Cửa biệt thự Tô gia không bị khóa, đẩy nhẹ một cái liền mở ra. Cửa vừa mở, tiếng thét sợ hãi chói tai tuyền ra, Võ Tiểu Tứ đứng sau Dương Miên Miên run cầm cập, duỗi cổ hướng vào trong nghe ngóng, sau đấy giống như cuốn băng bị dừng.
Cửa đối diện với bàn thờ di ảnh Tô đại phú. Từ trước bàn thờ đến chân cầu thang có một vệt máu cực kì bắt mắt. Mẹ con Tô Lãng nửa ôm nửa quỳ bên cạnh bàn thờ. Cạnh đó, Thiện Trí giơ Phật châu lên, thở hổn hển, sắc mặt xanh như tàu chuối. Trước mặt bọn họ là lệ quỷ người đầy máo, lồng n.g.ự.c mở banh, âm khí từ đấy tỏa ra bừng bừng.
“Ủa, đây là tiệc hóa trang sao?”
Dương Miên Miên xuất hiện ở cửa phá vỡ thế giằng co. Ba người một quỷ không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía cô. Phía sau, Võ Tiểu Tứ kéo kéo áo Dương Miên Miên, hàm răng run lập cập: “ Đại sư, kia chính là con quỷ hôm qua tôi nhắc đến.”
“Người bạn mới, chào hỏi một cái đi!”, Dương Miên Miên sải bước đi vào đại sảnh.
Võ Tiểu Tứ nghe vậy rụt cổ.
Tô Lãng nhìn Dương Miên Miên, mỏi mệt trên mặt lui hết, bùa kia chính là cô bán cho anh, chắc chắn cô có cách cứu họ. Lệ quỷ nhìn Dương Miên Miên, bản năng mách bảo hắn rằng cô là mối nguy hiểm. Nhưng hắn cũng không muốn buông tha mấy người trong phòng. Bởi vì muốn làm liều, âm khí lại như dày thêm một chút.
“Đại sư…” Tô Lãng đang muốn cầu cứu Dương Miên Miên, bà Tô bên cạnh đã hét lên: ”Ngươi đi tìm cô ta tính sổ đi, đừng đến đây, ta không muốn chết! Không muốn chết!”
Dương Miên Miên nhẹ hừ một tiếng: “Oan có đầu nợ có chủ, hắn ta cũng không phải vì tôi mới đến đây!”
Tô Lãng mặt xoát cái lại trắng bệch. Chủ nợ mà Dương Miên Miên nhắc đến không nghi ngờ gì nữa, chính là họ. Hắn chưa từng nghĩ đến ba mẹ anh sẽ làm ra loại chuyện rợn người này. Nhưng bọn họ,….. tất cả chuyện này đều là vì mình.
Tô Lãng mắt mang chút hi vọng: “ Đại sư, xin cô cứu mẹ tôi.”
Dương Miên Miên lắc đầu: “Chuyện này tôi không giúp được. Lệ quỷ sau khi c.h.ế.t mà không đi xuống địa phủ, sẽ phải chịu thống khổ dưới 18 tầng địa ngục. Họ mạo hiểm chuyện này, ở lại dương gian, cũng chủ là muốn tự giải quyết oán hận của mình, việc này tôi thấy cũng hợp tình hợp lý.”
Việc lệ quỷ báo thù, đến Phán quan cũng mắt nhắm mắt mở ngầm đồng ý. Người phụ trách trực tiếp còn chưa có ý kiến, cô chỉ là môt tài xế nhỏ bé làm sao dám xen vào.
Bị Dương Miên Miên từ chối, hi vọng trong mắt Tô Lãng vụt tắt. Hắn sống trên đời 20 năm nay cũng chẳng vui vẻ gì.
Hắn bị tim bẩm sinh, từ nhỏ đến lớn có quá nhiều giới hạn. Ba mẹ hắn lại bận bịu làm việc nên lúc còn rất nhỏ hắn đã bị đưa ra nước ngoài sống trong một viện điều dưỡng.
Không người thân, không thú vui, trong trí nhớ của anh ngoại trừ bệnh viện lúc nào cũng nhàn nhạt mùi sát trùng ra thì cơ hồ chẳng còn gì khác. Giờ anh mới cảm nhận được sự quan tâm của ba mẹ, anh cũng không thể ngờ là lại qua cách này. Tô Lãng nhìn di ảnh của ba, lại nhìn đến khuôn mặt đầy máu của mẹ, đột nhiên có cảm giác nhẹ nhàng. Nếu một nhà bọn họ có thể c.h.ế.t bên nhau như thế này cũng tốt.
Hòa thượng Thiện Trí nghe thấy Dương Miên Miên nói chuyện đã nghe thấy trọng điểm, gấp gáp nói: ”Quỷ đại ca, anh có thù báo thù có oán báo oán, chuyện này không liên quan đến tôi, anh cùng tôi không oán không thù, không nên tổn thương nhau a...”
Thiện trí tự động bỏ qua Phật châu, cũng quên mất tác dụng của nó với lệ quỷ hồi này, vừa nói vừa chạy về phía Dương Miên Miên.
Hắn chạy đi rồi, không còn ai che chắn trước mặt mẹ con Tô Lãng nữa. Trong đại sảnh lại nổi lên một trận âm phong.
Lệ quỷ thoắt cái đã ở trước mặt hai mẹ con. Âm phong quét đến, Tô Lãng tuyệt vọng nhắm hai mắt lại. Anh mở bàn tay ra, bùa trong tay theo gió bay đi. Đây là lá bùa Dương Miên Miên bán cho hắn, đã trong lúc mấu chốt mà cứu hắn hai lần, giờ không còn ai có thể giúp hắn nữa.
Bỗng nhiên hắn thấy ấm áp vây quanh, mở mắt ra, lọt vào tầm mắt hắn là khuôn mặt đầy máu của mẹ: “A Lãng, đừng sợ!”
Bởi vì không có răng, thanh âm cũng không được rõ ràng, nhưng lại cực kì kiên định. Dương Miên Miên biểu tình khẽ chuyển, túm lấy Phật châu từ trong tay Thiện Trí.
Lệ quỷ đang nhào lên trước mặt hai mẹ con đột nhiên dừng lại, một chuỗi phật châu một đầu tròng vào cổ hắn, một đầu trên tay Dương Miên Miên. Phật châu này vốn là đồ tốt, nếu không phải hôm trước Dương Miên Miên động tay động chân. Lệ quỷ này sớm đã bị đánh cho tàn phế. Thế nhưng hiện tại, dùng tròng vào cổ lệ quỷ, nó cũng chỉ có tác dụng như cương ngựa.
Lệ quỷ xoay đầu 180 độ, hai mắt trống rỗng nhìn về phía Dương Miên Miên, tỏa ra hai cỗ âm phong. Dương Miên Miên phẩy tay một cái, âm phong lập tức tản ra.
Cô nhìn lệ quỷ thất khiếu đổ máo, lồng n.g.ự.c mở toác máu me, chán ghét nhăn mày: “Quỷ tôi cũng gặp nhiều rồi, nhưng quỷ như cậu cũng là lần đầu tiên thấy đấy. Khó coi quá. Cậu g.i.ế.c 5 người rồi, còn chưa thấy đủ sao. Những chuyện cậu làm, đợi xuống âm phủ rồi, cậu định lên núi đao xuống biển lửa mấy lần mới trả đủ?”
Lệ quỷ không ngừng giãy giụa nhưng cũng không thể nào thoát được Phật châu. Hắn trước đó đã bị Phật châu đánh mấy lần, hồn thể bị hao tổn không ít, hiện tại đều phải dựa vào oán khí mà ngưng tụ thành hồn thể để chống chọi, giờ lại bị Dương Miên Miên túm đến, trên người bị dương khí của cô thiêu đốt, tựa hồ đến cả hồn thể cũng sắp không duy trì được.
Lệ quỷ giãy giụa không ra, chậm rãi dừng lại, hốc mắt chảy ra một dòng huyết lệ: “Cô nói cô mặc kệ việc này mà?”
Là giọng một cậu trai.
Dương Miên Miên nhíu mày: “Tôi mặc kệ chuyện này, nhưng tôi tìm cậu là để tính sổ cậu trước đây dám cướp việc làm của tôi, cướp khách của tôi.”