Edit: Frenalis
Tôi dừng lại, vành mắt đỏ lên, cúi đầu để giấu đi vẻ yếu đuối: "Anh có biết lúc tôi biết được sự thật, tôi đau khổ thế nào không? Tôi chỉ là một đứa ngốc bị anh đùa giỡn, vậy mà tôi đã từng tin tưởng anh!"
Anh ta siết chặt tôi trong vòng tay, gần như muốn khảm tôi vào cơ thể. Tôi áp mặt vào ngực anh ta, trái tim lạnh giá.
"Tiểu Lâm, tất cả những gì anh dành cho em đều là thật lòng, chưa từng giả dối." Vân Kỳ đặt cằm lên đầu tôi, thì thầm, "Hành động của anh có thể không quang minh chính đại, nhưng Chu Nguyên Hạo thì có chắc là quang minh chính đại không? Em quên lúc đầu anh ta đối xử với em thế nào rồi sao?"
Tôi đẩy anh ta ra, hét lên: "Dù anh ấy có tệ đến đâu cũng không hại tôi đau khổ như vậy, khiến tôi tưởng mình đã giết bạn tôi! Cảm giác tội lỗi đó suýt khiến tôi phát điên, anh có hiểu không?"
Đáy mắt anh ta hiện lên một tia đau lòng, nhỏ giọng nói: "Xin lỗi, xin lỗi..."
Tôi cắn răng, hít sâu một hơi: "Đủ rồi, tôi không muốn nghe lời xin lỗi."
Dứt lời, tôi xoay người rời đi, anh ta khẽ vươn tay, một vòng dải lửa xuất hiện chắn trước mặt tôi, đem tôi bao quanh trong đó.
Tôi quay lại nhìn anh ta, anh ta trầm mặt nói: "Anh sẽ không để em đi, càng không để em trở về bên anh ta."
Sắc mặt tôi hoàn toàn lạnh xuống.
Sát khí dâng lên trong mắt Vân Kỳ: "Xem ra nếu anh ta còn sống, em sẽ không từ bỏ hy vọng để ở bên anh. Vậy thì anh sẽ đi giết anh ta. Em hãy ở đây nhìn xem anh ta chết như thế nào, để em có thể hết hy vọng."
Tâm tôi vốn dĩ mềm lòng với anh ta, nhưng hiện giờ nghe anh ta nói muốn giết Chu Nguyên Hạo, lập tức kết băng.
Anh ta bước nhanh về phía cửa định rời khỏi Tụ Bảo Lâu, tôi cao giọng hét: "Vân Kỳ, hôm nay anh không ra khỏi Tụ Bảo Lâu được đâu."
Vân Kỳ khựng lại, hơi nghiêng đầu, tôi nhìn anh ta lạnh lùng nói: "Không tin thì cứ thử."
Vân Kỳ trầm mặc một lát, đi đến cửa thang lầu ba, vừa nhấc một chân ra, động tác đột ngột dừng lại.
Anh ta không thể cử động. Trong mắt Vân Kỳ nổi lên từng đợt sóng, quay lại nhìn tôi: "Em đã làm gì?"
"Tôi đã hạ độc anh." Tôi nói, "Một loại độc dược từ Địa Ngục, dù anh mạnh đến đâu, trúng độc cũng không thể cử động. Loại độc này kiếp trước tôi dùng để đối phó những Quỷ Vương không nghe lời."
Vân Kỳ lạnh lùng hỏi: "Em hạ độc tôi khi nào?" Vừa nói xong, anh ta dường như nghĩ đến cái gì, trên mặt lộ ra mấy phần cười khổ: "Thì ra... là lúc đó."
Tôi im lặng không nói gì. Là lúc tôi trở về từ tầng thứ nhất Địa Ngục, lúc anh ta thổi sáo cho tôi nghe, sau đó tôi hôn anh ta.
Độc dược, chính là ở nụ hôn đó truyền qua.
Anh ta cười lạnh: "Em vì đối phó anh, cũng nhọc lòng rồi"
"Anh nghĩ tôi muốn thế này sao?" Tôi tức giận nói, "Nếu không phải anh hãm hại, anh nghĩ tôi muốn thế sao?"
Sắc mặt Vân Kỳ chuyển thành băng lãnh, ánh mắt sắc bén nhìn tôi: "Vậy bây giờ em muốn làm gì? Giết anh? Hay là đày anh xuống Địa Ngục chịu khổ vĩnh viễn?"
Tôi trầm mặc không nói, tôi cũng không biết nên làm gì với anh ta bây giờ.
Nói không hận là giả, vậy chẳng phải tôi mắc hội chứng Stockholm sao? Nhưng muốn giết anh ta, tôi lại không làm được.
Giờ khắc này, tôi thật sự hận chính mình, hận sự thiếu quyết đoán và cả tin của mình.
Giá như tôi là kiểu người có thể cầm dao đâm thẳng vào trái tim anh ta thì tốt biết mấy.
Tôi cười khổ, xem ra tôi thật sự mắc hội chứng Stockholm.
Tôi quay lại nhìn về phía chiếc gương, thấy Chu Nguyên Hạo đã đánh bại con quỷ, nhưng ngực anh bị thương nặng, từ vai đến bụng, cả cổ cũng bị chém gần đứt.
Anh thở dốc, mặt tái nhợt, cơ thể đang nhanh chóng hồi phục, linh lực tiêu hao rất lớn. Lúc này dù chỉ một con Lệ Quỷ nhỏ cũng có thể lấy mạng anh.
Tôi lo lắng nhìn anh, Chu Vân Mộc lộ ra sát khí, cánh tay vung lên, một luồng sáng bắn về phía sau lưng Chu Nguyên Hạo.
"Nguyên Hạo, cẩn thận!" Tôi hét lớn.
Chu Nguyên Hạo dường như cảm nhận được điều gì, khi luồng sáng bay tới, thân hình anh đột ngột biến mất, phi tiêu găm vào phía bức tường đối diện.
Chu Vân Mộc biến sắc, Chu Nguyên Hạo xuất hiện trước mặt hắn, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn.
(Từ giờ trở đi gọi Chu Vân Mộc là "hắn" nhé mọi người, tên này đê tiện độc ác nham hiểm ngay cả con ruột mình cũng giết thì không xứng gọi là "ông ta" mặc dù lớn tuổi).
Chu Vân Mộc không hề áy náy, ánh mắt hai người chạm nhau tóe lửa.
"Tôi cứu ông, ông lại muốn giết tôi?" Chu Nguyên Hạo lạnh lùng nói, "Đừng nói là cha ruột, đến người thường cũng không làm chuyện lấy oán báo ân như vậy."
Chu Vân Mộc lạnh mặt nói: "Kẻ không ra người như ngươi, chỉ có giết ngươi mới là nhân từ."
Chu Nguyên Hạo cười lớn: "Tôi chưa từng gặp kẻ vô liêm sỉ như ông. Được, đã các người không cảm kích, tôi cũng không cần phải xen vào việc của người khác."