Edit: Frenalis
Âm thanh sợ hãi này là của phụ nữ, chẳng lẽ là cô gái đi cùng hai cha con họ Chu?
Vân Kỳ khẽ gật đầu với tôi, cả hai tăng tốc rẽ qua một khúc quanh, trông thấy hai cha con họ Chu đang vật lộn với một sinh vật hình người.
Nói là sinh vật hình người, nhưng thực chất thứ đó đã không còn hình dạng con người nữa. Chỉ còn trơ lại bộ xương, thịt trên người dường như đã bị xẻo hết, chỉ còn sót lại vài mảng thịt dính vào xương. đầu bị nện phá, nửa bên mặt giống bánh gatô mềm oặt.
Tôi chợt nhớ đến trong nhật ký của giáo sư Mễ, đây chính là tên đệ tử bị ông ta dùng đá đập chết.
Giáo sư Mễ vốn có vài đệ tử, kẻ này là người ông ta yêu thích nhất. Nhưng gã lại là kẻ có dã tâm độc ác nhất, đã ra tay tàn sát hai sư đệ và hãm hại sư muội ngay trong chính căn nhà họ từng chung sống.
Giáo sư Mễ vô cùng đau khổ, cuối cùng buộc phải xuống tay tự mình đập chết gã. Để có thể sống sót, giáo sư đã phải ăn thịt của chính đệ tử mình.
Hơn ba mươi năm trôi qua, hồn ma của tên đệ tử vẫn lẩn quất ở đây, trở thành một Lệ Quỷ đầy oán hận.
Đối phó với một Lệ Quỷ, hai cha con họ Chu không hề nao núng. Chu Nguyên Chính quất dây mây, xuyên thủng linh thể của nó, điên cuồng hút lấy quỷ khí cho đến khi nó tan biến thành một làn khói đen.
Chu Nguyên Chính quay đầu nhìn cô gái trẻ đang ngồi bệt dưới đất, tóc tai rũ rượi run rẩy vì sợ hãi, lạnh lùng ra lệnh: "Đứng lên."
Cô gái vẫn còn nghẹn ngào, người đàn ông bên cạnh phẫn nộ: "Chu thiếu gia, sao anh lại có thể đối xử với chúng tôi như vậy? Chúng tôi chỉ là người thường, đáng lẽ các người phải bảo vệ chúng tôi. Vì các người bất lực, em gái tôi mới bị kinh hãi đến mức bị thương, vậy mà anh không những không xin lỗi, còn ra lệnh cho chúng tôi?"
Tôi liếc nhìn cô gái, chỉ thấy đầu gối cô ta bị trầy xước nhẹ, chảy chút máu, mà cứ làm như thể bị tàn phế vậy.
Chu Nguyên Chính đâu phải kẻ chịu thiệt, hắn sấn tới vài bước, túm cổ áo người đàn ông lên ấn mạnh vào tường, lạnh mặt nói: "Hà Tấn Song, để tôi nói cho anh biết, lý do chúng tôi mang theo các người là vì các người biết lối vào khác của địa cung. Tôi chỉ cần đảm bảo các người không chết, chứ không phải làm bảo mẫu cho các người. Tốt nhất là các người nên biết điều một chút, đừng có giở trò tiểu thư công tử với tôi."
Hà Tấn Song kia mặt cắt không còn giọt máu, sợ hãi nhìn Chu Nguyên Chính. Hắn bị ném mạnh vào tường, giọng Chu Nguyên Chính nghiêm nghị: "Nghe rõ chưa?"
Hà Tấn Song vội vàng gật đầu. Lúc này, cô em gái tiến đến, nhẹ nhàng cầu xin: "Chu thiếu, lần này là lỗi của anh trai tôi, tôi xin lỗi thay anh ấy. Xin anh đừng trách anh tôi."
Chu Vân Mộc cũng bước tới, đặt tay lên vai Chu Nguyên Chính: "Được rồi, cậu ta cũng chỉ là lỡ lời, không cần phải làm căng."
Chu Nguyên Chính lúc này mới buông tay, liếc lạnh người đàn ông kia rồi im lặng.
Chu Vân Mộc tiến đến đỡ Hà Tấn Song dậy, phủi bụi trên người hắn: "Cậu Hà, con trai tôi ăn nói hơi cục cằn, nhưng nó không có ác ý đâu, cậu đừng để bụng."
Hà Tấn Song vội vã gật đầu: "Không dám, không dám."
"Được rồi, chúng ta tiếp tục đi. Cậu Hà, cô Hà, hai người đi giữa tôi và Nguyên Chính, nhớ là đừng có chạy lung tung nữa." Chu Vân Mộc nói.
Cả hai vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn đi theo phía sau.
Tôi cười khẩy trong lòng, hai cha con này, một người đóng vai ác, một người đóng vai thiện, đùa giỡn hai kẻ trẻ người non dạ kia. Thật đáng thương.
Đúng lúc này, Chu Nguyên Chính quay đầu lại: "Ba, con cứ có cảm giác có người đang theo dõi chúng ta."
Tôi giật mình, Chu Nguyên Chính này cũng nhạy bén thật.
Chu Vân Mộc cau mày: "Cẩn thận, có lẽ kẻ bám theo chúng ta không phải người."
Đi thêm một đoạn, Hà Tấn Song và em gái lấy ra một chiếc la bàn cổ quái để dò đường. Chu Nguyên Chính lạnh lùng hỏi: "Cái la bàn này có đáng tin không đấy?"
Hà Tấn Song vội đáp: "Chu thiếu, đây là la bàn gia truyền hơn bảy trăm năm của tổ tiên tôi. Năm đó nhờ chiếc la bàn này mà tổ tiên tôi đã tìm được địa cung, lấy được báu vật dâng lên Hoàng đế, được phong hầu tước. Nhờ đó mới có Hà gia chúng tôi ngày nay."
Chu Nguyên Chính nhìn hắn đầy nghi hoặc, không nói gì thêm.
Vân Kỳ thì thầm bên tai tôi: "Có người, à không, có quỷ đang tới."
Tôi giật mình, phóng tinh thần lực ra.
Từ khi lên Tứ Phẩm, tinh thần lực của tôi đã có thể ngoại phóng, hiện tại có thể dò xét trong phạm vi hai mươi mét.
Tôi thấy một bóng người đang lao tới, trong lòng khẽ động: "Là giáo sư Mễ? Ông ta còn sống?"
Vừa nghĩ đến đó, Vân Kỳ ôm eo tôi, nhảy lên một cái, đáp xuống một điểm cao hơn. Chúng tôi thấy giáo sư Mễ lướt qua với tốc độ kinh người, hướng về phía hai cha con họ Chu.
Chu Nguyên Chính dừng bước, quay người lại, hô lên: "Cẩn thận!"
Chưa dứt lời, giáo sư Mễ đã lao đến trước mặt. Ông ta trông như người thường, nhưng ánh mắt vô hồn, khuôn mặt đờ đẫn.
Chu Nguyên Chính phất tay, mấy sợi dây mây sắc nhọn bắn ra, đâm xuyên tứ chi giáo sư Mễ, đóng ông ta tại chỗ. Một sợi mây xuyên qua tim ông ta. Dù là ma quỷ, bị đâm xuyên tim cũng sẽ chết.
Đúng như dự đoán, đầu giáo sư Mễ gục xuống. Chu Nguyên Chính định thu hồi dây mây, bỗng nhiên bụng giáo sư Mễ bị xé toạc, như thể có ai đó dùng dao sắc rạch bụng ông ta từ bên trong ra.
Chu Vân Mộc kịp phản ứng, hét lớn: "Chính nhi, cẩn thận!"
Bụng giáo sư Mễ mở ra, bên trong mọc ra một bông hoa khổng lồ, trông giống hoa loa kèn, nhưng nhụy hoa lại là một khuôn mặt người.
Tôi hít sâu một hơi, thấp giọng nói: "Đây là sinh vật bản địa của tầng địa ngục thứ bảy - hoa mặt người. Nó ký sinh trong xác chết, ẩn náu trong bụng giữ cho xác không phân hủy, chờ đến khi con mồi ưa thích xuất hiện thì sẽ xé xác chui ra ăn thịt. Thức ăn của nó chính là con người."
"Đây chẳng phải là người ở cửa hang lúc nãy sao? Sao trong bụng ông ta lại có hoa?" Hà Tấn Song kinh hãi, em gái hắn sợ đến mức run lẩy bẩy, suýt ngất.