Edit: Frenalis
Tôn Đức Tài cười lớn: "Lời nói đàn ông trên giường mà cô cũng tin? Cô coi thường tôi? Tôi còn coi thường đôi giày rách là cô kìa."
Ngô Thiên Thiên tức giận vung tay đấm vào mặt hắn. Tôn Đức Tài đỡ được cú đấm của cô ta, chế giễu: "Với chút bản lĩnh này của cô, đừng làm mất mặt nữa. Trước kia khi tiêu diệt Lệ Quỷ, ai cũng biết là anh trai cô đã giúp một tay. Chẳng qua là ông nội cô thương cô, nên anh trai cô mới nhường công lao đó cho cô thôi."
Ngô Thiên Thiên vừa xấu hổ vừa tức giận, đá vào đũng quần hắn. Tôn Đức Tài dễ dàng né tránh, định nói thêm vài câu châm chọc nữa, nhưng đột nhiên sắc mặt hắn thay đổi: "Có người trong quán trọ."
Ngô Thiên Thiên giật mình, vội vàng quay đầu lại, cửa quán trọ mở toang. Quán trọ này mang phong cách cổ kính, bên dưới là khu vực ăn uống, trên lầu là chỗ nghỉ ngơi. Bên trong tối om, không thể nhìn rõ.
"Ai ở đó?" Ngô Thiên Thiên hỏi.
Tôn Đức Tài nói: "Tôi vừa nhìn thấy, có vẻ như có người ngồi ở một góc khuất trên lầu."
Ngô Thiên Thiên nhìn lại, bên trong quá tối, chỉ lờ mờ thấy một bóng người. Cô ta có chút sợ hãi nói với Tôn Đức Tài: "Chẳng có ai cả, mắt anh có vấn đề à? Không tin thì tự vào xem đi."
Tôn Đức Tài hơi do dự, Ngô Thiên Thiên lại kích động: "Sao thế? Không dám à? Tôi đã sớm biết anh không có gan."
Tôn Đức Tài lập tức ưỡn ngực nói: "Ai nói tôi không dám!"
Hắn rút ra một cây quạt đính kim từ trong giày. Sau khi mở quạt, hắn cẩn thận từng bước tiến vào. Quả nhiên, hắn thấy một người ngồi ở góc khuất. Người đó có thân hình mảnh mai, cúi đầu xuống như thể đang ăn gì đó.
"Ai đó?" Tôn Đức Tài hỏi nhỏ.
Người đó không trả lời, vẫn cúi đầu ăn.
Tôn Đức Tài nheo mắt lại. Âm khí mạnh mẽ như vậy, không phải quỷ thì là gì? Hắn không nói thêm lời nào nữa, khép cây quạt đính kim lại và đánh về phía bóng người mảnh mai đó.
Cây quạt này là một pháp khí của Tôn gia, uy lực vô cùng mạnh mẽ. Nhưng khi đánh xuống, nó rơi vào khoảng không, không trúng vào bất cứ thứ gì.
Trước mặt hắn không còn bóng người, chỉ còn lại một tô mì trên bàn. Nhưng đây không phải là mì, mà là một thứ màu đen sì, tất cả đều là đầu người.
Có âm phong thổi qua sau lưng, hắn đột ngột quay đầu lại, trông thấy một bóng người nhưng không có mặt.
Bóng người đen ngòm này không hề có mặt.
Ngô Thiên Thiên chờ bên ngoài hồi lâu, nhìn vào trong nhưng vẫn không thấy gì. Cô ta không dám vào, chỉ biết lo lắng đứng đợi.
Một bàn tay đặt lên vai cô ta. Cô ta hoảng hốt la lên, quay lại nhìn thì thấy Tần Thiếu, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đức Tài đâu?" Tần Thiếu hỏi.
Ngô Thiên Thiên chỉ vào quán trọ: "Anh ta đang gặp chuyện bên trong, vào xem thử rồi, tôi ở đây canh chừng cho anh ta."
Cô ta nói theo kiểu này, che giấu sự nhát gan và không dám vào của bản thân bằng hành động "canh chừng".
Tần Thiếu nhíu mày, định đi vào thì Tôn Đức Tài đã đi ra. Tần Thiếu nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Bên trong có chuyện gì vậy?"
Tôn Đức Tài lắc đầu: "Chẳng có gì cả."
Ngô Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm: "Tôi đã nói rồi, chắc là anh nhìn nhầm."
Tần Thiếu gật đầu, Ngô Thiên Thiên vội vàng nói thêm: "Chúng tôi đã kiểm tra rồi, con đường này cũng không thông."
Tần Thiếu thở dài: "Thôi, chúng ta đi thôi."
Tôn Đức Tài đi theo, trong mắt hiện lên một tia cười lạnh.
*******
Chẳng biết tại sao, tôi bỗng rùng mình ớn lạnh, nghi ngờ nhìn xung quanh. Chu Nguyên Hạo hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Vừa rồi em cảm giác như có người đang tiến đến," tôi nói. "Hơn nữa, không chỉ một người, họ đang đi vào thị trấn này."
"Trương thiếu," một thiếu niên với cái đầu nhuộm đỏ lên tiếng, "Tổ dân phố ở đây rồi."
Thiếu niên này là tu vi Nhị phẩm cao cấp, nghe nói là con em của một gia tộc ở miền Nam.
Cuối con đường nhỏ là một tòa nhà cổ kính, cổng treo một tấm bảng hiệu, chữ trên bảng hiệu đã phai mờ, chỉ còn mơ hồ nhìn ra vài chữ "tổ dân phố".
Trương Hoành Thái quay sang nhìn tôi, tôi nhếch miệng cười cười nhưng không nói gì.
"Nguyên Hạo, em hơi sợ," Văn Diên Ương dựa vào Chu Nguyên Hạo rất gần, giọng nói run run. Cô ta định ôm tay anh, nhưng Chu Nguyên Hạo khẽ né tránh, nói: "Không có việc gì, có tôi ở đây."
Tôi cảm thấy mặt mình nóng ran, Diệp Vũ Lăng nhịn không được thấp giọng hỏi: "Tiểu Lâm, cô không sao chứ?"
"Không sao, không sao mới là lạ đó." Tôi hận không thể lao lên đá cho bạch liên hoa Văn Diên Ương một đạp vào mặt, nhưng rồi lại nghĩ kịch bản này quá cẩu huyết, đây không phải phim truyền hình dài tập.
Uông Nhạc ở bên cạnh khẽ cười, ý mỉa mai nói: "Trận này kịch hay đây, không uổng công tôi cố tình đuổi theo đến Tây An."
Tôi trừng mắt hung hăng nhìn anh ta.
Chúng tôi đi vào tổ dân phố, trên tường dán hình ảnh của cán bộ nhân viên, nhưng không biết bị ai xé nát bươm. Chỉ có một tấm ảnh tương đối nguyên vẹn ở góc khuất. Tôi tiến đến nhìn, sao vóc người này lại quen mắt thế nhỉ?
"Lâm Lâm," Chu Nguyên Hạo hô to, "Đi vào!"
Tôi quay đầu lại nhìn, thấy Văn Diên Ương đứng sát rạt như muốn treo lên người anh, tôi cảm thấy như nuốt phải con ruồi bọ.
Uông Nhạc lại gần, cười nói: "Nếu không, để tôi chịu thiệt một chút, cho cô dắt tay, để tên kia nếm mùi ghen tuông?"
Tôi không chút nể tình mắng: "Cút!"
Thiếu niên tóc đỏ kia hăng hái xông vào, đẩy cửa nhà ra. Đột nhiên tôi có linh cảm kỳ lạ, lớn tiếng kêu lên: "Đừng vào!"
Nhưng đã muộn, thiếu niên tóc đỏ đã bước vào. Gần như ngay lập tức, "ầm" một tiếng, cửa nhà đóng sầm lại.