là hàng xóm của gia đình tôi ở quê, hay giúp tôi chăm sóc phần mộ của bà nội và cha mẹ tôi.
"Tiểu Lâm, cháu mau về đi." Thím ba vội vã nói, "Mộ tổ tiên nhà cháu bị người ta tạt dầu trẩu rồi!" "Cái gì?!" Tôi tức giận tột độ. Dầu trẩu vốn là chí dương chi vật, theo phong tục nơi đây, việc tưới dầu trẩu lên mộ phần là điều tối kỵ. Nó không chỉ phá hủy phong thủy mà còn khiến người chết không được yên ổn, người sống gặp vận xui, thậm chí tuyệt tự. Điều này là cực kỳ vô đạo đức!
"Ai làm?" Giọng tôi run rẩy, lạnh lẽo khác thường.
"Chuyện này qua điện thoại nói không rõ," Thím ba thở dài, "Con về nhà trước đã, khi về rồi thím sẽ nói tỉ mỉ hơn." Cúp điện thoại, sắc mặt tôi vô cùng khó coi. Bà nội tôi không phải người Thanh Long thôn, bà từ nơi khác dời đến. Khi đến đây, bà không có chồng, chỉ mang theo một đứa bé, chính là cha tôi.
Sau khi định cư tại Thanh Long thôn, bà luôn nhiệt tình giúp đỡ người dân trong làng. Ai có việc gì cần, bà đều sẵn lòng giúp đỡ. Nhưng ở thời điểm mười năm tai kiếp đó, những người dân từng cầu bà giúp đỡ đã trở mặt, tố cáo khiến bà bị công khai xử lý.
Chuyện đó cũng đành thôi, bởi là do thời đại lúc bấy giờ. Chúng tôi không truy cứu trách nhiệm của họ, và bà nội tôi cũng chuyển ra khỏi Thanh Long thôn. Trước khi qua đời, bà nội di nguyện muốn được chôn cất tại Thanh Long thôn. Sau khi cha tôi mất, tôi cũng an táng ông cùng nơi với bà nội.