Edit: Frenalis
"Vâng." Trịnh thúc đáp. "Với tình hình tài chính hiện tại của chúng ta, vẫn có thể kiểm soát được. Chỉ là trong lúc này, đám quỷ kia..."
Chu Nguyên Hạo giơ tay ngắt lời: "Cứ để chúng làm loạn, càng làm loạn thì chết càng nhanh."
"Vâng." Trịnh thúc cúi đầu chào rồi lui ra ngoài.
Chu Nguyên Hạo ánh mắt sâu thẳm, lẩm bẩm: "Lâm Lâm, còn nửa năm nữa. Nửa năm sau đợi anh sống lại, thực lực sẽ khôi phục. Đến lúc đó, dù em có muốn hay không, anh cũng sẽ cướp em về."
******
Tôi bừng tỉnh khỏi giấc mơ, cảm thấy lạnh toát cả người.
Tôi đứng dậy lấy trong tủ ra một chiếc váy dài tay mặc vào, rồi xuống phòng khách. Hai cô gái Võng Lượng lập tức bưng sữa bò lên. Tôi hỏi: "Vân Kỳ tiên sinh đâu?"
Hai cô gái lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Tôi hỏi tiếp: "Trong biệt thự hơi ngột ngạt, tôi muốn ra ngoài đi dạo."
Hai cô gái nhìn nhau, một người đi theo sau, có vẻ muốn giám sát tôi. Tôi cũng không từ chối.
Phía trước biệt thự là vách núi, phía sau là một vùng tuyết trắng xóa.
Tôi đi được một đoạn trên tuyết, bỗng dừng lại, ngẩng đầu nhìn một bóng người cao lớn đứng trước mặt, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Quỷ Vương Hiên Huyền?" Tôi kinh ngạc thốt lên.
Cô gái Võng Lượng lập tức chắn trước mặt tôi, nhìn hắn đầy cảnh giác.
Hắn nhìn tôi từ trên xuống dưới, nói đầy ẩn ý: "Không ngờ anh ta lại giấu ngươi kỹ đến vậy, khiến ta phải mất công tìm kiếm."
Tôi lạnh lùng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Hiên Huyền cười: "Làm gì? Đương nhiên là lấy mạng ngươi."
Vừa dứt lời, bóng hắn lóe lên, chớp mắt đã đứng trước mặt tôi, vung tay hất văng cô gái Võng Lượng. Hắn bóp cổ tôi, nhấc bổng lên, trong mắt ánh lên tia cười tàn nhẫn.
"Bao nhiêu năm qua, ta luôn khao khát ngày này." Hiên Huyền nói, "Để ngươi nếm đủ mọi khổ hình, cuối cùng chết thảm thương là ước mơ lớn nhất của ta. Khi còn ở địa ngục, ngày nào ta cũng tưởng tượng ra cảnh ngươi quằn quại dưới thân ta, cầu xin tha thứ. Đáng tiếc, ngươi đã không còn nhớ chuyện cũ, nếu không ta còn thấy sảng khoái hơn."
Dứt lời, hắn hung hăng ném ta xuống đống tuyết, cả người đè lên.
Tuyết thì mềm, nhưng bên dưới toàn là vụn băng cứng và sắc. Tôi đau thấu tim gan, máu tươi nhuộm đỏ cả một mảng tuyết trắng.
Cô gái Võng Lượng lại lao tới. Tôi gào lên: "Đừng qua đây!"
Đến cũng chỉ có chết.
Nhưng cô gái Võng Lượng vẫn xả thân lao đến. Ánh mắt Hiên Huyền hung ác, vươn tay bóp nát cô ấy thành làn khói đen tan biến.
"Giờ chỉ còn lại hai ta." Hiên Huyền đè tôi xuống đất, cười lạnh, "Đừng mong Vân Kỳ sẽ đến cứu ngươi, anh ta đã bị người khác chặn lại rồi."
Dứt lời, hắn kéo tôi dậy, áp sát mặt liếm một cái khiến tôi buồn nôn.
"Giờ thì ta sẽ tìm chỗ nào đó để từ từ hưởng thụ."
Mắt tôi hoa lên, chỉ thấy mình đã bị đưa đến một nơi cách đó mấy chục dặm. Hắn nhìn quanh, tiến đến một tảng băng ngàn năm, tung quyền đánh nát, để lộ ra một hang động bên trong.
Hang núi này đã bị phong ấn ở đây vô số năm, có lẽ vì bị hàn băng phong tỏa nên bên trong rất khô ráo. Hắn khẽ phất tay, tôi liền bay lên, lơ lửng giữa không trung, tứ chi dang rộng như bị dây thừng trói chặt.
Dường như rất thích thú với tư thế này của tôi, hắn chậm rãi bước tới, ngẩng đầu nhìn lên: "Bắt đầu từ đâu đây? Thật khiến người ta mong chờ."
Cổ tay hắn xoay nhẹ, một con dao găm sắc bén hiện ra, lưỡi dao nhuốm màu tím nhạt, rõ ràng có tẩm kịch độc.
Hắn đưa mũi dao dí vào cổ tôi, rồi từ từ lướt xuống, rạch mở y phục để lộ làn da trắng nõn.
Tôi nghiến chặt răng, không để lộ ra vẻ sợ hãi.
Tôi biết, hắn chỉ muốn thấy tôi sợ hãi, vẻ sợ hãi sẽ chỉ làm hắn thỏa mãn.
"Tốt, bắt đầu từ đây." Hắn dùng sức, tôi cảm thấy một cơn đau nhói ở ngực, một đường dao rạch xuống, máu tươi lập tức chảy ra, để lại một vệt đỏ chói mắt trên làn da trắng.