Cô Gái Địa Ngục

Chương 96

Ôn Noãn nghe vậy tức giận, tôi giơ tay ngăn cản, sau đó nói với bọn họ: "Chúng ta không quen biết, tại sao tôi phải tặng bùa cứu mạng cho các người? Ha, cũng không nhìn một chút mặt mũi các người bao lớn! Đừng mẹ nó ở đây nói nhảm, đồng ý đi theo chúng tôi thì đi, không đồng ý đi cùng thì cút nhanh lên!"

Sự tức giận đột ngột của tôi khiến tất cả những người ở đây đều sợ hãi, Ôn Noãn không khỏi giơ ngón tay cái lên, còn có người vẫn đang bất mãn nói nhỏ, tôi đảo mắt qua, anh ta lập tức ngậm miệng lại.

Ôn Noãn chạy tới nhỏ giọng nói: "Cô Khương, cô thật cừ."

Tôi nhếch môi nhưng không nói gì.

Uông Đan nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, đã chết rồi, chúng tôi không để ý đến cô ta, tiếp tục đi về phía trước, đi được một lúc thì bất ngờ có một chú hề xuất hiện trước mặt chúng tôi.

Chú hề chỉ là một tác phẩm điêu khắc nhưng đôi mắt của nó rất kỳ lạ, giống như có linh hồn, âm trầm trầm khiến người sợ hãi.

Tôi muốn lên nhìn xem, nhưng Thẩm Diệp ngăn lại: "Tôi đi."

Hắn lại rút ra một mảnh giấy từ trong miệng chú hề.

Trên tờ giấy viết: Việc các người vừa làm chỉ là khởi động, một trận đấu còn đáng sợ hơn sắp diễn ra. Hãy nhớ rằng, chỉ một trong các người mới có thể sống sót thoát ra ngoài.

Tôi nhăn mày lại: "Đây là muốn để chúng ta tự giết lẫn nhau sao?"

Thẩm Diệp cười nhẹ một tiếng: "Bất kể như thế nào, tìm lối ra trước rồi lại nói."

Tôi liếc nhìn Trương Trì, hắn vẫn đang lau mồ hôi.

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.


Tôi thò tay vào túi xách nhéo nhéo mảnh giấy được tìm thấy trong tay người đàn ông bị chặt đầu trong phòng phát thanh. Ai trong số bọn họ là ma?

Sau khi vòng qua một góc rẽ khác, trước mặt chúng tôi có một tấm gương lớn gắn trên tường, phản chiếu tất cả chúng tôi trong đó.

Lời giới thiệu bên cạnh viết: Tấm Gương Chân Thật, có thể chiếu rõ những tội lỗi sâu kín nhất trong lòng con người.

Không biết tại sao, tôi thế mà không động đậy, cũng không dời nổi mắt, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào cái gương kia.

Mặt kính bỗng nhiên tạo nên một tầng gợn sóng nhẹ nhàng, hình ảnh bên trong biến đổi, biến thành một trường trung học cấp hai, một cô bé mặc đồng phục học sinh bị một đám nữ sinh ăn mặc hào nhoáng bắt nạt, bọn chúng xé bài tập của cô bé, ném sâu vào trong quần áo, ném chuột chết vào bàn học cô bé. Còn mắng cô bé là do nhà kiếm tiền từ người chết nên mẹ mới bị chết.

Bọn chúng cười càn rỡ, cô bé quỳ dưới đất khóc không ngừng, trong khi bọn chúng đang mắng mỏ người mẹ đã khuất của cô bé, trong mắt cô bé hiện lên sự tức giận và căm hận mãnh liệt.

Kẻ cầm đầu nhóm bắt nạt là một cô bé rất xinh đẹp và thích khiêu vũ, được giáo viên và hiệu trưởng yêu thích. Cô bé bị bắt nạt không dám nói với giáo viên, vì giáo viên sẽ không tin và sẽ cho rằng cô bé đang nói dối.

Dù người khác bắt nạt cô bé thế nào, cô bé cũng có thể chịu đựng được, nhưng người khác mắng chửi mẹ mình, cô bé tuyệt đối không thể nhịn.

Thế là nhân ngày kỷ niệm thành lập trường sắp đến, cô bé làm đổ dầu lên sân khấu nơi sẽ diễn ra những tiết mục biểu diễn và cũng là nơi mà cô bé cầm đầu bắt nạt sẽ luyện tập vũ đạo hằng ngày.

Cô bé chỉ muốn trả thù, nhưng không ngờ là cô bé kia bị trượt chân rơi khỏi sân khấu ngã xuống đất, hai chân bị gãy, sau khi phẫu thuật, đôi chân tuy lành lặn vẫn có thể đi lại bình thường nhưng vĩnh viễn không thể khiêu vũ được nữa.

Trong lòng tôi từng đợt co rút đau nhức, tràn ngập cảm giác áy náy.

Sau khi sự việc xảy ra, nhà trường đã tiến hành điều tra rất lâu nhưng không hề phát hiện ra tôi, cuối cùng không giải quyết được gì, cô bé bắt nạt tôi cũng chuyển sang trường khác.

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.


Đó là một cái gai đâm sâu ở trong lòng tôi, bao năm qua tôi tưởng mình đã quên rồi, không ngờ nó bị khơi lại, vẫn khiến tôi đau đớn vô tận.

Đột nhiên, cô bé đang khóc trong gương ngẩng đầu lên, nhìn tôi bằng ánh mắt đầy hận ý, nói: "Tôi chẳng qua là bắt nạt cậu, mắng cậu mấy lần mà thôi, tại sao cậu lại hại gãy chân tôi?"

Tôi thống khổ ôm đầu: "Thực xin lỗi..."

"Xin lỗi? Cậu đã hủy hoại cuộc đời tôi. Cậu nghĩ chỉ cần nói xin lỗi là đủ sao? Cô bé bị gãy chân trong gương hung dữ trừng mắt nhìn tôi: "Tôi muốn cô trả giá! Tôi muốn cô đền mạng!"

Nói xong, cô ta đột nhiên bò ra khỏi gương, dùng hai tay tóm lấy cổ tôi, trong lòng tôi toàn là áy náy, thống khổ nghĩ, cứ thế chết đi thì tội lỗi của mình sẽ được trả hết.

Tôi nhắm mắt lại.

Đột nhiên trán tôi nóng bừng, tôi lập tức thanh tỉnh, mở mắt ra nhìn kẻ đang bóp cổ mình. Kẻ đó nào có phải là cô bé bị gãy chân, rõ ràng là một ma nữ tóc tai kh ủng bố, có thể cô ta bị chết do trúng độc thuốc trừ sâu, bên trong miệng đen kịt, còn không ngừng phun ra máu đen.

Tôi cầm lấy bùa trấn tà đặt lên trán ma nữ, cô ta hét lên rồi buông tay ra, tôi lấy ra thanh kiếm Đào Mộc, thanh kiếm này rất ngắn, chỉ dài khoảng một thước*, thích hợp để mang theo bên người. Bên trên được chạm khắc phù chú phức tạp.

(* đơn vị đo chiều dài bên Trung được gọi là Chinese foot. Một thước khoảng 33cm)

Đây là thứ tôi tìm được từ trong cái rương đồ vật của bà nội, tôi nghĩ chắc là đồ tốt.

Tôi một kiếm đâm vào miệng con ma nữ, cô ta hét lên hai tiếng rồi hoá thành làn khói đen biến mất.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, rút kiếm về và nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào gương, vẻ mặt lộ ra có hoảng sợ, có áy náy, và có thống khổ.


Thẩm Diệp đứng cạnh tôi, tôi nắm lấy vai hắn, định đánh tỉnh hắn nhưng lại ngoài ý muốn nhìn thấy hình ảnh trong gương.

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Chỉ có điều, hình tượng lần này không còn là tôi, mà là một cậu bé trai. Cậu bé chỉ mới mười một, mười hai tuổi, bố bận rộn không có thời gian để ý đến, chú cậu ta là người quan tâm chăm sóc cậu ta hằng ngày, cậu ta từ lâu đã xem người chú như bố của mình.

Vào ngày sinh nhật thứ mười hai của cậu ta, người chú đưa cậu ta đi leo núi, cậu ta rất vui, lúc đó cậu ta không hề nhận ra nơi mà người chú đưa cậu ta đến là một nơi hoang vu sâu bên trong núi, xung quanh yên tĩnh hoàn toàn, là nơi thường xuyên xảy ra giết người cướp của.

Đi bộ thấy mệt, người chú bảo dừng chân nghỉ ngơi, sau đó hắn đem cậu ta ôm ở trong ngực, giúp cậu ta lau mồ hôi. Hắn cho tay vào quần áo cậu ta, cậu ta cảm thấy có gì đó không ổn liền hỏi chú đang làm gì, hắn mỉm cười dối trá nói rằng đang xoa bóp cho cậu ta.

Xoa xoa bóp bóp, sau đó hắn ta đưa tay luồn vào quần cậu bé.

Thẩm Diệp dù sao cũng là con trai duy nhất của một gia đình giàu có, trí thông minh và kiến thức đều không phải đứa trẻ bình thường có thể so sánh, cậu ta lập tức đoán được chú mình định làm gì, giật mình nhảy dựng lên.

Người chú tham lam nhìn cậu ta, nói rằng hắn đã thích cậu từ lâu, chỉ cần cậu nghe lời hắn thì hắn sẽ luôn yêu thương và bảo vệ cậu. Thẩm Diệp không dám tin nhìn hắn, đó chính là người chú mà cậu luôn kính trọng như cha ruột.

Người chú nhào về phía cậu ta, cậu ta sợ hãi quay đầu bỏ chạy, rượt đuổi nhau qua cả ngọn núi, khi đến một vách đá, thấy không còn nơi nào để chạy, cậu bé bèn trốn vào trong hốc cây của một cây cổ thụ ngàn năm tuổi.

Người chú đuổi tới, lớn tiếng gọi tên cậu ta, cầu xin cậu ta ra ngoài, nếu cậu ta có chuyện gì xảy ra thì bố cậu ta sẽ không tha cho hắn.

Người chú lo lắng đứng ở mép vách đá nhìn xuống, Thẩm Diệp ánh mắt lộ ra hung ác, cắn răng chạy ra khỏi hốc cây, đẩy người chú rơi xuống vách đá.

Không ngờ người chú phản ứng rất nhanh, theo bản năng nắm lấy áo cậu ta cùng kéo xuống.

Người chú tử vong tại chỗ, mà cậu ta cũng thoi thóp. Bỗng nhiên, một đôi chân xuất hiện bên cạnh cậu ta đang nằm.

Truyện được dịch tại https://.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.

Vừa nhìn đến đây, Thẩm Diệp đột nhiên vươn tay đấm mạnh vào gương, một tiếng giòn vang lên, tấm gương vỡ vụn, hình ảnh cũng vỡ nát hoàn toàn.


Tôi nghiêng đầu, sắc mặt Thẩm Diệp rất xấu, tôi cảm thấy chột dạ, đây là chuyện riêng của người khác, tôi không nên xem.

Lạ thật, tại sao tôi lại có thể nhìn thấy hình ảnh của người khác trong gương?

Theo lý mà nói, chỉ có bản thân mới có thể nhìn thấy quá khứ đen tối được phản chiếu trong tấm gương này.

Tấm gương rớt lộn xộn dưới sàn, ta nhặt lên một mảnh lớn chừng bàn tay, bỏ vào trong túi xách, "tấm gương chân thực" này rất kỳ quặc, tôi phải đem về nghiên cứu một chút.

Mà những khách tham quan bên kia, Diệp Na ngã xuống đất, hai mắt trắng bệch, cô ta đã chết rồi. Ba du khách còn lại ngồi dưới đất khóc lớn, Ôn Noãn ngồi cúi đầu, trông rất cô đơn.

Tôi vỗ vai cô ấy: "Cô không sao chứ?"

"Tôi không sao." Cô ấy lắc đầu, "Tất cả đều là những chuyện đã qua."

Trương Trì là người đầu tiên tỉnh táo lại, lấy tay vuốt mặt, lau nước mắt gay gắt nói: "Quản hắn là yêu ma quỷ quái gì, nếu để tôi gặp phải kẻ đứng đằng sau những chuyện này, tôi nhất định phải chém hắn thành từng mảnh.".

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạn Trai Cũ Mất Trí Nhớ
2. Bạn Trai Chó Con Giúp Tôi Vả Mặt Em Kế Trà Xanh
3. Chất Xúc Tác Ngọt Ngào
4. Không Thể Buông Tay Anh
=====================================

Tôi nhờ Ôn Noãn đỡ hai người còn lại, một người là phụ nữ trung niên, người còn lại là nhân viên văn phòng khoảng ba mươi tuổi, hai người cúi đầu, tinh thần có chút hoảng hốt.

Thẩm Diệp đi bên cạnh tôi, chợt nhỏ giọng hỏi: "Cô đã nhìn thấy hết rồi?"

Tôi giật mình một cái, loại chuyện khi đang rình coi người khác thì bị bắt quả tang rất xấu hổ, tôi vội vàng giả ngu: "Thấy cái gì? Ai mà không từng làm chuyện sai lầm, tất cả đều là quá khứ, tôi đã quên rồi."

Bình Luận (0)
Comment