Edit: Frenalis
Cầu phúc đạo trường, nói lớn chuyện ra là cầu nguyện quốc thái dân an, mưa thuận gió hoà, cầu an tai bệnh dịch; nói nhỏ chuyện đi là làm giúp người cầu phúc nghênh tường, trừ tà phục ma, tiêu tai giải ách, phù hộ mọi người sự nghiệp có thành tựu, sinh hoạt hạnh phúc, tài vận hanh thông, tai tiêu họa tán, thân thể khoẻ mạnh, thời vận tốt đẹp.
Mà độ vong đạo trường, là dành cho những người muốn siêu độ linh hồn người đã khuất. Dựa trên quan niệm Âm Dương trong Đạo giáo, khi Âm Dương mất cân bằng, con người sẽ qua đời. Linh hồn người chết nếu không được siêu độ sẽ bị giam giữ trong Địa Ngục hoặc trở thành ma quỷ. Lễ cúng được tổ chức để giúp linh hồn người đã khuất siêu thoát, đồng thời thể hiện lòng thương nhớ và hiếu kính của người dương thế.
Tại Hoa Sơn, chúng tôi xuống xe. Chu Nguyên Hạo là thân quỷ tu, không nên xuất hiện ở thánh địa Đạo giáo, nên đã ẩn vào trong ngọc bội.
Chúng tôi đi theo con đường sạn đạo lên núi. Trước đây tôi từng nhìn thấy con đường này trên TV. Đây là con đường hiểm trở nhất trong những con đường hiểm trở của Hoa Sơn, được đục lỗ vào vách đá, gắn cọc đá, ba cọc đá được nối bằng khung gỗ. Con đường vô cùng hẹp, du khách phải bám sát vào vách đá mới có thể đi lên.
Lần đầu tiên nhìn thấy con đường này, tôi đã sợ hãi đến mức suýt tè ra quần. Thế nhưng lần này tự mình đi lên, tôi lại cảm thấy rất bình thường. Bước đi trên con đường sạn đạo hẹp này như bay, như đi trên đất bằng.
Có lẽ là do tu vi của tôi đã đạt đến cảnh giới Tam Phẩm nên thân thủ cũng nhanh nhẹn hơn nhiều.
Đi vào cổng môn phái Hoa Sơn, đã có đạo sĩ dẫn đường ra đón. Lần này, tất cả những người sống sót đều có mặt. Diệp Vũ Lăng nhìn thấy tôi, vui mừng chạy đến: "Tiểu Lâm, tinh thần của cô không sao chứ, lần này không để lại di chứng gì, thật sự tốt quá."
Sử dụng quá mức tinh thần lực rất dễ để lại di chứng, thậm chí ảnh hưởng đến việc tu hành sau này.
Tôi hàn huyên vài câu với mọi người. Diệp Vũ Lăng nói khẽ bên tai tôi: "Tôi vừa nhận được tin tức, chưởng môn Lao Sơn tức giận về chuyện này nên đã đi tìm Văn gia gây rối. Văn gia ở Giang Nam, từ trước đến nay luôn thân thiết với Lao Sơn. Lần này, một đệ tử nội môn của Lao Sơn bị thiệt mạng trong thế giới ý thức. Đệ tử này là tinh anh của phái.
Văn gia rất sợ hãi, đã tra rõ thân thế của Văn Diên Ương, chính là Fujiwara Khánh.
Cô ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Văn Diên Ương thật sự đã bị đánh tráo ngay sau khi sinh. Lúc đó, mẹ Văn sinh non, sinh xong liền ngất xỉu. Người đỡ đẻ trong phòng sinh là người Nhật đã bị mua chuộc, đã trực tiếp đánh tráo đứa con.
Năm đó Văn gia còn nói đứa bé này dáng dấp xinh đẹp, không giống như trẻ sinh non."
Tôi nhíu mày: "Không ngờ Âm Dương Liêu của Nhật Bản đã bố trí sâu rộng như vậy ở Hoa Hạ. Không biết còn bao nhiêu thanh niên tài tuấn bị bọn chúng lợi dụng."
Diệp Vũ Lăng nói: "Sau khi sự việc Văn Diên Ương bại lộ, các môn phái và gia tộc đều đang điều tra. Có lẽ sẽ có tin tức trong thời gian ngắn."
Tôi thầm nghĩ, nếu lần này có thể triệt phá được một phần âm mưu của Âm Dương Liêu, đó cũng là một điều tốt.
Trương Hoành Thái đi bên cạnh chúng tôi, nghe vậy liền nói: "Âm Dương Liêu đã bố trí kế hoạch này trong mấy chục năm, tuyệt đối không đơn giản như vậy. Bọn chúng sẽ còn có những bước đi tiếp theo. Mọi người hãy cẩn thận."
Nghe lời này, lòng tôi lại có chút lo lắng.
Đúng lúc này, tôi nhìn thấy Chu Nguyên Chính trong đám đông. Hai tay hắn dường như đã bình phục rất nhiều. Là Chu nhị thiếu gia, hắn không thiếu đan dược nên việc phục hồi cũng nhanh chóng.
Hắn cũng đang nhìn tôi, trong mắt mang theo sự căm hận. Ánh mắt hắn lướt qua cổ tôi, sự căm hận càng thêm sâu sắc, xen lẫn vài phần đố kỵ, thấp giọng mắng một câu: "Không biết liêm sỉ."
Tôi lườm hắn một cái, đồ thần kinh.
Diệp Vũ Lăng khẽ cười, nói nhỏ: "Tiểu Lâm, mấy ngày nay có phải được nhiều mưa móc, rất thoải mái?"
Tôi nhìn cô ấy bằng ánh mắt như gặp quỷ, cô ấy chỉ vào cổ tôi: "Cô tự soi gương đi."
Tôi lấy ra gương trang điểm nhìn vào, mặt lập tức đỏ lên như mông khỉ. Trên cổ tôi còn hằn một dấu hôn rất rõ, màu sắc rất đậm, cho thấy "cuộc vận động" lúc đó nồng nhiệt đến mức nào.
Tôi vội vàng kéo cao cổ áo che đi, "Xấu hổ chết đi mất!".
Trương Hoành Thái nhìn mà không dám nhìn, giả vờ như không thấy gì. Diệp Vũ Lăng lại cười đến run vai, tôi bực mình đập vào vai cô ấy: "Cô còn cười!". Diệp Vũ Lăng cười càng hả hê.
Cùng lúc trò chuyện, chúng tôi đã đến đạo trường. Pháp đàn đã được sắp xếp chu đáo. Lần này, Lý chưởng môn đích thân chủ trì. Ông ấy thay áo bào màu tím, trên đó thêu rất nhiều hình ảnh thuộc về Đạo phái.
Trong Đạo giáo, chưởng môn chỉ mặc áo bào màu tím trong những nghi thức quan trọng. Theo truyền thuyết, tổ sư của Đạo giáo Lão Tử cưỡi trâu xuất quan lúc "Tử Khí Đông Lai", nên từ xưa các giáo phái Đạo giáo đều tôn trọng áo bào màu tím. Từ thời nhà Tống đến nay, các Hoàng đế cũng hay ban cho các đạo sĩ cao cấp áo bào màu tím.
Trên áo bào màu tím tỏa ra linh khí nồng đậm, không biết là vật lưu truyền từ triều đại nào, nhưng chắc chắn là một pháp khí lợi hại.
Giờ lành đã đến, nghi thức độ vong bắt đầu. Tiếng trống, tiếng chuông vang lên, tiếng tụng kinh mở đường cho nghi thức. Lý Chưởng Môn cao giọng ngâm xướng, mang theo linh khí, có thể nói vang vọng khắp trời đất.
"... Một sám người chết tâm yêu thích, hai sám Địa Ngục hơi thở ngừng hình, ba sám người chết núi đao vô tội qua, bốn sám lấy được canh tuôn ra Kim Liên. Năm sám tiêu trừ không nghiệt tội, sáu sám người chết sáu chương áo, bảy sám từ nhân tới cứu khổ, tám sám oan gia hai tiêu trừ. Chín sám phán quan câu sổ ghi chép, mười sám người chết lễ vô vi, người chết có tội liền sám hối, tâm nhìn vô tội sớm siêu thoát. Hỏa táng tiền tài, giao điện trà rượu, ngửa bằng đạo lực, vì bên trên lương nhân. Đại Từ cứu khổ Thiên tôn, hỏa luyện đan giới Thiên tôn."
(Editor: sorry mọi người khúc này mình không biết dịch nghĩa sao luôn, đành để vậy)