Cô Gái Địa Ngục

Chương 30

Edit: Frenalis

Tóm lại, cuối cùng anh thắng, sau khi anh ăn uống đủ no, tôi lê thân thể kiệt sức đứng dậy nấu ăn. Trong tủ lạnh chẳng có gì ăn nên tôi phải đến quán nhỏ cuối phố mua hai hộp mì ăn liền cho no bụng.

"Sau này đừng ăn những thứ như thế nữa." Anh nằm trên giường nói: "Không tốt cho sức khỏe đâu."

"Chỉ có cái này, dù anh có thích hay không." Tôi đẩy hộp mì đã nấu chín trước mặt anh, anh do dự một chút nhưng vẫn ăn (ngửi).

"Chuyện ở công viên Đào Hoa là như thế nào?" Tôi hỏi anh ấy, "Hộp vải máu đó dùng để làm gì?"

"Những mảnh vải đẫm máu đó là oán khí của hàng trăm phụ nữ bị cưỡng bức." Anh nói, "Người bố trí trận pháp này rất lợi hại, bên trong mắt trận kia chôn một người phụ nữ bị cưỡng bức chết. Sự oán hận lên tới tận trời của họ đủ để hình thành một huyết trận, những huyết dịch kia sẽ thiêu đốt hồn thể, dù là người sống hay người chết."

Tôi hít một hơi khí lạnh: "Nếu như người sống bị thiêu đốt hồn thể sẽ như thế nào?"

"Sẽ rất đau, rất đau." Anh nói: "Nếu linh hồn của người sống bị đốt thành từng mảnh, người đó tự nhiên sẽ chết."

Tôi cau mày: "Long đại sư Đông Bắc có thù oán gì với ông chủ Đào Hoa Viên? Làm sao hắn có thể bố trí một trận pháp âm độc như vậy?"

"Tôi đã để Trịnh thúc đi điều tra rồi."

Tôi chưa kịp nói xong thì có tiếng gõ cửa, mở cửa ra thì bên ngoài có một chiếc xe mang biểu tượng Maserati. Trịnh thúc đưa chiếc túi da bò dày cho Chu Nguyên Hạo: "Thiếu gia, đây là đồ ngài muốn."


Chu Nguyên Hạo gật đầu: "Được rồi, đi xuống đi."

Trịnh thúc cúi chào kính cẩn, lên xe rời đi.

Bên trong chiếc túi da bò là một chồng hồ sơ dày cộm và một cái USB.

Chủ sở hữu của Đào Hoa Viên là Lâm Ca, tên thật là Lâm Huyền, từng là xã hội đen, sau này đã rửa tay gác kiếm nhưng thực chất vẫn làm những việc đen tối một cách bí mật. Tên này rất phóng đãng, chơi đùa với phụ nữ nhưng không chơi gái, mà là chơi những cô gái trẻ, và nhất định phải dưới mười sáu tuổi!

Trong hồ sơ này là tất cả những thông tin của các cô gái mà hắn ta đã chơi nhiều năm qua. Hơn nữa hắn lại rất biến thái, không thích chơi đùa bình thường, mà lại thích tra tấn, những cô gái này vô luận là tự nguyện hay bị ép buộc, mỗi lần bị hắn chơi đùa đều không còn giống người nữa.

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Chu Nguyên Hạo cắm USB vào máy tính, trong đó đều là video như vậy, nam chính đương nhiên là Lâm Huyền, các nữ chính đều khác nhau, nhưng đều là học sinh cấp hai, đều đang khóc lóc và quỳ xuống cầu xin hắn nhưng hắn ta thờ ơ. Tôi chỉ xem một chút thôi đã không thể chịu nổi nữa, tiếng hét của các cô gái khiến tôi ớn lạnh.

"Nhanh tắt đi." Tôi nói với Chu Nguyên Hạo: "Lâm Huyền này đúng là cầm thú, tôi muốn cầm những thứ này đi báo cảnh sát."

"Báo cảnh sát à?" Chu Nguyên Hạo mỉm cười: "Em cho rằng những năm qua không có ai báo cảnh sát sao?"

Tôi sững người một lúc.

"Người như Lâm Huyền có mối liên hệ ở cả hai phe hắc bạch, nếu không thì không thể có được như ngày hôm nay." Anh cầm hồ sơ lên: "Hơn nữa, hình như hắn ta có chút quan hệ với thủ đô, trước đó có cảnh sát muốn điều tra hắn. Dù cho có cố gắng thế nào cũng không bắt được hắn ta".


Tôi không phục: "Vậy để hắn cứ tiếp tục hại người như vậy sao? Không biết sau này sẽ còn có bao nhiêu cô gái bị hại trong tay hắn ta."

"Yên tâm, hắn đã làm nhiều việc ác, tự nhiên sẽ có người xử lý hắn. Nhìn xem, Long đại sư không phải vừa mới ra tay sao?" Chu Nguyên Hạo nói.

Tôi khịt mũi: "Long đại sư ra tay nhưng chỉ hủy hoại một phần tài sản của hắn và cướp đi mấy mạng người vô tội."

"Vô tội? Trong chuyện này thật sự không có người vô tội." Chu Nguyên Hạo ném cho tôi một tài liệu, "Nếu muốn nói về vô tội thì em và Hướng Dũng miễn cưỡng tính là vô tội."

Trong tài liệu tôi đọc thấy cô gái bị ép chết chôn trong đất là con gái của gia đình không chịu di dời kia, học lớp 12, Lâm Huyền đã giết cha cô ấy, về sau cũng không tha cho cô ấy. Cô gái trước đây tự tử và treo cổ ở công viên Đào Hoa là bạn cùng lớp với cô gái này, lấy tiền của Lâm Huyền, lừa cô gái này ra giao cho Lâm Huyền.

Các nhân viên bảo vệ tại công ty của Lâm Huyền đều có tiền án tiền sự và không có ai là trong sạch. Tôi đóng tập tin lại: "Chúng ta sẽ không làm gì cả à? Cứ như vậy bỏ qua?"

Anh cười lạnh một tiếng: "Ai nói chúng ta bỏ qua? Em xem một chút tin tức của thành phố này đi."

Tôi mở trang web tin tức của thành phố, dòng tiêu đề trên trang nhất đưa tin về vụ giết người ở công viên Đào Hoa: Trong một đêm, bảy nhân viên của công ty bất động sản Đào Hoa Viên đã treo cổ tự tử trong công viên, lương đình nghỉ mát bị sập, lộ ra thi thể, cảnh sát đã vào cuộc điều tra. Tin tức miêu tả chi tiết danh tính của thi thể nữ, cha cô ấy cũng chính là hộ gia đình không chịu dời đi kia, mà cô gái cũng đã mất tích vài năm. Tin tức không nói nhiều về vấn đề này, nhưng bất cứ ai có con mắt sáng suốt cũng sẽ biết chuyện gì đang xảy ra.

Các trang web và diễn đàn khác nhau trong thành phố ngập tràn các bài đăng về vụ việc, dù cho các quản trị viên có cố gắng xóa chúng đến đâu, cũng không thể xóa kịp bài đăng của cư dân mạng.

Vì những tin tức tiêu cực này, cổ phiếu của bất động sản Đào Hoa Viên bắt đầu giảm ngay khi thị trường mở cửa, có người đã âm thầm bán tháo cổ phiếu của công ty đi.

Tôi liếc nhìn Chu Nguyên Hạo, nói: "Anh làm hả?"


Chu Nguyên Hạo chế nhạo: "Bởi vì hắn đã liên lụy đến người phụ nữ của tôi, tôi sao có thể bỏ qua cho hắn?"

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Mặc dù không biết lời này có mấy phần thật, nhưng nghe lên vẫn là rất thoải mái.

Có điều, lai lịch của gia đình Chu Nguyên Hạo như thế nào mà có thể tìm ra nhiều thông tin mật như vậy, chẳng lẽ họ làm công việc tình báo?

"Đúng rồi." Anh ném một tờ báo khác cho tôi, tôi nhặt lên đọc thì thấy nữ hiệu trưởng trường trung học cơ sở số 19 dính líu đến tham nhũng, nhận hối lộ, có hành vi gây rối và bị cách chức. Cha bà ta là phó giám đốc Sở giáo dục cũng dính líu đến vụ án hối lộ, toàn bộ Vũ gia từ trên xuống dưới bị bắt năm sáu người. Đó là chuyện của Vũ hiệu trưởng, nếu anh không nhắc đến thì tôi suýt quên mất.

"Nếu người nào dám đắc tội người phụ nữ của tôi, tôi sẽ không cho họ kết cục tốt." Chu Nguyên Hạo nói.

Tôi xạm mặt lại: "Mặc dù tôi rất cảm kích nhưng sau này nếu tôi cãi nhau với ai vài câu thì anh cũng sẽ ra tay với người đó ư?"

Anh nhướng mày: "Em cho rằng tôi rảnh rỗi như vậy sao?"

Chằng biết tại sao tôi lại thở phào nhẹ nhõm.

"Lại đây." Anh đột nhiên vẫy tay với tôi, tôi ngoan ngoãn đi tới, anh ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu tôi rồi nói: "Em có muốn đi học lại không?"

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Tôi sững sốt một lúc. Học hội họa luôn là ước mơ của tôi. Tôi từ nhỏ đã có năng khiếu hội hoạ. Gia đình tôi không giàu có lắm nhưng cha tôi rất ủng hộ tôi theo đuổi, từ nhỏ đã để dành tiền cho tôi đi học hội hoạ.


Tôi cũng làm cho ông cảm thấy tự hào về mình, khi tôi mười ba tuổi, một trong những bức tranh của tôi đã giành được giải thưởng lớn trong một cuộc thi cấp quốc gia.

Trong kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi vốn dĩ muốn thi Học Viện Mỹ Thuật Quốc Gia, bài thi văn hóa của tôi có kết quả tốt, dù thi vào trường bình thường thì cũng có thể nằm trong top đầu, chứ chưa nói đến kết quả bài thi năng khiếu chuyên môn. Ban đầu ai cũng nghĩ tôi có thể đỗ vào Học viện Mỹ thuật Quốc gia và đi Châu Hàng học, nhưng khi có kết quả, điểm chuyên môn của tôi lại chỉ ở mức trung bình và không đậu được Học viện Mỹ thuật Quốc gia.

Tôi sa sút một thời gian dài, bởi vì tôi rất hài lòng với bức tranh mình vẽ trong bài thi, tôi cảm thấy nó nên đạt tiêu chuẩn cao nhất, những tưởng mọi việc chắc như đinh đóng cột nhưng không ngờ kết quả lại thất bại. Cũng may điểm thi văn hoá của tôi không tệ, nên tôi trúng tuyển vào Đại Học Mỹ Thuật Sơn Thành, không cần phải lãng phí một năm thi lại đại học.

Khi cha tôi bị bệnh, tôi phải nghỉ học, nếu có thể tiếp tục đi học, tôi đương nhiên nguyện ý.

Anh lấy ra một túi đựng tài liệu và nói: "Tôi đã làm thủ tục học lại cho em rồi. Học kỳ sau em có thể quay lại trường học."

Tôi bỏ học chứ không phải bảo lưu học, theo logic mà nói thì tôi không thể quay lại trường nữa, không ngờ anh lại lợi hại đến thế.

Tôi gắt gao nắm lấy túi văn kiện, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh: "Cảm ơn Chu Nguyên Hạo, thật sự cảm ơn anh."

Vẻ mặt anh dịu đi, anh ấn đầu tôi vào ngực: "Tôi nói rồi, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe theo tôi, tôi sẽ đối xử tốt với em."

Tôi không phản bác, nhưng trong lòng lại lo lắng, dù sao chúng tôi một người là người, một người là ma, chẳng lẽ nhất định phải sống như vậy cả đời sao? Người và quỷ khác đường, ai biết khi nào anh sẽ đi đầu thai? Biết đâu một ngày nào đó anh sẽ chán tôi?

"Còn một chuyện nữa, trước đây Trịnh thúc đã báo cáo với tôi, tôi nghĩ nên nói cho em biết." Anh nhéo mặt tôi nói: "Thật ra trong kì thi đại học, tranh của em được điểm cao nhất toàn khu vực thi Tây Nam.

Tôi giật mình, ngẩng đầu nhìn anh, anh nói tiếp: "Nhưng là, bức tranh của em đã bị tráo đổi."

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Bình Luận (0)
Comment