Edit: Frenalis
Ngay khi đầu ngón tay tôi chạm vào hạt trân châu, trước mắt bỗng hiện lên những hình ảnh như một thước phim.
Tôi đang ngồi trong một khoảnh sân nhỏ, nhà gạch ngói cổ, bên trong bày đồ gỗ mun chạm trổ mạ vàng, trên kệ là những món đồ cổ quý hiếm.
Ngoài sân trồng nhiều cây đào hoa nở rộ. Gió thổi qua làm cánh hoa hồng phấn rơi xuống, xoay tròn trong gió như những cánh bướm. Tôi vui vẻ chạy ra, để cánh hoa rơi trên tay.
"Trân Nương." Một giọng nói trầm ấm vang lên sau lưng, tôi quay lại, thấy một người đàn ông cao lớn đang bước về phía tôi.
Người đàn ông đó chính là vị tướng quân không rõ tên trong giấc mơ của tôi.
Anh ta vẫn mặc áo giáp bạc, mày kiếm mắt sáng, bên hông đeo trường kiếm, mái tóc đen dài được búi cao trên đỉnh đầu. Khuôn mặt cương nghị nở nụ cười ôn nhu.
Nụ cười đó như thắp sáng cả khoảng sân.
Tôi nhìn anh ta nở nụ cười rạng rỡ. Anh ta đến gần, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, ngẩng đầu nhìn những cánh hoa đào đang bay, khẽ hỏi: "Thích không?"
Tôi gật đầu: "Thích, nhưng tiếc là sắp tháng tư rồi, hoa đào cũng sắp tàn."
"Không sao." Vị tướng quân nói, "Nhà ta rất rộng, trồng được rất nhiều hoa. Đào tàn thì chuyển sang tường vi, tường vi tàn thì đến lựu, hoa sen, mẫu đơn, quế, cúc, phù dung, mai. Hoa nở quanh năm không dứt."
Tôi trầm mặc một lát, nắm chặt tay anh ta, trầm giọng hỏi: "Khi nào chàng đi?"
Vị tướng quân im lặng một chút rồi trả lời: "Ngày mười bảy tháng này."
"Mười bảy." Tôi lẩm bẩm, "Chỉ còn bảy ngày."
Vị tướng quân nhẹ nhàng nói: "Đừng lo, thiên hạ thái bình, ta không phải đi đánh giặc, chỉ là đi tuần tra phía Bắc, không nguy hiểm. Nàng đợi ta ba tháng, khi hoa sen nở, ta sẽ trở về."
Hình ảnh chuyển đổi, tôi đang ngồi trong phòng, xem bói bằng mấy đồng tiền Ngũ Thù. Tôi lắc tiền trong bình rồi đổ ra bàn, sắc mặt lập tức thay đổi.
Đại hung!
Tôi không cam lòng, lắc lại lần nữa, vẫn là đại hung.
Liên tiếp ba lần, đều là đại hung.
"Chàng ấy, lần này sẽ không về được" Lúc đó tôi thầm nghĩ.
Tôi ném tiền xuống chạy ra khỏi phòng, vào thư phòng của anh ta. Một người hầu đang thay áo giáp bạc cho anh ta, thấy tôi, anh ta mỉm cười: "Trân Nương, nàng đến tiễn ta sao?"
Tôi nhào tới ôm anh ta, nói: "Xin chàng, đừng đi."
Anh ta ngạc nhiên, mỉm cười vỗ nhẹ lưng tôi: "Đừng nói gàn, quân lệnh khó trái. Nếu ta không đi sẽ bị xử tội."
"Thiếp... thiếp không nỡ xa chàng." Tôi ôm chặt vị tướng quân không chịu buông tay. Vị tướng quân cười càng dịu dàng, có chút bất đắc dĩ nói: "Trân Nương, nghe lời, mau buông ra, ta sắp muộn rồi."
"Không buông!" Tôi nghiến răng nói. Anh ta xoa đầu tôi, nắm tay tôi đẩy ra: "Nàng quên ta nói gì rồi sao? Ba tháng, chỉ ba tháng, ta sẽ trở về."
Anh ta lấy ra từ trong tay áo một vòng tay, được làm từ những hạt cườm vỡ, trên đó có gắn một viên ngọc trai đen.
Anh ta đeo vòng lên cổ tay tôi, nói: "Trân Nương, viên trân châu này là do Hoàng thượng ban thưởng, ta biết nàng thích trân châu nhất."
Anh ta nhìn tôi, âu yếm nói: "Nàng xem, đẹp lắm."
Tôi nhìn anh ta thật sâu, nắm chặt viên trân châu đen trên cổ tay, nhìn anh ta quay người bước ra cửa, đột nhiên gọi với theo: "Tư Không Thiếu Trạch! Đừng đi! Chàng đi sẽ không về được nữa!"
Tư Không Thiếu Trạch dừng bước, tôi tiếp tục hét: "Tin thiếp đi, là thật đấy, chàng đi sẽ không về được đâu!"
Tư Đồ Thiếu Trạch im lặng hồi lâu, quay đầu lại, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp: "Hoàng mệnh khó trái, dù ta có không về được, ta cũng phải đi."
Anh ta tiếp tục đi thêm hai bước, sau đó dừng lại, cũng không quay đầu mà nói: "Nếu ta không về được, nàng đừng đợi ta nữa."
Chiếc áo choàng đỏ của anh ta bay phần phật trong gió. Tôi ngồi sụp xuống khóc nức nở. Khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã mất anh ta.
"Choang." Vòng tay rơi xuống đất, tôi bừng tỉnh khỏi những ký ức xa xôi, nước mắt đầm đìa trên mặt.
Những ký ức này không phải của tôi, là của Trân Nương.
Tôi nhặt vòng tay lên, đó là vật Trân Nương yêu quý nhất khi còn sống. Vì quá thương nhớ, ký ức của bà đã lưu lại trong viên trân châu.
Tư Không Thiếu Trạch, chính là Phi Cương sao?
Thì ra, anh ta và tổ tiên của tôi có một mối tình sâu đậm như vậy. Vậy thì tại sao Tư Không Thiếu Trạch lại trở thành cương thi?
Trân Nương giết anh ta, là vì trừ ma vệ đạo sao?
Trong lòng tôi bỗng dâng lên sự đồng cảm với Tư Không Thiếu Trạch. Nhưng tôi vội lắc đầu, không được, tôi không thể đồng cảm với anh ta. Anh ta đã giết quá nhiều người.
Hiện tại anh ta không còn là vị tướng quân tuấn tú năm xưa, chỉ là một con quái vật khát máu.
"Ầm."
Cánh cửa bật mở, Phi Cương xuất hiện. Tôi giật mình vội lùi lại mấy bước, suýt ngã ngồi xuống đất.
Anh ta bước chân vững chắc tiến đến, rồi bỗng chốc xuất hiện trước mặt tôi, bóp cổ tôi nhấc lên.
Tôi hoảng sợ nhìn anh ta: "Anh... anh muốn làm gì?"
Phi Cương nhìn tôi chằm chằm: "Trân Nương, tại sao ngươi lại giết ta? Chỉ vì ta là cương thi sao?"
Tôi không biết trả lời thế nào. Anh ta nhận nhầm tôi thành Trân Nương, có lẽ vì tôi có cùng huyết thống, dung mạo cũng giống bà. Nếu tôi nói mình không phải Trân Nương, liệu anh ta có giết tôi luôn không?