Edit: Frenalis
Hôm nay tôi đang vẽ tranh dở dang thì nhận được điện thoại của Tư Đồ Lăng.
"Đội trưởng Tư Đồ, sao anh lại gọi cho tôi?" Tôi bước ra khỏi phòng vẽ tranh, cười nói. "Có phải vụ án lần trước có tiến triển gì không?"
"Khương Lâm, tôi hiện đang ở khách sạn Kim Thành đối diện trường học của cô." Tư Đồ Lăng nói. "Cô có thời gian đến đây một chuyến được không?"
Tôi sững người. Tư Đồ Lăng gọi tôi đến khách sạn, không lẽ anh ấy có ý gì khác?
"Tôi bị trúng độc." Lời tiếp theo của Tư Đồ Lăng cắt ngang suy nghĩ lung tung của tôi. "Tôi bị âm binh cắn bị thương."
Tôi hoảng hốt, lập tức đến khách sạn Kim Thành.
Quanh trường đại học thường có rất nhiều nhà khách. Những nhà khách này đều khá tồi tàn, giá chỉ tầm tám chín mươi tệ một đêm, chủ yếu phục vụ sinh viên đại học hẹn hò.
Khách sạn Kim Thành cũng là một nhà khách như vậy. Hành lang rất hẹp, trên vách tường dán giấy dán tường kiểu Châu Âu sến súa. Đi trên hành lang, tôi gặp một đôi tình nhân. Có vẻ họ vừa "mây mưa" xong, chàng trai nhìn tôi chằm chằm, còn cô gái hung hăng nhéo cánh tay anh ta, lẩm bẩm: "Nhìn gì vậy, loại con gái này rõ ràng là đi bán."
Tôi không thèm để ý đến những tên ngốc xít này, đi đến cuối hành lang, gõ cửa một căn phòng: "Đội trưởng Tư Đồ, là tôi."
"Cạch cạch." Cửa mở hé, khuôn mặt Tư Đồ Lăng hiện ra trước mắt tôi.
Nhìn thấy anh ấy tôi rất kinh ngạc, người trông rất tệ, sắc mặt vô cùng tiều tụy, không mặc đồng phục cảnh sát mà là một chiếc áo khoác màu xám cũ. Trời nóng như vậy, nhưng anh ấy lại che kín mít.
Anh ấy nghiêng người để tôi vào, sau đó khóa cửa phòng lại.
"Đội trưởng Tư Đồ, cho tôi xem vết thương một chút được không?" Tôi ngửi thấy một luồng quỷ khí nồng nặc, cơ thể anh ấy đã bắt đầu quỷ hóa.
Tư Đồ Lăng cởi áo khoác, bên trong là một chiếc áo thun màu xám trắng, khi anh ấy cởi chiếc áo thun ra, tôi không khỏi hít sâu một ngụm khí lạnh.
Vết thương trên cánh tay anh ấy trông như là dấu răng. Có một vết bầm tím đen kịt đáng sợ, toàn bộ cánh tay phải của anh ấy cũng đen kịt, đang lan dần đến vai và vẫn còn tiếp tục lan tràn.
Cánh tay màu đen của anh ấy cũng xuất hiện những dấu hiệu dị hóa khủng khiếp. Nó không còn là tay người nữa mà biến thành một móng vuốt to lớn sắc nhọn có thể xé toạc người thành hai mảnh.
"Anh bị thương từ lúc nào?" Tôi lo lắng hỏi.
"Bốn giờ trước." Anh ấy trả lời.
Bốn giờ. Nếu là người khác, họ đã sớm quỷ hóa. May mắn anh ấy là một cảnh sát chính trực, có vận may và quan khí hộ thể. Cho nên tuy bị quỷ khí nhập thể, nhưng trong cơ thể anh ấy có quan khí cùng chính nghĩa khí ngăn cản nên mới kiên trì được lâu như vậy.
Nhưng nếu không loại bỏ quỷ khí, nhiều nhất là đến sáng ngày mai, anh ấy sẽ hoàn toàn bị quỷ hoá.
Tôi có linh cảm rằng Tư Đồ Lăng sau khi quỷ hóa sẽ là một con quỷ dữ vô cùng khủng khiếp.
Như nhớ ra điều gì đó, tôi cả kinh hỏi: "Anh bị âm binh cắn bị thương? Không cần tiêm quỷ khí vào, chỉ cần bị cắn bị thương là có thể quỷ hóa?"
Sắc mặt Tư Đồ Lăng u ám, gật đầu. Mặt tôi tái mét, sợ hãi nói: "Anh có biết điều này có nghĩa là gì không?"
Anh ấy tiếp tục gật đầu, giọng nghiêm trọng: "Giống như phim Zombie của Mỹ, một khi có một con âm binh xâm nhập vào đám đông, nó có thể nhanh chóng tạo ra một rất nhiều âm binh khác."
Tôi bị hù cho hoảng sợ. Đây là muốn biến thành như phim Resident Evil sao?
Tôi tràn đầy lo lắng, đi qua đi lại trong phòng một hồi, rồi kéo tay anh ấy: "Đi, đi với tôi gặp một người."
"Không cần, anh đã đến rồi." Giọng nói trầm thấp nhưng đầy truyền cảm vang lên. Tôi vội vàng buông Tư Đồ Lăng ra, thậm chí lùi lại hai bước để giữ khoảng cách an toàn.
Lạ thật, sao tôi lại có cảm giác chột dạ nhỉ?
Tư Đồ Lăng nhìn Chu Nguyên Hạo đột nhiên xuất hiện, nhíu mày hỏi: "Anh là ai?"
"Anh ấy..."
Chu Nguyên Hạo lạnh lùng liếc mắt nhìn tôi, như muốn nói "Nếu em dám nói bậy anh sẽ cho em biết tay". Tôi tái mặt, vội vàng nói: "Đây là... bạn trai của tôi."
"Bạn trai?" Tư Đồ Lăng nhíu mày sâu hơn, "Anh ta có vẻ không phải là người."
"Tôi là ai, không cần anh lo." Chu Nguyên Hạo lạnh giọng nói, "Anh nên lo lắng cho bản thân mình, anh cũng sẽ sớm không còn là người."
Mắt Tư Đồ Lăng lóe lên một tia sắc bén.
Tôi im lặng. Mùi thuốc súng nồng nặc như vậy.
Tôi kéo Chu Nguyên Hạo lại hỏi: "Sao anh đến đây?"
"Anh không thể đến sao?" Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn tôi, "Anh chỉ sơ suất một chút, em liền đi thuê phòng với người đàn ông khác."
Nghe ra mùi vị chua nồng nặc, tôi bất mãn nói: "Bây giờ là lúc nào rồi, anh còn có tâm trí nói đùa? Làm không cẩn thận Sơn Thành sẽ biến thành một tòa thành chết."
Chu Nguyên Hạo đi thẳng đến, giọng cứng rắn: "Để tôi xem vết thương."
Tư Đồ Lăng rất không hài lòng với anh, nhưng vẫn đưa tay ra. Chu Nguyên Hạo nhìn thoáng qua, nói: "Răng của đối phương vẫn còn trong thịt của anh? Nhìn từ vết thương, hẳn là vừa mới nhổ chiếc răng đó ra."