Edit: Frenalis
"Không cần xin lỗi, là tôi tự nguyện." Anh ta nhìn tôi nghiêm túc nói, "Chỉ cần được ở bên cạnh em, dù là tầng sâu nhất của Địa Ngục, tôi cũng sẽ đi cùng em."
Lời anh ta chân thành tha thiết khiến mặt tôi càng đỏ hơn, lòng cũng mềm đi. So với Chu Nguyên Hạo nóng lòng phủi sạch quan hệ với tôi, anh ta nguyện ý cùng tôi xuống Địa Ngục, quả thực khiến tôi rất cảm động.
Tôi nhẹ giọng hỏi: "Sau đó thì sao, tôi đã đưa anh xuống Địa Ngục sao?"
"Không." Giọng anh ta chùng xuống, "Từ đó về sau, tôi không còn gặp lại em nữa."
Tôi lập tức im lặng, nói cách khác, kiếp trước tôi là một kẻ tồi tệ lừa gạt tình cảm của một chàng trai ngây thơ rồi vứt bỏ anh ta không thương tiếc.
"Tôi..."
Anh ta đưa ngón trỏ đặt lên môi tôi, nói: "Không cần giải thích, Tiểu Lâm, tôi biết em không phải người thất hứa, em không đến chắc chắn là có việc gì đó trì hoãn."
Tôi cắn môi dưới, hỏi: "Anh có nghĩ đến, có lẽ tôi thực sự đã quên anh rồi?"
"Em sẽ không." Anh ta lắc đầu, "Tôi tuy chỉ sống cùng em một năm, nhưng đừng quên, tôi là Võng Lượng, lấy dục vọng của con người làm thức ăn, có thể nhìn thấu lòng người nhất. Em có lẽ không phải người tốt, nhưng tuyệt đối là người giữ lời."
Tôi khẽ gật đầu, anh ta bất ngờ nâng mặt tôi lên, nhìn sâu vào mắt tôi nói: "Hơn một ngàn năm qua, tôi vẫn luôn chờ em, tôi biết em nhất định sẽ trở về. Em xem, em đã trở về rồi. Lúc trước trong không gian ý thức mà em tạo ra, tôi đã nhận ra em, nhưng khí tức trên người em thay đổi rất nhiều, tôi không dám chắc."
"Hơn một ngàn năm qua, tôi đã gặp không ít người có ngoại hình giống em, nhưng họ đều không phải em. Tôi vô số lần tràn đầy hy vọng, rồi lại vô số lần thất vọng, lúc đầu tôi cứ nghĩ lần này cũng chỉ là một người giống em mà thôi." Anh ta chua xót nói.
"Nhưng tôi vẫn không nhịn được âm thầm quan sát em. Sau một thời gian dài quan sát, cuối cùng tôi cũng xác định, em chính là 'Lâm' của tôi, người mà tôi mong nhớ ngày đêm hơn một ngàn năm qua."
Anh ta nắm tay tôi, thâm tình nói: "Tiểu Lâm, em có đồng ý ở bên tôi không? Sau này dù em ở đâu, muốn ở lại nhân gian hay trở về Địa Ngục, tôi đều sẽ đi theo em. Trước khi em khôi phục thực lực, tôi sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ em, tôi nguyện ý làm bất cứ điều gì vì em."
Tôi thật sự bối rối, nhất thời chưa tiếp nhận được sự thật, những lời đường mật của anh ta khiến tôi cảm thấy choáng ngợp. Anh ta đẹp trai như vậy, lại nói những lời cảm động lòng người, suýt nữa thì tôi đã xúc động đồng ý.
Nhưng tôi cuối cùng vẫn giữ vững tinh thần, do dự một chút rồi nói: "Chuyện này... Quá đột ngột, có thể cho tôi thêm thời gian suy nghĩ không?"
Anh ta có chút thất vọng, nhưng vẫn mỉm cười nói: "Không sao, hiện tại chúng ta có rất nhiều thời gian, em có thể từ từ suy nghĩ."
Tôi khẽ gật đầu, không dám nhìn vào mắt anh ta, có chút lúng túng trở về phòng ngủ của mình. Nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, lòng tôi rối như tơ vò.
Hơn nửa năm trước, tôi vẫn chỉ là một cô gái bình thường sống khép kín trong một cửa hàng vòng hoa nhỏ, không ai ngó ngàng tới. Từ khi Chu Nguyên Hạo xuất hiện, tôi bỗng chốc trở thành người được nhiều người theo đuổi. Nghĩ kỹ lại, mọi chuyện cứ như một giấc mơ.Nếu tôi thực sự có mối liên hệ sâu sắc với Vân Kỳ như vậy, có lẽ đồng ý lời tỏ tình của anh ta cũng không tệ.
Tôi trở mình, lòng rối bời như có một chú nai con đang chạy loạn trong đó. Tôi có chút hối hận, vò đầu bứt tóc, tại sao lúc nãy không ngủ với Vân Kỳ luôn đi, một bữa tiệc ngon như vậy bày ra trước mắt mà tôi lại không ăn, thật đáng tiếc.
Đêm đó tôi trằn trọc mãi không ngủ được, đến gần sáng mới thiếp đi.
******
Vừa tỉnh dậy không lâu, tôi bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức bật dậy khỏi giường, thậm chí không kịp xỏ dép, đầu tóc bù xù chạy đến bên cửa sổ. Liếc mắt một cái, tôi thấy Chu Nguyên Hạo đang đứng bên bờ vực.
Lòng tôi thắt lại, nhìn chằm chằm vào anh, hai tay run rẩy.
Dường như cảm nhận được điều gì đó, anh ngẩng đầu lên, vừa hay chạm mắt tôi. Trong mắt anh vừa có niềm vui khi gặp mặt, lại có chút phẫn nộ. Tôi trầm mặc một lúc, kéo tấm rèm trắng trong suốt lại, ngăn cách ánh mắt anh.
Loại rèm này không thể nhìn vào bên trong từ bên ngoài, nhưng từ bên trong có thể nhìn thấy rõ bên ngoài. Không hiểu vì sao tôi không rời đi, vẫn đứng đó, ánh mắt không rời khỏi anh dù chỉ một khắc.
Cánh cửa biệt thự mở ra, Vân Kỳ chậm rãi bước qua nền tuyết trắng xóa, dừng lại trước mặt Chu Nguyên Hạo. Gió tuyết cuốn qua thổi tung mái tóc hai người.
"Chu tiên sinh," Vân Kỳ mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, "Không biết anh vượt ngàn dặm đến tận đây có việc gì?"
Ánh mắt Chu Nguyên Hạo lạnh lẽo, trầm giọng nói: "Tôi đến đón người phụ nữ của tôi."
"Người phụ nữ của anh?" Vân Kỳ cười nhạt, "E rằng ở đây không có ai như vậy."