Edit: Frenalis
Mặt tôi càng đỏ hơn, Chu Nguyên Hạo nắm tay tôi, nói: "Bên này có một quán cháo, cháo mùng tám tháng chạp ở đó rất ngon, anh đưa em đi thử nhé."
Tôi ngẩng đầu lên, trông thấy một ngôi nhà mang kiến trúc cổ, trên đó treo một tấm biển đen với ba chữ triện lớn: Cháo Ngự Phường.
Hai chúng tôi tay trong tay bước vào quán cháo.
*****
Cách đó hàng trăm cây số, trong một căn biệt thự, trước mặt Vân Kỳ có một vòng xoáy sương mù đen đang xoay tròn giữa không trung. Ở trung tâm vòng xoáy, xuất hiện một màn hình tròn, chiếu cảnh tôi và Chu Nguyên Hạo tay trong tay dạo phố.
Vân Kỳ vẫn giữ vẻ mặt bình thản, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa sự đố kỵ khó che giấu.
"Thật là một cặp tình nhân đẹp đôi," Hiên Huyền nâng ly rượu chân cao lên, trong ly là máu xử nữ tươi.
Lúc này hắn đã ở độ tuổi ngoài hai mươi, ngoại hình và tuổi tác đã hoàn toàn ổn định, sẽ không già đi nữa.
Khóe miệng hắn nở nụ cười nhạt, liếc nhìn Vân Kỳ: "Vân Kỳ, chẳng lẽ nhìn thấy cảnh tượng này mà không thấy đau lòng sao?"
Vân Kỳ giơ tay lên, vòng xoáy sương mù đột nhiên biến mất. Anh ta đứng lên, hỏi: "Mọi thứ đã chuẩn bị xong, anh định ra tay khi nào?"
Hiên Huyền dang tay ra: "Bất cứ lúc nào cũng được, chỉ xem anh có nỡ hay không."
"Có bỏ mới có được," Vân Kỳ nói, rót cho mình một ly chất lỏng màu đỏ thẫm. Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, bình rượu kia rõ ràng chứa đầy máu chứ nào phải rượu.
Anh ta nâng ly cụng với Hiên Huyền: "Hợp tác vui vẻ."
Khóe môi Hiên Huyền lộ ra một nụ cười mờ ám. Hai chiếc ly chạm vào nhau, máu xử nữ trong ly sóng sánh. Không ai biết rằng, từ giờ khắc này, cả Hoa Hạ sẽ chìm trong gió tanh mưa máu.
******
Tôi vẫn đang cùng Chu Nguyên Hạo ăn cháo trong quán.
Mấy ngày tiếp theo, chúng tôi đi thăm thú khắp nơi, du ngoạn sơn thủy. Chúng tôi đã đến thăm Tử Cấm Thành, Di Hòa Viên, Thập Tam Lăng và nhiều danh lam thắng cảnh khác. Người của Chu gia cũng lần lượt trở về, hai người con cháu được chọn tham gia tiệc tất niên cũng đã đến, tất cả đều chỉ mới ngoài hai mươi tuổi.
Vào đêm giao thừa, thủ đô đón trận tuyết lớn đầu tiên của năm.
Tôi đang chăm sóc hoa trong nhà kính thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Quay lại nhìn, tôi thấy Chu Nguyên Hạo đang vẫy tay với tôi. Tôi vui vẻ bước ra, thấy trong sân có một người tuyết, mắt làm bằng vải đen, mũi bằng cà rốt, còn đội mũ lông và quàng khăn ở cổ. Tôi phì cười.
"Nguyên Hạo, anh lớn rồi còn đắp người tuyết," tôi trêu chọc anh.
Chu Nguyên Hạo nhìn tôi nghiêm túc hỏi: "Em không phải vẫn muốn đắp người tuyết sao?"
Tôi ngạc nhiên: "Em có nói muốn đắp người tuyết bao giờ?"
"Lúc ở Sơn Thành, em nói em chưa từng thấy tuyết thật, nếu có cơ hội nhất định phải đắp một người tuyết."
Tôi ngẩn người, tôi đã nói vậy sao?
Tôi ngẫm nghĩ một lúc, hình như đã từng nói vậy, chỉ là buột miệng nói ra khi xem tivi, không ngờ anh lại nhớ.
Tôi cảm thấy ngực mình tràn đầy một cảm giác ấm áp khó tả. Tôi nắm tay anh, nhón chân hôn nhẹ lên má anh: "Cảm ơn anh, Nguyên Hạo, em rất thích."
"Giữa ban ngày ban mặt mà tình tứ thế này, con gái bây giờ thật chẳng biết giữ ý tứ," một giọng nói chua ngoa vang lên. Tôi quay đầu lại, thấy ba người phụ nữ bước vào sân. Người nói chuyện chính là Chu Vân Lam, người đã cướp mất nhà kính của mẹ Chu Nguyên Hạo. Bên cạnh bà ta là Mộ Dung Thiến, và bên cạnh họ là một người phụ nữ dáng người mảnh mai, toát lên vẻ cao quý.
Người phụ nữ này có khí chất rất mạnh mẽ, luôn ngẩng cao đầu. Chắc hẳn bà ta xuất thân cao quý, rất có năng lực cùng thủ đoạn.
Chu Nguyên Hạo nói nhỏ: "Đó là thím Hai của anh, xuất thân từ gia đình thương nhân, hiện là tổng giám đốc tập đoàn Nam Thương."
Hóa ra là một nữ tổng giám đốc bá đạo, thảo nào khí thế mạnh mẽ như vậy.
Vị nữ tổng giám đốc bá đạo này nhìn tôi từ trên xuống dưới, tôi mỉm cười đáp lại. Trong im lặng, ánh mắt chúng tôi giao nhau.
Ánh mắt bà ta rất sắc bén, nếu ý chí yếu đuối một chút, có lẽ đã phải quay đi. Nếu là tôi của nửa năm trước, chắc chắn đã thua cuộc. Nhưng tôi bây giờ đã khác xưa rồi.
Nữ tổng giám đốc cười: "Đúng là một đứa trẻ lợi hại."
"Tất nhiên rồi," Chu Vân Lam nói xen vào, "Vừa đến đã ra oai với chị dâu, còn đuổi em ra khỏi nhà kính, không thể không đi phòng bếp hỗ trợ. Loại phụ nữ này, không lợi hại sao được?"
Mộ Dung Thiến vẫn giữ vẻ ôn nhu, hòa thuận như một đóa sen trắng: "Vân Lam, đừng nói nữa, chị không sao cả, chỉ cần Nguyên Hạo thích cô ấy là được."
Lúc này tôi mới hiểu tại sao phụ nữ lại ghét kiểu người như "bạch liên hoa". Cái vẻ mặt lúc nào cũng như sắp khóc, tỏ vẻ bị ủy khuất, bị bắt nạt kia thật khiến người ta chỉ muốn nhét giày vào miệng bà ta.
"Hừ, chị dâu, chị quá hiền lành rồi," Chu Vân Lam nhướng mày nói, "Chị bây giờ là con dâu cả của Chu gia, là mẹ của Nguyên Hạo, dựa vào đâu mà không so đo với nó? Một người không biết lễ phép, không có giáo dục như vậy, còn muốn bước vào cửa Chu gia, em là người đầu tiên không đồng ý."
"Ồ," nữ tổng giám đốc nhìn tôi từ đầu đến chân một lần nữa, nói, "Nhìn cũng không đến nỗi nào."