Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch

Chương 106

Bên trong ngõ Tây Tứ, nhìn khắp nơi đều là những tiệm cắt tóc có ánh đèn màu hồng hồng, từ cửa có thể nhìn thấy vài người phụ nữ ăn mặc hở hang ngồi trên ghế sofa, vừa hút thuốc, vừa nhìn ra ngoài.

"Hay là cậu gọi điện cho bạn của cậu đi." Trải qua việc suýt bị lưu manh trêu ghẹo vừa rồi, Tô Diệp bây giờ thực sự không muốn vào trong.

Cô biết Dương Miên Miên có bản lĩnh, vừa rồi tên lưu manh đó chắc chắn bị Dương Miên Miên dùng thủ thuật gì đó trị cho, nhưng tên đó chỉ là một người trong số nhiều người, những người đàn ông đến đây tìm trò tiêu khiển đều không phải người tốt, dù Dương Miên Miên có bản lĩnh đến đâu cũng khó chống lại số đông.

Tô Diệp kéo tay Dương Miên Miên nói: "Hay là chúng ta đợi La tiên sinh và mọi người đến? Hay là báo cảnh sát? Đợi cảnh sát đến rồi hãy nói."

Dương Miên Miên nhíu mày: "Quá mất thời gian. Nếu cậu sợ thì vào xe đợi tôi đi."

Nói xong, cô chọn đại một tiệm cắt tóc rồi bước vào.

Tô Diệp do dự một chút, cuối cùng cũng đi theo.

Bên trong tiệm cũng có hai người phụ nữ ngồi trên ghế sofa, trang điểm đậm, mặc váy ngắn, đều đang chơi điện thoại. Thấy Dương Miên Miên bước vào, hai người ngẩng đầu nhìn cô một cái, một người phụ nữ hơi mập bỏ điện thoại xuống hỏi: "Cô có việc gì không?"

Ánh mắt Dương Miên Miên quét qua tiệm nhỏ chưa đến mười mét vuông này.

Trên tường dán đầy ảnh của các cô gái, phong cách giống hệt căn phòng của Võ Tiểu Tứ; bên trái cửa vào là một cái gương, bên cạnh có tủ cắt tóc, trên đó đặt vài dụng cụ gội đầu và mỹ phẩm, bên phải có một cánh cửa nhỏ, bị rèm che khuất, loáng thoáng có âm thanh mập mờ truyền ra…

Thấy Dương Miên Miên bước vào không nói gì, người phụ nữ mập có chút không kiên nhẫn: "Không có việc gì thì đi nhanh lên, đừng cản trở việc kinh doanh của chúng tôi."

Dương Miên Miên thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt liếc cô ta một cái, sau đó đi đến chiếc ghế trước gương cắt tóc ngồi xuống: "Cắt tóc."

Nghe vậy, người phụ nữ mập sững sờ. Người phụ nữ tóc cam bên cạnh cũng ngẩng đầu ngạc nhiên, không tin nhìn Dương Miên Miên.

Đến đây cắt tóc? Chắc là đầu óc có vấn đề? Hai người đồng loạt nhìn về phía Tô Diệp đi theo.

Nhưng vẻ mặt của Tô Diệp cũng không khá hơn họ là bao.

"Cô bị điên à!" Một lúc sau, người phụ nữ mập lấy lại tinh thần, không vui nhíu mày: "Chúng tôi không cắt tóc, đi ngay đi."

Dương Miên Miên ngồi yên không động: "Trên biển hiệu các cô ghi là tiệm cắt tóc, sao không cắt tóc cho tôi?"

"Tôi..." Người phụ nữ mập nghe vậy tức giận.

Chỗ của cô là tiệm cắt tóc đèn mờ mà!

Nhưng cô ta không thể nói trắng ra điều đó, không còn cách nào khác, cô ta chuyển ánh mắt sang Tô Diệp: "Cô đi cùng cô ta phải không, mau đưa cô ta đi, nếu không lát nữa có khách đến gây rắc rối thì đừng trách tôi không nhắc nhở các cô."

Tô Diệp vẻ mặt khổ sở, nếu có cách cô đã không theo vào.

Thấy hai người không nhúc nhích, biểu cảm của người phụ nữ mập càng thêm không kiên nhẫn, đưa tay định kéo Dương Miên Miên.

"Tôi khuyên cô đừng đụng vào tôi." Dương Miên Miên nhíu mày nói: "Tôi biết ăn vạ, cẩn thận đấy."

Những người khác:...

Có ai nói chuyện ăn vạ một cách đàng hoàng như thế không?

Nhưng lời này rất hiệu quả, người phụ nữ mập lập tức thu tay lại.

Dương Miên Miên thúc giục: "Các cô có cắt hay không, không thì gọi bà chủ ra đây, đừng làm mất thời gian của tôi."

Người phụ nữ mập do dự một lúc, nhìn về phía người phụ nữ tóc cam, thấy cô ta cũng không quyết định được, liền đi đến góc khuất gọi điện cho bà chủ.

"Có chuyện gì?" Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia vang lên tiếng xào xạc đánh mạt chược.

Người phụ nữ mập lén liếc nhìn Dương Miên Miên, tay che điện thoại nhỏ giọng nói: "Có một cô gái muốn cắt tóc..."

"Cắt cái quỷ gì... nhị đồng!" Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nguyền rủa: "A Mỹ, cô ở đây cũng một năm rồi, chuyện này không xử lý được sao? Có phải đến bắt chồng không, bảo người ta lén ra đằng cửa sau đi, ngay cả cảnh sát còn không bắt được người, một cô gái thì làm được gì?"

"Không phải..." Người phụ nữ mập lại lén liếc nhìn Dương Miên Miên, không biết nên nói thế nào, do dự một lúc mới nói: "Trông cô ta còn trẻ, không giống đến bắt chồng, hơn nữa... hơn nữa cô ta giống như có bệnh, ngay cả Hồng Hồng cũng không biết làm sao."

"Phì!" Đầu dây bên kia truyền đến tiếng xào bài: "Xúi quẩy! Đợi đấy, tôi sẽ đến ngay." Nói xong liền cúp máy.

Gọi điện xong, A Mỹ quay lại nói với Dương Miên Miên: "Bà chủ sắp đến, cô đợi một chút."

Thấy Dương Miên Miên không nói gì, ngồi yên lặng trên ghế đợi, Tô Diệp cũng không biết phải làm sao, đành ngồi xuống một chiếc ghế khác chờ cùng cô, may mắn là trong thời gian này không có ai khác vào, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt Tô Diệp nhìn ra ngoài qua cánh cửa trượt trong suốt, tên lưu manh chặn đường lúc nãy không biết đã bị ai khiêng đi, trên đường một người cũng không có, điều này khiến cô có cảm giác như khi đêm càng sâu, ánh đèn đường trên con đường này càng mờ nhạt, cả ngõ dường như bị bao phủ bởi một lớp sương mù đen tối, tạo nên một khung cảnh âm u ghê rợn.

Một lúc sau, một người phụ nữ cao gầy mặt vàng vọt bước nhanh vào. Cô ta mặc váy bó da báo, bên ngoài khoác áo lông màu nâu, miệng ngậm điếu thuốc, phong cách như chị đại xã hội.

Ánh mắt Dương Miên Miên quét qua người phụ nữ. Chiếc áo lông này là thật, trên đó còn vương lại oán khí của hồn ma.

Thấy người phụ nữ bước vào, hai cô gái ngồi trên ghế sofa vội đứng dậy, cung kính gọi: "Chị Lý."

Người này không ai khác, chính là bà chủ tiệm, rất nổi tiếng ở đường Cẩm Hoa, người quen đều gọi cô ta là chị Lý.

Chị Lý vẫy tay, ánh mắt đánh giá Dương Miên Miên và Tô Diệp một lượt, sau đó bước đến trước mặt Tô Diệp: "Cô muốn cắt tóc?"

Da dẻ cũng mịn màng, ăn mặc cũng không tệ, tiếc là nhan sắc quá bình thường, không có chút nữ tính, chẳng trách chồng lại đến đây tìm vui. Nhưng người này nhìn có vẻ mạnh mẽ, chắc ở nhà cũng là người nói một không hai, lần này đến bắt chồng, chắc sau này anh ta cũng không dám đến nữa.

Chị Lý lăn lộn đến ngày hôm nay, mắt rất tinh, chỉ nhìn thoáng qua đã đoán được bảy tám phần tính cách của Tô Diệp, trong lòng có tính toán.

"Tôi nói này em gái, hà tất phải thế, chúng tôi chỉ là kinh doanh, không phải đi chào mời, người ta đến chúng tôi cũng không thể đuổi đi đúng không? Nếu có oán giận gì, về nhà nói với chồng cô đi." Chị Lý vừa nói vừa chỉnh lại áo lông: "Đàn ông mà đáng tin thì tôi cũng không làm nghề này, cô nói tên chồng cô ra, tôi giúp cô tìm."

"Tôi..." Tô Diệp mặt mày xanh lét, lập tức muốn phản bác.

Ai ngờ lúc này Dương Miên Miên bên cạnh lại nói tiếp: "Tên là Võ Tiểu Tứ."

Lúc này, hai cô gái mới có cơ hội bước đến gần chị Lý, nói với cô ta rằng người gây sự là cô gái nhỏ phía sau.

Chị Lý nghe vậy sững người, sau đó quay đầu cẩn thận đánh giá Dương Miên Miên.

Một tiểu cô nương? Nhìn non nớt thế này, đã 20 tuổi chưa?

Dương Miên Miên mô tả: "Cao khoảng thế này, tả thanh long hữu bạch hổ, tóc đỏ, cô thấy chưa?"

Chị Lý sực tỉnh, cười nhạt: "Người cô nói tôi chưa gặp bao giờ."

"Ồ." Dương Miên Miên không nản lòng, cô nhìn về phía sau chị Lý, hỏi tiếp: "Vậy người cao hơn cô một cái đầu, dáng trung bình, mặc áo kẻ xanh, áo khoác đen, cắt tóc ngắn, bên cánh mũi trái có nốt ruồi thì sao?"

Lúc đầu chị Lý không có phản ứng gì, nhưng khi Dương Miên Miên nói đến đặc điểm cuối cùng, cô ta sững người, kinh ngạc nhìn cô: "Cô biết Đại Vạn ở đâu?"

Dương Miên Miên không trả lời, mà hỏi lại: "Vậy cô biết Võ Tiểu Tứ ở đâu chưa?"

"Tôi..." Chị Lý dừng lại, lấy điện thoại ra nhắn vào một nhóm, rất nhanh có người trả lời.

Chị Lý nhìn tin nhắn trong nhóm rồi nói với Dương Miên Miên: "Tôi biết người cô nói rồi, tối ngày 9 anh ta đến ngõ Tây Tứ cùng một mỹ nữ, sau đó vào cửa hàng đang sửa cuối ngõ, không lâu sau thì đi về phía bên kia cầu vượt. Nhưng hôm đó trời mưa, chỉ nhìn đại khái, không chắc có phải người cô tìm không."

Chị Lý kinh doanh ở đây nhiều năm, có mối quan hệ rộng, chỉ cần người đó đã từng đến đây, cô chỉ cần một câu là biết tung tích của họ.

Không ngờ dễ dàng hỏi được tin về Võ Tiểu Tứ, Tô Diệp không tin nổi nhìn Dương Miên Miên. Vừa rồi cô cảm giác người phụ nữ tên chị Lý này không muốn hợp tác, không ngờ Dương Miên Miên chỉ nói một câu đã khiến cô ta thỏa hiệp.

Tô Diệp không khỏi tò mò về người đàn ông mà Dương Miên Miên nói, rõ ràng họ đi cùng nhau, sao cô không biết nhỉ.

Nếu sau này lên toà án mà có khả năng hỏi được đối phương như vậy thì tốt biết mấy.

Như vậy thì không cần phải hỏi từng nhà nữa, Tô Diệp thở phào nhẹ nhõm.

Chị Lý nói xong tin tức mình tìm được, lại hỏi: "Đại Vạn rốt cuộc ở đâu?"

Dương Miên Miên nói: "Cô giúp tôi cắt hết tóc chẻ ngọn, tôi sẽ nói cho cô."

Chị Lý thấy dáng vẻ đương nhiên của cô, cắn răng. Hồi trẻ cô ta học nghề cắt tóc, sau đó chuyển sang làm nghề này nên không đụng đến kéo nữa, nhưng người còn lại trong tiệm còn không biết làm.

Cô ta rất muốn biết Đại Vạn mấy năm nay ở đâu, đó là khúc mắc cả đời cô ta. Không còn cách nào, cô ta đành cầm kéo lên.

Tô Diệp âm thầm lo lắng, kéo tay áo Dương Miên Miên, không ngừng ra hiệu.

Tin tức đã hỏi được rồi còn không đi làm gì? Tiệm này rõ ràng là không đàng hoàng, cắt tóc ở đây chẳng phải điên rồi sao?

Tóc của Dương Miên Miên rất đẹp, mềm mượt bóng bẩy, đuôi tóc hầu như không chẻ ngọn, nhưng chị Lý vẫn cẩn thận cắt từng sợi một.

Cô đã gần mười năm không động đến kéo cắt tóc, giờ cầm lên tay có chút xa lạ, điều này khiến cô nhớ lại những ngày học nghề cắt tóc bên Đại Vạn.

Nghĩ về chuyện mười mấy năm trước, mắt chị Lý có chút khô khốc.

Hồi đó cô vừa từ quê lên, đối với thành phố xa lạ này, sợ nhiều hơn tò mò, may mắn gặp được Đại Vạn, anh ấy rất tốt, tiếc là... tất cả đều là giả.

Ánh mắt bi thương của chị Lý dần bị thù hận che phủ, người đàn ông miệng nói yêu cô, muốn sống cả đời với cô, cuối cùng, sau khi cô bị người khác làm nhục, cũng âm thầm bỏ rơi cô.

Đàn ông đều là đồ khốn nạn, không ai đáng tin.

Dương Miên Miên thấy hồn ma bên cạnh chị Lý, bụng có một lỗ thủng đẫm máu, ánh mắt dịu dàng, không ngừng nói cách cắt tóc.

Dù đối phương không thể nghe thấy.

Tóc rất nhanh đã cắt xong. Chị Lý cũng từ trong hồi ức tỉnh lại, lúc này biểu cảm đã khôi phục bình thường, mắt cũng không hề đỏ.

Dương Miên Miên dùng dây thun buộc lại tóc, qua gương thấy chị Lý đang cố chấp nhìn mình.

Dương Miên Miên cúi đầu nhàn nhạt nói: "Anh ấy vì một người phụ nữ mà đánh nhau, bị người ta c.h.é.m chết."

Không khí như lắng lại trong giây lát. Chị Lý nghe vậy, vẻ mặt bình tĩnh, một lúc sau, cô lấy ra một điếu thuốc.

Dương Miên Miên thấy tay cô ta run lên khi bật lửa, phải bật hai lần mới cháy.

"Chết rồi à... c.h.ế.t rồi cũng tốt." Chị Lý hít một hơi sâu, rồi phun ra vòng khói trắng, khuôn mặt vàng vọt sau làn khói trông mờ ảo.

"Chết rồi là hết."

Cô ta không hỏi Dương Miên Miên sao lại biết, dù sao người cũng c.h.ế.t rồi, cô ta không còn quan tâm.

Dương Miên Miên nhìn chị Lý một cái, lúc này cô ta dường như già thêm mười tuổi, co ro trên ghế sofa, dưới ánh đèn hồng, trông gầy rộc.

Cô lấy ra mười tệ đặt lên bàn cắt tóc, ra hiệu Tô Diệp có thể đi rồi.

Nghe Dương Miên Miên nói người đàn ông mà cô mô tả đã chết, Tô Diệp cảm thấy không ổn, cô sao lại quên người này có khả năng đặc biệt, có thể thấy những thứ người khác không thấy.

Điều này có nghĩa, bên cạnh họ rất có thể có một hồn ma?

Tô Diệp vội bước nhanh, khoác lấy tay Dương Miên Miên. Ra khỏi tiệm cắt tóc, chưa đi được mấy bước, thấy Dương Miên Miên đột nhiên quay người, nói với không khí: "Sao không nói anh làm vậy vì cô ấy."

Tô Diệp run rẩy, lông tơ dựng đứng.

Nam quỷ nghe vậy cười nhẹ: "Như Tiểu Nam nói, c.h.ế.t rồi là hết, sao phải để cô ấy biết."

Dương Miên Miên nhướn mày: "Anh chỉ muốn thấy cô ấy cầm kéo lần nữa, giờ thấy rồi, còn không đi?"

Nam quỷ lắc đầu: "Tôi tưởng trong lòng mình là muốn thấy cô ấy cầm kéo lên một lần nữa, tự lực cánh sinh, giờ mới phát hiện tôi sai rồi." Nam quỷ quay đầu nhìn lại tiệm cắt tóc: "Là tôi không bảo vệ được cô ấy, tôi muốn đợi cô ấy cùng đi xuống hoàng tuyền."

Dương Miên Miên nhún vai: "Vậy tùy anh."

Chị Lý cả đời làm nhiều điều ác, khi c.h.ế.t sẽ có quỷ sai đưa đến điện Diêm Vương nhận tội, còn nam quỷ này một đời lương thiện, âm đức đầy mình, hoàn toàn khác biệt, con đường hoàng tuyền này, e rằng không thể đi cùng.

Nam quỷ cúi đầu trước Dương Miên Miên, rồi nhắc nhở: "Cuối ngõ có một thứ rất lợi hại, mấy ngày nay tôi không thấy nó, nếu cô đến đó, hãy cẩn thận."

"Cảm ơn." Dương Miên Miên gật đầu, bước ngoặt, kéo Tô Diệp đi về phía ngõ.

"Về à?" Tô Diệp mừng rỡ hỏi.

"Ừ." Dương Miên Miên gật đầu, kéo cô tiếp tục đi về phía đầu đường Cẩm Hoa, xe của La Ngôn đỗ ở đó.

"Để La Ngôn đưa cậu về, mình sẽ đi xem trong ngõ."
Bình Luận (0)
Comment