Edit: Frenalis
"Bất kể Mộng Yểm kia mạnh mẽ đến đâu, nó vẫn chỉ tồn tại trong giấc mơ của em." Tôi lộ ra một nụ cười thần bí. "Em có thể cảm nhận được nó, và cũng có thể dễ dàng bắt lấy tiêu diệt nó."
Nói xong, tôi búng tay. Tiếng "ba" vang lên, giữa không trung như có thứ gì đó bị giam cầm, giãy dụa dữ dội và phát ra những tiếng gào thét ghê rợn.
Tiếng gào thét đó như tiếng than khóc của hàng ngàn con người trong cơn ác mộng, tràn đầy nỗi sợ hãi.
Tôi nhìn nó, chậm rãi nói: "Giờ đây, ngươi cùng ác mộng của ta sẽ tan thành mây khói."
Cảnh vật xung quanh bắt đầu sụp đổ, vỡ thành từng mảnh vụn, tan biến vào trong bóng tối vô tận. Mộng Yểm giãy dụa càng thêm kịch liệt, rồi vùng vẫy giãy chết một cách tuyệt vọng.
Dưới ánh mắt lạnh lùng của tôi, nó cũng biến thành vô số mảnh vỡ, hoàn toàn biến mất.
Tôi mở to mắt, nhìn thấy Chu Nguyên Hạo cũng đang ngồi dậy.
"Chúng ta đã chiến thắng." Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Chu Nguyên Hạo vỗ nhẹ má tôi, nói: "Làm tốt lắm, Lâm Lâm." Khóe miệng anh cong lên, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Cái tên Âm Dương sư Nhật Bản điều khiển Mộng Yển sẽ không dễ chịu gì đâu."
Lúc này, ở một góc nào đó của Tây An, trong một căn phòng nhỏ của khách sạn, một người đàn ông nhỏ bé bỗng thức dậy từ giấc mơ, ôm đầu kêu la thảm thiết.
Sau gần nửa tiếng đau đớn, hắn mới bình tĩnh lại, lấy điện thoại ra, gọi cho một số điện thoại. Giọng nói lạnh lùng bằng tiếng Nhật của một người phụ nữ vang lên: "Âm Dương sư cấp hai Bạch Thạch Canh, nhiệm vụ của anh đã thất bại. Anh sẽ bị trừng phạt cấp ba."
"Không, không, xin nghe tôi giải thích." Bạch Thạch Canh vội vàng kêu lên, nhưng đối phương không hề nghe hắn nói, trực tiếp cúp máy.
Bạch Thạch Canh bỗng chốc hoảng sợ, đau đớn tột độ. Hắn nhìn cánh tay phải của mình bắt đầu xoay tròn theo chiều kim đồng hồ, từng vòng một, phát ra tiếng giòn tan khi xương vỡ vụn, cơ bắp bị xé rách. Cuối cùng, sau mười mấy vòng xoay, cả cánh tay bị xé toạc khỏi bả vai và rơi xuống đất.
Cánh tay cụt đó đã hoàn toàn biến thành bánh quai chèo.
"Không!" Bạch Thạch Canh khàn giọng kêu lên, "Tôi muốn báo thù! Báo thù!"
Người khách ở phòng bên cạnh đập mạnh hai lần vào tường, tức giận hét lên: "Này, mấy giờ rồi mà còn ồn ào? Có để người ta ngủ hay không vậy?"
Bạch Thạch Canh hai mắt đỏ bừng, tràn đầy hận thù. Hắn đứng dậy, lấy quạt xếp từ trong túi ra, quạt về phía bức tường, miệng lẩm bẩm đọc chú ngữ bằng tiếng Nhật.
Người khách ở phòng bên cạnh vừa tắm xong, nằm uỵch xuống giường, châm một điếu thuốc và nhả khói. Anh ta bỗng cảm thấy hai chân lạnh buốt như có đôi bàn tay băng giá bóp lấy.
Anh ta nhấc người lên nhìn, hoảng sợ tột độ và kinh hoàng hét lên.
Ngay lập tức, có tiếng gặm cắn nhấm nuốt vang lên trong phòng.
Bạch Thạch Canh tái nhợt mặt mày, lau mồ hôi trên trán, xem lại vết thương trên bả vai bị cụt của mình. Lúc này, điện thoại vang lên, nhìn vào màn hình, thấy hiện số "Không biết", hắn bấm nút nghe. Giọng nói lạnh lùng của một người phụ nữ vang lên:
"Đám tu đạo Hoa Hạ dám khiêu khích Âm Dương sư Đại Nhật Bản đế quốc của chúng ta! Âm Dương đầu tức giận, hạ Âm Dương lệnh, khởi động kế hoạch Diệt Sát Tinh Anh, nhằm tiêu diệt thế hệ trẻ tu đạo tinh anh của Hoa Hạ. Kế hoạch lần này do Âm Dương sư cấp cao Fujiwara Qing phụ trách. Tất cả Âm Dương sư trong lãnh thổ Hoa Hạ đều phải tuân theo Fujiwara Qing, nếu trái lệnh sẽ bị trừng phạt cấp bốn."
Bạch Thạch Canh siết chặt điện thoại, mắt đầy căm phẫn và độc ác. Hắn gầm lên bằng tiếng Nhật: "Chu Nguyên Hạo, Khương Lâm, hãy chờ mà xem! Tao sẽ băm vằm chúng mày!"
******
Chu Nguyên Hạo giải thích cho tôi về tổ chức Âm Dương sư Nhật Bản:
Vào thời đại Heian Nhật Bản, có một cơ quan chính phủ gọi là Âm Dương Liêu, chịu trách nhiệm về bói toán, thiên văn, lịch pháp và giáo dục về Âm Dương đạo.
Đồng thời, Âm Dương sư am hiểu Âm Dương đạo, có thể sai khiến yêu ma quỷ quái, hàng yêu trừ ma, bảo vệ sự bình yên. Âm Dương sư nổi tiếng nhất là Abe No Seimei, cũng là thành viên Âm Dương Liêu.
Trưởng quan Âm Dương Liêu được gọi là "Âm Dương đầu", dưới quyền có "Âm Dương trợ giúp" và "Âm Dương quyền trợ giúp", tiếp theo là "Âm Dương đại đồng ý" và "Âm Dương thiếu đồng ý", rồi đến "Âm Dương đại thuộc" và "Âm Dương thiếu thuộc". Tất cả đều có cấp bậc quan chức nhất định.
Dưới những quan chức này còn có rất nhiều Âm Dương sư.
Đến thời Minh Trị cận đại, Nhật Bản bãi bỏ Âm Dương Liêu, các Âm Dương sư chuyển sang hoạt động bí mật, thành lập Âm Dương Liêu mới và phân chia cấp bậc Âm Dương sư tương tự như hệ thống tu đạo của Hoa Hạ.
Từ thời nhà Minh, giới tu đạo Hoa Hạ và Âm Dương sư Nhật Bản bắt đầu thù hận, sau đó trở thành kẻ thù truyền kiếp, thường xuyên giao tranh và mong muốn tiêu diệt lẫn nhau.
Sau khi nghe xong, tôi cảm thấy rợn tóc gáy. Việc tiêu diệt Mộng Yểm lần này chắc chắn sẽ khiến chúng không cam tâm, chúng sẽ trả thù tôi.
Chu Nguyên Hạo thấy tôi lo lắng, liền an ủi: "Đừng lo, chỉ là một Âm Dương Liêu thôi. Giới tu đạo Hoa Hạ chúng ta cũng không phải ăn chay đâu."
Đúng vậy, có phúc thì không tránh khỏi họa, có họa thì tránh không khỏi. Sợ sệt chỉ tổ chuốc thêm phiền muộn. Ăn uống đầy đủ, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn. Sống trên đời, ai cũng có thể gặp chuyện không may.
Vài ngày sau, tôi vẫn ung dung tự tại cùng Chu Nguyên Hạo du ngoạn Tây An, thưởng thức ẩm thực nơi đây. Nhìn vào trong gương, tôi hài lòng với vòng eo thon gọn của mình dù cho ăn uống thoải mái.