Edit: Frenalis
"Rất tốt." Vân Kỳ cười, nắm lấy vai Hiên Huyền nhấc hắn lên, phủi nhẹ tro bụi trên cổ áo hắn, "Biết điều sớm như vậy thì tốt, đỡ làm tổn hại đến hòa khí của chúng ta."
Anh ta liếc nhìn người phụ nữ bị treo trên tường: "Những người nổi tiếng này tốt nhất đừng đụng vào, tránh rước họa vào thân."
Nói xong, anh ta bước ra khỏi cửa.
Hiên Huyền nhìn theo bóng lưng anh ta, đáy mắt lóe lên vẻ hung ác.
******
Tại một tòa nhà văn phòng ở khu ngũ hoàn của thủ đô, giữa ban ngày nhưng bên trong tối đen như đêm, đèn huỳnh quang trên trần phát ra tiếng rè rè, chập chờn chiếu sáng sàn nhà đẫm máu, tạo nên một khung cảnh quỷ dị.
Hành lang đầy máu, gần như bị máu tươi bao phủ, còn có thể nhìn thấy những mảnh thịt vụn. Trên tường, những vết máu bắn tung tóe cho thấy nơi đây đã diễn ra một cuộc tàn sát kinh hoàng.
Chu Nguyên Hạo chậm rãi bước qua hành lang, không để lại bất kỳ dấu chân nào trên máu. Đột nhiên anh dừng lại, nghiêng đầu liếc nhìn phía sau.
"Bụp." ngọn đèn huỳnh quang cuối hành lang tắt, rồi đến ngọn thứ hai, thứ ba, cứ như có thứ gì đang tiến về phía anh.
Chu Nguyên Hạo sừng sững bất động đứng đó, như một pho tượng thần.
"Bụp." Ngọn đèn huỳnh quang trên đầu anh phụt tắt. Anh đột nhiên ra tay, tóm lấy thứ gì đó đang tấn công mình.
Ngay lúc đó, đèn trên đầu sáng trở lại, rồi đến ngọn thứ hai, thứ ba. Tất cả những ngọn đèn đã tắt trước đó đều lần lượt sáng lên.
Thứ anh tóm được là một vật thể màu đen, dường như không có hình dạng, chỉ là một khối đen sì, nhưng nó lại có một cái miệng há rộng, đủ lớn để nuốt chửng một người sống.
Trong miệng nó thò ra một chiếc lưỡi tua tủa, quấn lấy đầu Chu Nguyên Hạo như muốn đem anh nuốt vào. Anh cười lạnh: "Múa rìu qua mắt thợ."
Dút lời, anh ấn con quỷ đen vào trong thân thể mình. Linh thể của anh dường như có một lực hút kỳ lạ, hút con quỷ đen vào từng chút một.
Con quỷ đen vùng vẫy một cách vô ích, cuối cùng bị hút vào hoàn toàn.
Quỷ khí trong cơ thể Chu Nguyên Hạo cuộn trào, sức mạnh tăng lên nhanh chóng.
Hiện tại anh đã đạt đến Nhiếp Thanh Quỷ cao cấp, có thể đột phá thành Quỷ Tướng bất cứ lúc nào.
"Vẫn còn quá yếu." Chu Nguyên Hạo nhìn hai tay mình, "Không có thân xác đó, ta không thể khôi phục lại toàn bộ sức mạnh ban đầu. Thân xác con người này vừa là xiềng xích, vừa là ân huệ."
Lúc này, vài người tu đạo trang bị đầy đủ vũ khí xông vào. Thấy Chu Nguyên Hạo, tất cả đều sững sờ. Anh nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ, hỏi: "Tổ thứ nhất?"
Họ gật đầu: "Là Chu đại thiếu gia?"
Chu Nguyên Hạo đi lướt qua người họ: "Nơi này tôi đã giải quyết xong, không cần phiền các vị."
Để lại một nhóm người tu đạo mặt mày ngơ ngác.
Trở về Chu gia, anh đến thăm Chu lão gia tử, sau đó quay về thư phòng. Trịnh thúc và thím hai đang đứng đó. Đặc biệt là thím hai, ánh mắt bà ta nhìn anh có chút thưởng thức.
"Tình hình thế nào?" Chu Nguyên Hạo ngồi xuống chiếc ghế làm việc bằng gỗ đàn hương, ngẩng đầu nhìn hai người.
Thím Hai nói: "Gia chủ, đợt tấn công đầu tiên chúng ta đã thắng, đối phương tổn thất nặng nề." Bà ta cười khẩy, "Họ mất ít nhất ba mươi tỷ, e rằng không đủ sức để tấn công chúng ta lần nữa."
Chu Nguyên Hạo cười, "Thím Hai, nếu đối thủ là người thường thì có lẽ không cần lo lắng, nhưng đối phương là..." Anh dừng lại, "Không thể chủ quan, hãy chuẩn bị cho đợt tấn công thứ hai."
Thím Hai nói:"Được, gia chủ." Nói rồi, bà ta lui ra ngoài.
Chu Nguyên Hạo hỏi Trịnh thúc: "Ông ta và Chu Nguyên Chính phản ứng thế nào khi tôi kế nhiệm gia chủ?"
Anh đang nói về Chu Vân Mộc.
Trịnh thúc đáp: "Sau khi cậu kế vị, lão gia tử đã gọi điện cho tiên sinh, tiên sinh và... nhị thiếu gia không nói gì thêm."
Chu Nguyên Hạo cười lạnh: "Hiện tại Chu gia đang gặp khó khăn, đương nhiên họ sẽ không nói gì. Đợi đến khi họ lấy được bảo vật ở bến Hoàng Hà, còn tôi giải quyết được nguy cơ của Chu gia, lúc đó họ sẽ quay về hái quả ngọt."
Trịnh thúc hỏi: "Đại thiếu gia, bước tiếp theo cậu định làm gì?"
Chu Nguyên Hạo trầm ngâm một lát, nói: "Vụ việc ở bến Hoàng Hà là một cái bẫy, nhưng thứ ở dưới đó, tôi rất cần."
Trịnh thúc cúi đầu: "Đại thiếu gia, cậu cứ yên tâm, việc của Chu gia tôi sẽ xử lý tốt, sẽ không để cậu phải lo lắng gì nữa."
Chu Nguyên Hạo vẫy tay với Trịnh thúc, ông ấy lập tức tiến lại gần. Chu Nguyên Hạo hạ giọng: "Cẩn thận có nội gián."
Trịnh thúc biến sắc, lùi lại một bước, cúi đầu: "Vâng, đại thiếu gia."
******
Thời điểm ăn tối, tôi xuống lầu, thấy Vân Kỳ đang tự tay bày biện thức ăn. Nhìn mâm cơm thịnh soạn, tôi ngạc nhiên: "Anh làm hết à?"
Vân Kỳ cười, múc cho tôi một bát canh: "Thử đi, kiếp trước em thích nhất món canh thịt băm này."
Canh thịt băm rất ngon, tôi múc một thìa, hương thơm của thịt tràn ngập trong khoang miệng.
Ăn món canh này, tôi chợt nhớ ra vài chuyện.
Kiếp trước tôi trấn giữ Địa Ngục. Địa Ngục đúng như tên gọi, là một nhà tù, thi thoảng lại có quỷ vật vượt ngục trốn ra.
Nếu là quỷ cấp thấp, chỉ cần để các đạo sĩ trên nhân gian xử lý là được, nhưng nếu là Quỷ Vương, tôi sẽ đích thân đến nhân gian bắt chúng về Địa Ngục.
Một lần, có một Quỷ Vương ở tầng thứ chín trốn thoát, đầu thai xuống nhân gian. Tôi đến nhân gian truy bắt hắn, đi ngang qua một khu rừng, tôi nhìn thấy một Võng Lượng có dung mạo tuyệt mỹ.
Khác với câu chuyện Vân Kỳ kể cho tôi, lúc tôi gặp anh ta, anh ta bị thương rất nặng, nhưng không chỉ có một mình anh ta.
Lúc đó còn có mấy tên phỉ tặc. Vào cuối thời Đường, Trung Hoa rất loạn lạc, giặc cỏ đạo tặc nổi lên khắp nơi.
Khi Vân Kỳ bị thương ngã xuống, đúng lúc mấy tên giặc cỏ đi qua. Bọn chúng nhìn thấy chàng thiếu niên xinh đẹp tựa như tinh linh. Chúng nắm tóc anh ta lôi đi trên tuyết, cất tiếng cười man rợ, sờ soạng khắp người anh ta.
Bàn tay bẩn thỉu của chúng xé rách bộ quần áo trắng tuyết của anh ta, khắp người đều nhuốm máu tươi.
Anh ta dùng hết sức lực vùng vẫy nhưng vô ích.
Bọn chúng cười lớn, rồi bất ngờ lột quần anh ta xuống, để lộ đôi chân trần trắng nõn. Bọn giặc cỏ lại cười vang, anh ta điên cuồng vùng vẫy cố gắng thoát khỏi bọn chúng, nhưng bọn chúng quá hung ác, dùng sống đao đập nát hai chân anh ta.
Chàng thiếu niên đẹp như tinh linh đáng thương gục xuống, tuyệt vọng và nhục nhã hiện rõ trong mắt anh ta. Ánh mắt anh ta trở nên trống rỗng, u ám, đầy tử khí. Trong một khắc đó, tôi gần như nghĩ rằng anh ta đã chết.
Cuối cùng tôi đã ra tay cứu anh ta.
Không tốn chút sức lực nào, tôi chỉ cần búng tay, đầu những tên giặc cỏ đã nổ tung như dưa hấu bị đập, máu me bắn tung tóe.
Thiếu niên ngồi bệt xuống tuyết trắng, dưới thân là một vũng máu lớn. Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt xinh đẹp nhưng có phần khác lạ.
Tôi bước tới, nhẹ nhàng xoa đầu anh ta, nói: "Ta đã lâu không đến nhân gian, Võng Lượng, tạm thời làm người dẫn đường cho ta, được không?"
"Tiểu Lâm?" Vân Kỳ khẽ gọi, kéo tôi trở về thực tại.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, thật khó tưởng tượng người đàn ông này, người có thể lấy đi vô số mạng sống chỉ bằng một cái phất tay, lại từng có những khoảnh khắc như vậy, ánh mắt sợ hãi như thỏ con, cơ thể mê người như hoa sen tuyết.
"Anh biết thổi sáo không?" Tôi hỏi.
Anh ta hơi gật đầu. Tôi vừa ăn canh thịt vừa nói: "Anh có thể thổi cho tôi nghe một khúc không?"
Khuôn mặt anh ta hiện lên vẻ vui mừng: "Em muốn nghe gì?"
"Xuân giang hoa nguyệt dạ."
Vân Kỳ khẽ giật mình, ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi khác lạ, lộ ra một nụ cười nhạt: "Không ngờ sau khi chuyển kiếp, em vẫn thích khúc nhạc này."
Anh ta xoay cổ tay, một cây sáo ngọc bích xuất hiện trong tay. Anh ta đứng bên cửa sổ, nhẹ nhàng đặt cây sáo lên môi. Khi nốt nhạc đầu tiên vang lên, cả thế giới như tĩnh lặng lại.