Edit: Frenalis
Trương Xương Thuận nhìn quanh, thấy các đại môn phái đều nhìn mình chằm chằm, ánh mắt nghi hoặc, trong lòng ông ta rất tức giận, thu phất trần lại trừng mắt nhìn tôi: "Nói tiếp, rốt cuộc là ai?"
Tôi ho sặc sụa vài tiếng, hít mạnh không khí vào lồng ngực, sau khi bình tĩnh lại, mới nói: "Trương chưởng môn, trước đó tôi còn có một việc muốn nói."
"Nói."
"Liên quan đến con gái nuôi của ông - Khúc Gia Kỳ. Có một việc tôi phải nói rõ, không phải tôi giết cô ta."
Trương Xương Thuận cười lạnh: "Ồ? Không phải cô giết? Vậy ai giết? Cô muốn đổ lên đầu Hiên Huyền?"
Tôi cười nhạt: "Dĩ nhiên không phải. Người giết con gái nuôi của ông... chính là cô ta."
Trương Xương Thuận sững sờ, lập tức bật cười ha hả: "Ý cô là Gia Kỳ tự sát? Thật nực cười."
Trương Hoành Thái nhìn tôi, cũng tỏ vẻ thất vọng.
Tôi cười đầy ẩn ý: "Cô ta đúng là tự sát."
"Vậy cô nói xem, vì sao cô ta phải tự sát?" Trương Xương Thuận tức giận đến bật cười, "Gia Kỳ là thiên tài tu luyện, lại là con gái nuôi tôi yêu quý nhất, tương lai xán lạn, sao nó lại nghĩ quẩn tự sát?"
Tôi thở dài: "Cô ta đương nhiên không tự sát, vì cô ta chưa chết."
Trương Xương Thuận càng tức giận hơn: "Tôi tận mắt nhìn thấy thi thể của Gia Kỳ, nó bị cô phân thây, thịt nát đầy đất. Tôi phải rất vất vả mới gom đủ các phần thi thể của nó, cô lại nói nó chưa chết!"
Nói đến đây, vành mắt ông ta đỏ lên. Tôi thở dài trong lòng, vị chưởng môn này thật sự rất thương yêu cô con gái nuôi , không biết ông ta có chịu được sự thật không?
Tôi ngẩng đầu nhìn ông ta: "Trương chưởng môn, lúc đó Khúc Gia Kỳ đúng là đã chết, nhưng cô ta không thật sự chết."
Trương Xương Thuận nhíu mày: "Cô có ý gì?"
"Ý tôi là..." Tôi hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng, chợt nghe một thanh âm từ phía sau truyền đến: "Cô ta không còn là con người thực sự."
Tôi quay đầu lại, thấy Chu Nguyên Hạo bước nhanh đến. Trương Xương Thuận run lên, tức giận nói: "Nói bậy! Các người đều nói bậy!"
Chu Nguyên Hạo bước đến bên cạnh tôi, cao giọng nói: "Trương Chưởng môn, sau đó ông xử lý thi thể cô ta như thế nào?"
"Tất nhiên là hậu táng, để nó được yên nghỉ."
"Là hỏa táng hay thổ táng?" Chu Nguyên Hạo hỏi tiếp.
Trương Xương Thuận tức giận: "Gia Kỳ đã chịu khổ phân thây, tôi sao nỡ để nó lại chịu thiêu đốt."
"Vậy sau khi hạ táng, ông có đến thăm mộ cô ta không?"
Trương Xương Thuận tức giận: "Cậu có ý gì?"
"Ý tôi đã nói rất rõ ràng, Trương chưởng Môn là người thông minh, ắt hẳn hiểu được." Anh nói, "Con gái nuôi của ông, Khúc Gia Kỳ đã sống lại, và hiện giờ đang ở ngay trong phái Mao Sơn của các người."
Vừa dứt lời, anh giơ tay chỉ về phía phái Mao Sơn. Tất cả mọi người ở đó đều lộ ra vẻ kinh ngạc tột độ, nhìn nhau đầy nghi hoặc.
Trương Hoành Thái dường như chợt nhớ tới những lời tôi đã nói trước đó, quay đầu nhìn về phía Mị Phong sư đệ trong đám người.
Trương Xương Thuận cũng không nhịn được liếc nhìn các đệ tử của mình, sau đó lập tức phản ứng lại, tức giận quát: "Các người thật là ăn nói hàm hồ! Gia Kỳ đã chết rồi, sao các người còn không để cho con bé được yên nghỉ! Thật là tội ác tày trời!"
Chu Nguyên Hạo không muốn đôi co với ông ta nữa, đột nhiên vung tay lên, roi Hắc Long Quang phóng ra một tia sét đen về phía đám người phái Mao Sơn.
Trương Xương Thuận biến sắc, vung phất trần lên để chặn lại. Phất trần và dây roi liên tục giao đấu, nhưng hóa ra đó chỉ là một đòn nghi binh của Chu Nguyên Hạo. Thân hình anh lóe lên, trong nháy mắt đã xuất hiện giữa đám người Mao Sơn, túm lấy cổ một người lôi ra ngoài.
Người đó không ai khác chính là Mị Phong.
Trương Xương Thuận tức giận quát: "Cậu dám, thả đệ tử của tôi ra!"
Chu Nguyên Hạo mặt lạnh như băng đá vào đầu gối Mị Phong, khiến hắn quỳ xuống đất. Không chút do dự, anh vung tay định đánh xuống đầu Mị Phong.
Đúng lúc này, một luồng quỷ khí mạnh mẽ đột ngột phát ra từ cơ thể Mị Phong. Hắn giơ tay lên đỡ đòn của Chu Nguyên Hạo.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể Mị Phong bay ra như bị gió cuốn, lộn nhiều vòng trên không trung rồi va vào vách tường, sau đó rơi xuống đất phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng thứ máu đó lại có màu đen.
Hắn đột nhiên cười lớn, âm thanh không còn là của một người đàn ông mà biến thành giọng của một cô gái, một thiếu nữ mới lớn.
Trương Xương Thuận mở to mắt, động tác khựng lại, trong mắt ánh lên một tia nghi hoặc không dám tin, cũng không muốn tin.
Mị Phong đứng dậy, khóe miệng dính máu đen, quỷ khí bốc lên quanh người: "Không ngờ, tôi đã che giấu kỹ như vậy mà vẫn bị các người phát hiện."
Trương Xương Thuận run giọng hỏi: "Con, con thật sự là Gia Kỳ?"
Mị Phong cười nhạt bước lên phía trước. Một lớp hắc quang mờ nhạt bao phủ lấy cô ta, hiện ra một thân hình nhỏ nhắn, chính là Khúc Gia Kỳ không thể nhầm lẫn.