Edit: Frenalis
Tôi đối với vụ án này ngược lại rất có hứng thú. Không chần chừ, tôi gọi điện thoại hẹn gặp ông lão vào ban đêm tại đầu con hẻm nhỏ kia.
Nói qua với Chu Nguyên Hạo một tiếng là tôi sẽ đi điều tra một vụ án linh dị, tôi không nói rõ chi tiết, anh cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò tôi cẩn thận.
Mười giờ tối, tôi đến một quán trà ở đầu đường, chọn một vị trí gần cửa sổ để ngồi. Ở đây tôi có thể nhìn thấy con hẻm nhỏ, nhưng vì hẻm khá sâu nên tầm nhìn cũng hạn chế.
"Xin hỏi, cô là Khương Lâm sao?" Một giọng già nua trầm vang bên tai. Quay đầu lại, tôi nhìn thấy một ông lão chống gậy đứng trước mặt.
Ông lão ước chừng hơn sáu mươi tuổi, mái tóc điểm bạc, đi đứng có phần khó khăn. Ông mỉm cười với tôi, giải thích: "Lúc trẻ do bị thương trên chiến trường nên giờ hay tái phát bệnh cũ."
Tôi khẽ gật đầu, mời ông ngồi xuống đối diện rồi hỏi: "Lão tiên sinh có chuyện gì sao?"
Ông lão nhìn tôi chăm chú, nói: "Tôi biết, việc treo thưởng lần này có phần khó khăn. Các cô gái trẻ đẹp như vậy, nhân sinh mới bắt đầu, nếu không có chuyện gì quá sức chịu đựng, sao lại liều mình nhận lấy nguy hiểm để làm việc này?"
Nâng tách trà lên, tôi nhấp một ngụm, mỉm cười đáp: "Lão tiên sinh không cần lo lắng cho tôi, tôi biết giới hạn của bản thân."
Ông lão nhìn tôi hồi lâu, rồi thở dài: "Được rồi, vậy cho tôi số tài khoản của cô."
Tôi đọc số thẻ ngân hàng, ông lập tức chuyển khoản mười vạn. "Sảng khoái!" Tôi thốt lên, đứng dậy và bước ra ngoài. Ông lão gọi tôi lại: "Cô gái, cô thật sự không suy nghĩ lại sao?"
"Tôi đã quyết định." Tôi đáp.
Ông lão lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài. Tôi đi xuống cầu thang, liếc nhìn thấy ông chủ quán trà đang nhìn tôi với ánh mắt kỳ dị.
"Có chuyện gì vậy?" Tôi tò mò hỏi.
Ông chủ vội vàng lắc đầu: "Không có gì, không có gì."
Nhíu mày, tôi tiến thẳng về phía con hẻm nhỏ. Quay đầu nhìn lại quán trà, tôi thấy ông lão vẫn đang ngồi đó, lặng lẽ dõi theo tôi.
Bước vào con hẻm nhỏ, bên trong đen như mực. Vách tường đều là loại gạch xanh cũ kỹ, nhuốm màu thời gian tỏa ra mùi ẩm mốc nồng nặc.
Đi được vài phút, lòng tôi bắt đầu dấy lên một cảm giác kỳ quái. Con hẻm này sao dài đến thế? Quay đầu nhìn lại về phía sau, vẫn y nguyên tối đen như mực. Tôi cả gan tiếp tục đi vào phía trong, đi được nửa tiếng, xa xa nhìn thấy ánh đèn le lói.
Tôi bước nhanh hơn, ánh sáng kia ngày càng gần, tôi nhận ra đó là một căn biệt thự. Ánh sáng rực rỡ, tiếng nhạc ồn ào và tiếng cười nói vang vọng của phụ nữ từ bên trong như thể đang diễn ra một bữa tiệc náo nhiệt.
Quan sát xung quanh, tôi không thấy có đèn đường hay nhà cửa nào khác. Căn biệt thự như lạc lõng giữa màn đêm đen kịt. Tôi tiến lên gõ cửa. Cánh cửa mở ra, một cô gái mặc bikini mỉm cười chào đón tôi: "Có người mới đến kìa! Mau vào trong, bữa tiệc đang diễn ra sôi nổi!"
Bước vào bên trong, tôi choáng ngợp bởi ánh sáng chói mắt và âm thanh hỗn tạp. Ánh đèn huỳnh quang lờ mờ như trong quán bar chiếu sáng căn phòng. Khắp nơi là những nam thanh nữ tú ăn mặc mát mẻ, nhảy nhót cuồng nhiệt trên sàn nhảy. Khung cảnh hỗn loạn như một "bữa tiệc ma quỷ".
"Mới đến à?" Một giọng nam dễ nghe vang lên. Quay sang, tôi nhìn thấy một anh chàng đẹp trai đang để trần mỉm cười với tôi. Hắn đưa cho tôi một ly rượu: "Đã đến đây thì hãy vui vẻ lên! Uống nào!"
Tôi đưa ly rượu lên mũi ngửi ngửi, cảm nhận được hương thơm nồng nàn, khiến người mê say. Nếu là người có định lực không đủ, có lẽ họ sẽ không thể cưỡng lại mà uống cạn.
"Cảm ơn," Tôi lịch sự từ chối, "nhưng tôi không uống rượu."
"Tên cô là gì?" Chàng trai sán lại gần bắt chuyện. Tôi mỉm cười đáp: "Tôi tên Tiểu Lâm." Sau đó tôi tò mò hỏi: "Đây là nơi nào? Ai là người tổ chức bữa tiệc này?"
Chàng trai cười rộ lên: "Đây là bữa tiệc của Lam thiếu. Cô có thể tham gia là một vinh dự lớn của cô. Nơi đây có tất cả những gì cô muốn. Cô không thích uống rượu? Vậy cô có hứng thú với thứ này chứ?"
Nói rồi, hắn lấy ra một cái lọ nhỏ, bên trong chứa vài viên thuốc màu sắc sặc sỡ như viên kẹo.
Nhíu mày, tôi lắc đầu: "Tôi không bao giờ đụng đến những thứ này."
Hắn cười lớn, vòng tay qua vai tôi: "Đã đến đây rồi thì đừng ngại ngần. Nào, thử một viên đi, đảm bảo cô sẽ thích mê."
Hắn vội vàng nhét một viên thuốc vào miệng tôi.
Nén giận, tôi tóm lấy cổ tay hắn, ánh mắt lạnh như băng: "Cút đi!"
Bị tôi hất ra, hắn sững sờ, lúng túng nhặt viên thuốc rơi trên sàn rồi bỏ đi, lẩm bẩm: "Con nhỏ này, giả bộ thanh cao cái gì!"
Sau khi hắn đi, tôi lẩn vào đám đông, tìm kiếm một hồi, nhìn thấy một cô gái mặc áo da đang nhảy múa cuồng nhiệt cùng hai anh chàng đẹp trai. Vẻ mặt cô ta đầy hưởng thụ, như thể đang chìm đắm trong thế giới riêng.
Nhìn vào điện thoại, tôi thấy hình của Nhiễm Thấm Tuyết trên tấm thiệp mời. Cô ta có một nốt ruồi lệ dưới mi mắt, đẹp đến nao lòng.
Bước nhanh đến chỗ cô ta, tôi khẽ kéo cánh tay, gọi: "Nhiễm Thấm Tuyết."
Nhiễm Thấm Tuyết hoàn toàn chìm đắm trong tiếng nhạc và điệu nhảy, không hề hay biết sự xuất hiện của tôi. Vỗ nhẹ vào má cô ta, tôi cố gắng thu hút sự chú ý. Ánh mắt cô ta lờ đờ, có chút mơ màng như người say rượu hoặc phê thuốc.
"Cô là ai?" Cô ta lảo đảo, giọng yếu ớt.
"Tôi là người được cha của cô phái đến," Tôi trả lời, "Đi theo tôi về nhà thôi."
Vừa nghe nhắc đến cha, Nhiễm Thấm Tuyết lập tức hất tay tôi ra: "Cút đi, tôi thích ở đây, bảo lão già kia đừng đến làm phiền tôi"
Quá tức giận, tôi tát cô ta một cái. Cô ta gào lên, giơ tay định cào cấu tôi: "Cô dám đánh ta? Cô là cái thá gì?!"