Cô Gái Địa Ngục

Chương 78

Ngày thứ hai, tôi ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, mở tủ lạnh ra nhìn xem, đồ ăn bên trong đã sớm ăn sạch, tôi liền đến khu chợ lân cận mua một vài món đồ.

Tôi xách theo một đống túi lớn túi nhỏ từ trong chợ đi ra, vừa hay nhìn thấy cách đó không xa có một người đàn ông mặc áo sơ mi kẻ sọc sáng màu.

Thầy Lang?

Người đàn ông này là giáo viên dạy ngữ văn cấp 3 của tôi, họ Lang. Lúc tôi mới học tiểu học thì ông ấy đã bắt đầu dạy học rồi, ông ấy đối với chúng tôi rất tốt, dạy học sinh cũng rất kiên nhẫn, lớp chúng tôi không ai không thích ông ấy cả.

Tôi định bước lên chào hỏi lại phát hiện cả người ông ấy đều ngơ ngơ ngác ngác, khi ông ấy đi đến đường lớn bên cạnh, vừa vặn có chiếc xe tải lớn chạy qua, ông ấy bất ngờ nhảy ra ngoài đường.

Tôi hoảng hồn, nhanh chân nhào tới nắm lấy áo của ông ấy kéo lại. Ông ấy ngã xuống đất, chiếc xe tải lớn lao vút qua, tôi lo lắng hỏi: "thầy Lang, thầy không sao chứ?"

Thầy Lang ngẩng đầu lên, chợt tôi nhìn thấy một con côn trùng bay ra khỏi cổ áo sau của ông ấy, con côn trùng này chỉ to bằng móng tay và nhanh chóng biến mất trong không trung. Đôi mắt thầy Lang vốn đang trống rỗng bỗng nhiên tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn tôi nói: "Cô... Khương Lâm?"

Tôi gật đầu: "thầy Lang, tinh thần của thầy có chút không ổn, gặp phải chuyện gì khó khăn sao?"

Lúc này thầy Lang mới nhớ tới chuyện vừa rồi, sắc mặt trở nên khó coi. Tôi thấy ông ấy có chút thất thần, lại hỏi: "thầy Lang?"

Thầy Lang lắc đầu: "Không sao đâu, có lẽ gần đây thầy gặp áp lực rất lớn, lại không được nghỉ ngơi tốt, thầy còn có việc khác phải làm, không cùng em nói chuyện nữa."


Ông ấy vội vã rời đi, tôi nhanh chóng ngăn lại, cho ông ấy số điện thoại di động của tôi, nói nếu như ông ấy có chuyện gì khó khắn, thì gọi điện thoại cho tôi.

Nhìn bóng lưng ông ấy, tôi cau mày lại, trên người thầy Lang có âm khí, nhưng âm khí này rất nhẹ, nếu giác quan thứ sáu của tôi không tăng lên nhiều, có lẽ tôi đã không nhận ra.

Nó có liên quan đến con côn trùng vừa rồi sao?

Về đến nhà, tôi ăn xong một bữa trưa đơn giản và đang chuẩn bị đánh một giấc thật ngon thì chợt nghe thấy tiếng đập cửa. Quấy rối giấc ngủ của người ta giống như giết cha mẹ người ta vậy! Tôi không vui đi ra mở cửa, ngoài cửa là thầy Lang.

Ngực tôi lạnh buốt. Lúc này, thầy Lang đã chết rồi.

Ông ấy đứng trước mặt tôi, toàn thân trên dưới đều là máu, lồ ng ngực thì xẹp lép, có nghĩa là xương ngực tất cả đều bị vỡ vụn, có thể thấy được ông ấy chết thảm thế nào.

Ông ấy chỉ là một sợi tàn hồn, hai mắt nhìn thẳng vào tôi, cầm trong tay một tờ giấy đưa cho tôi. Tàn hồn là không có ý thức, chỉ là một sự chấp niệm cuối cùng trước khi chết, tôi tiếp nhận tờ giấy kia, ông ấy liền hóa thành một làn khói xanh tan vào hư không.

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Tôi cảm thấy có chút khó chịu và áy náy, nếu vừa rồi tôi cảnh báo ông ấy một chút, thì có lẽ ông ấy đã không chết rồi. Nhưng mà, trên đời không có thuốc hối hận.

Tôi đóng cửa lại, nhìn kỹ tờ giấy trong tay, hình như được xé ra từ vở bài tập của học sinh, trên đó có đề toán, lật lại thì thấy mặt sau có viết chữ Phòng thể thao tiện ích, phòng học lớp 11/4, tầng thượng của tòa nhà giảng dạy


Chữ viết trông như được viết bởi một học sinh tiểu học, xiêu xiêu vẹo vẹo, phía dưới còn vẽ hình một con bọ.

Đây là ý gì? Tôi như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.

Đột nhiên điện thoại tôi reo lên, là cảnh sát gọi tới, nói rằng thầy Lang ngã vào công trường có máy đóng cọc đang làm việc phía dưới, bị máy đóng cọc ủi cho chết, trên người ông ấy không có thứ gì, ngoài tờ giấy có số điện thoại di động của tôi.

Tôi chạy vội đến công trường, cảnh sát đã lập hàng rào, bên ngoài đang tụ tập người dân, nhìn vào bên trong thì thấy thi thể của thầy Lang vẫn nằm dưới máy đóng cọc, không còn hình người nữa.

Cảnh sát gọi tôi đến ghi chép, hỏi tôi thầy Lang có vấn đề về tâm thần hay dùng m@ túy không? Tôi nói với anh ta rằng chúng tôi đã không gặp nhau trong nhiều năm, nên tôi không biết nhiều về hoàn cảnh của ông ấy.

"Này, các anh cảnh sát, các anh phải giải quyết thay tôi, việc này không liên quan đến tôi, tôi đang làm việc bình thường thì anh ta bất ngờ chạy tới và nhảy xuống hố, tốc độ nhanh quá tôi không kịp phản ứng". Bên kia có người đàn ông trung niên đang lớn tiếng ồn ào, đoán chừng là người lái xe đóng cọc.

Cảnh sát cũng không để ý nhiều, dù sao cũng có rất nhiều công nhân nhìn thấy, chắc chắn là tự sát.

Tôi bước ra khỏi công trường, nhìn thấy một thiếu niên khoảng mười lăm tuổi đang đeo cặp đi học nhìn vào trong. Trên người cậu ta, tôi cảm nhận được âm khí nhàn nhạt giống như trên người thầy Lang.

Tôi tiến lên vỗ vai cậu ta: "Em trai, em là học trò của thầy Lang à?"

Sắc mặt thiếu niên tái nhợt: "Người chết bên trong thật sự là thầy Lang?"


Tôi gật đầu: "Không biết tại sao thầy Lang lại không nghĩ thông như vậy."

"Không phải!" Thiếu niên nói: "thầy Lang không có tự sát! Nhất định là bị quỷ giết!"

Tôi vội bịt miệng cậu ta lại: "Đừng nói nhảm, trên đời này không có ma."

"Tôi không có nói bậy, tôi chính mắt nhìn thấy." Thiếu niên vội vàng phản bác.

Tôi nhìn quanh rồi nói: "Chúng ta tới chỗ khác nói chuyện nhé."

Tôi dẫn cậu ta đi, tìm một quán nước giải khát, gọi cho cậu ta một ly kem, nói với cậu ta là tôi cũng là học trò của thầy Lang. Cậu ta dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, không có nhiều tâm cơ nên một năm một mười đem mọi chuyện kể hết cho tôi nghe.

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Trường trung học cơ sở Xuân Sơn, cũng chính là trường cấp ba của tôi, gần đây xuất hiện rất nhiều việc lạ. Trường học nào cũng có một số tin đồn đáng sợ, và trường Xuân Sơn cũng không ngoại lệ. Tin đồn nói trường Xuân Sơn có 3 địa điểm ma ám là: phòng tiện ích thể thao, phòng học lớp 11/4 và tầng thượng của khu dạy học. Khi đi tới ba nơi này, bạn không được đi một mình, nếu không sẽ gặp phải điều khủng khiếp. Thời gian gần đây có ba học sinh của trường trung học Xuân Sơn đã biến mất một cách bí ẩn.

Có một học sinh cá biệt của lớp năng khiếu thể dục bị giáo viên thể dục phạt bắt chạy trên sân, chạy xong thì trời đã tối, cậu ta mới nhớ ra đồng hồ điện tử của mình vẫn đang ở trong phòng tiện ích của phòng thể dục, nên cậu ta bảo các bạn cùng lớp là phải trở về lấy, các bạn cùng lớp muốn đi cùng cậu ta nhưng bị cậu ta từ chối. Bạn cùng lớp tận mắt nhìn cậu ta đi vào phòng tiện ích, nhưng lại không có đi ra, bạn cùng lớp sợ xảy ra chuyện gì đó nên đã gọi điện thoại cho cậu ta, nhưng không có ai trả lời, người bạn đó nhìn vào phòng tiện ích qua cửa sổ cũng không thấy có ai ở trong đó. Phòng tiện ích chỉ có một cánh cửa duy nhất, người bạn đó căn bản không nhìn thấy cậu ta đi ra, vậy cậu ta đã đi đâu?

Người thứ hai biến mất là một nữ sinh lớp 11/4, thành tích giỏi, lại rất chăm chỉ, ngày nào cũng là người cuối cùng ra về trong tiết tự học buổi tối. Hôm đó cô ấy có một bài toán chưa giải được, người bạn học hay học cùng cô ấy nói trong nhà có chuyện nên về trước, để cô ấy ở lại một mình trong lớp. Ngày hôm sau, gia đình này nữ sinh này đến trường, nói là con gái họ suốt đêm qua không về nhà. Trong hành lang có gắn camera, nhà trường kiểm tra camera giám sát thì phát hiện nữ sinh này chưa bao giờ ra khỏi lớp tự học. Cô ấy cũng biến mất một cách bí ẩn như vậy.

Người thứ ba là một nam sinh ban luyện thi đại học, đã thi đại học hai năm nhưng không đậu, áp lực rất lớn, cuối cùng cậu ta không thể chịu đựng được nữa, đã leo lên sân thượng tự sát. Lúc đó cậu ta đang đứng ở mép sân thượng, hình như thoáng nghe thấy có người gọi mình, cậu ta quay lại nhìn thì có người nắm lấy tay cậu ta kéo vào. Lúc đó mọi người đều tưởng cậu ta đã được ai đó cứu nhưng khi giáo viên và cảnh sát xông lên sân thượng thì không thấy ai cả. Nam sinh này cũng biến mất một cách bí ẩn.


Ba vụ mất tích này vô cùng kỳ lạ nên đã gây hoảng loạn lòng người, nhiều học sinh không chịu đến trường nữa.

Còn thầy Lang là giáo viên chủ nhiệm lớp 11/4, mà kể từ sau khi nữ sinh lớp ông ấy mất tích, ông ấy vẫn đang một mục điều tra việc này.

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis.

Cậu thiếu niên kể chuyện cho tôi nghe tên là Tô Phàn, cũng là học sinh lớp 11/4, là một học sinh giỏi và có quan hệ tốt với thầy Lang. Hai ngày trước, cậu ta nghe thầy Lang nói ông ấy đã có một ít manh mối về những vụ mất tích bí ẩn đó, nhưng không có nói tỉ mỉ, làm sao mà biết được vậy mà chỉ trong thời gian ngắn lại xảy ra chuyện như vậy.

Tôi an ủi cậu ta vài lời rồi đưa cậu ta về trường, buổi tối cậu ta còn có lớp tự học.

Khi đi qua một con hẻm, một vài thiếu niên khoảng mười lăm, mười sáu tuổi bất ngờ lao tới, chặn đường chúng tôi, nhìn chằm chằm vào Tô Phàn nói: "Haha, Tô Phàn, cậu cũng có bản lĩnh tán gái đẹp đó, rất tiếc là già quá đi."

Tô Phàn tính cách có chút nhu nhược, cúi đầu nói: "Chị ấy, chị ấy không phải bạn gái của tôi, các cậu hiểu lầm rồi."

"Đừng nói nhảm nhiều như vậy, trước kia cậu mượn tôi năm mươi tệ còn chưa trả lại cho tôi, nhanh mau trả đi." Thiếu niên cầm đầu đưa tay ra nói.

Tô Phàn nói: "Giả Lộ, tuần trước tôi mới đưa cậu năm mươi tệ mà."

"Tuần trước là tuần trước, hôm nay là hôm nay, cậu có đưa hay không?" Giả Lộ gầm lên, giơ nắm đấm dọa đánh hắn, Tô Phàn lập tức liền sợ, lấy ra năm mươi tệ đưa cho hắn, hắn hài lòng gật gật đầu, lại nhìn tôi một chút: "Tô Phàn, cậu nói xem, chúng ta có phải là anh em hay không?"

Tô Phàn đương nhiên không dám nói không, chỉ có thể gật đầu.

"Được rồi, phụ nữ như quần áo, anh em như tay chân. Chúng ta là anh em nên phụ nữ phải chia sẻ. Cô gái này, cho anh em mượn chơi đùa một chút." Giả Lộ cười tà nói.

Bình Luận (0)
Comment