“Chỉ là âm sai cũng là quỷ hồn, cơ thể tôi thường xuyên bị quỷ hồn chiếm giữ, chịu ảnh hưởng của âm hồn cực lạnh, rốt cuộc vẫn để lại một số di chứng. Giờ đây, lúc nào tôi cũng bị âm khí giày vò, thực sự sống không bằng chết. Để dễ chịu hơn một chút, tôi phải ngày ngày đều phải dựa vào nhân sâm trăm năm để giảm bớt, nhưng thứ này chỉ trị ngọn không trị gốc, ăn nhiều cũng gây ảnh hưởng lớn đến cơ thể.” La Ngôn thở dài một hơi, nói: “Chỉ khi có Lệ Lệ ở bên cạnh, tôi mới có thể tìm được một chút nhẹ nhõm. Nhưng lần này cô ấy gặp tai họa, dường như đã tổn thương đến căn cơ, tôi ở bệnh viện chăm sóc cô ấy cả đêm, mà dương khí trên người cô ấy vẫn không có chút dấu hiệu hồi phục.”
Dương Miên Miên im lặng một lúc, rồi nói: “Vậy anh muốn tôi giúp anh như thế nào?”
Nghe vậy, trong mắt La Ngôn lóe lên một tia vui mừng: “Có thể cần mượn một chút dương khí của cô, tình hình cụ thể cô đến xem sẽ biết.”
Bệnh viện Quang Minh là một bệnh viện tư nhân, chi phí đắt đỏ, môi trường y tế rất tốt. Lệ Lệ đang ở trong một phòng bệnh VIP đơn, Dương Miên Miên đi theo La Ngôn đến phòng bệnh thì thấy Tô Diệp cũng ở bên trong.
“Miên Miên, cậu đến rồi.” Thấy Dương Miên Miên tới, Tô Diệp dụi dụi đôi mắt hơi đỏ.
Tối hôm qua cô ấy về sớm, không biết chuyện gì đã xảy ra sau đó. Sáng nay thức dậy mới biết Lệ Lệ và mọi người đã được cứu, chỉ là tình trạng của mấy người không tốt, sáu chàng trai vẫn hôn mê bất tỉnh, người duy nhất tỉnh lại thì thần trí không rõ.
Rõ ràng mấy ngày trước còn ăn cơm chung một bàn, không ngờ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi lại xảy ra biến cố lớn như vậy.
Tô Diệp trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bã.
Dương Miên Miên gật đầu chào Tô Diệp, sau đó ánh mắt liền dừng lại trên người Lệ Lệ đang nằm trên giường bệnh.
Lệ Lệ mặc áo bệnh nhân rộng thùng thình, co chân ngồi trên đầu giường, hai tay ôm c.h.ặ.t đ.ầ.u gối, mặt úp vào gối, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, đôi mắt không có thần nhìn vào khoảng không.
Sau một đêm điều trị, tình trạng của cô ấy đã khá hơn, nhưng sự phòng bị vẫn chưa hề giảm bớt.
Tô Diệp đi đến bên cạnh Dương Miên Miên nói: “Bác sĩ bảo chúng ta cố gắng không kích thích cô ấy, Lệ Lệ hiện tại vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.”
Dương Miên Miên khẽ nhíu mày, sau một đêm, dương khí trên người Lệ Lệ vẫn không có dấu hiệu hồi phục. Theo lý mà nói, cô ấy là người có bát tự cứng, trời sinh dương khí dồi dào, dù bị lệ quỷ hút dương khí tổn thương đến căn cơ, cũng không đến mức không thể hồi phục lại chút nào.
Trừ khi...
Dương Miên Miên bước đến gần giường bệnh, nắm lấy cổ tay của Lệ Lệ. Lệ Lệ ban đầu giãy giụa một chút, nhưng rất nhanh liền yên tĩnh lại, để mặc cho Dương Miên Miên nắm tay mình.
Người bình thường có ba hồn bảy vía, hồn là âm, vía là dương. Lệ Lệ có đủ ba hồn bảy vía, nhưng vía chủ về dương đã bị bế tắc, nên dương khí không thể hồi phục. Tất nhiên, vía bế tắc, thần trí cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Nếu một ngày nào đó cô ấy hồi phục thần trí, có lẽ tinh phách cũng sẽ thông suốt.
Sau đó, Dương Miên Miên truyền một chút dương khí vào. Tuy nhiên, khi dương khí này chạm vào vị trí của tinh phách, như rơi vào vũng bùn, lập tức biến mất, không còn phản ứng gì nữa.
Dương Miên Miên vẻ mặt nghiêm trọng, nhìn khuôn mặt mơ màng của Lệ Lệ, khẽ thở dài, buông cổ tay cô ấy ra.
“Đại sư, Lệ Lệ thế nào rồi?” La Ngôn vội vàng tiến lên hỏi.
Dương Miên Miên lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không thể làm gì được.”
Có lẽ là do ý chí của Lệ Lệ, hoặc là phản ứng bản năng của cơ thể đối với nguy cơ, tinh phách của cô ấy đã hoàn toàn bị bế tắc.
“Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?”
Mặt La Ngôn lập tức trở nên trắng bệch.
Tô Diệp không biết La Ngôn có ý đồ gì với Lệ Lệ, thấy anh ta như vậy, còn tưởng đối phương thật lòng, không khỏi thương cảm, kéo tay áo Dương Miên Miên nhỏ giọng hỏi: “Miên Miên, thật sự không còn cách nào sao? Chẳng lẽ Lệ Lệ sau này sẽ mãi như vậy sao? Cô ấy còn trẻ, vừa mới tốt nghiệp đại học, thật đáng thương…”
La Ngôn cũng nhìn qua, ánh mắt đầy hy vọng.
Phải biết rằng phụ nữ trời sinh thuộc âm, mệnh cách là dương đã là đặc biệt. Hơn nữa, mệnh cách như vậy quá cứng rắn, cứng quá sẽ dễ gãy, những cô gái có bát tự dương phần lớn không sống qua tuổi trưởng thành, sẽ c.h.ế.t yểu, nên Lệ Lệ đối với La Ngôn vô cùng quý giá.
“Để tôi hỏi thử xem.” Dương Miên Miên suy nghĩ một lúc, lấy điện thoại ra, một lần nữa mở giao diện chăm sóc khách hàng của ứng dụng Kim Mãn Lộ.
Ứng dụng này đã sắp trở thành bách khoa toàn thư của cô.
Dương Miên Miên bấm vài lần trên điện thoại, gửi một chuỗi tin nhắn đi.
Tôi: Tinh phách bị bế tắc có cách nào phục hồi không?
Đối phương nhanh chóng trả lời.
Kim Mãn Lộ CSKH: Chào bạn, chúng tôi đề nghị bạn đổi Dương Đan để giúp hồi phục, có thể kết hợp với Ngưng Thần Hoàn để đạt hiệu quả tốt hơn.
Dưới đó đính kèm một liên kết.
Dương Miên Miên lộ vẻ ngạc nhiên trong chốc lát. Nhân viên chăm sóc khách hàng của Kim Mãn Lộ trước đây không phải là làm ở Taobao đấy chứ.
Cô mở liên kết, trang web tự động chuyển đến giao diện đổi điểm của Dương Đan.
Trên đó viết: [Dương Đan] Công dụng: Tụ hồn tụ vía, thích hợp cho người mất cân bằng âm dương.
Mức độ đề nghị: Không đề nghị.
Điểm cần có: 1000 điểm.
!!!
Đù! Đắt thế! Dương Miên Miên lập tức tròn mắt.
Sao không đi cướp luôn đi?!
Kim Mãn Lộ CSKH: Xin lỗi bạn, vì Dương Đan là sản phẩm dùng cho người, nguyên liệu quý hiếm, số lượng có hạn, thuộc sản phẩm đặc chế nên điểm cần có sẽ cao hơn. Nếu không thể chấp nhận được, chúng tôi khuyến nghị bạn từ bỏ điều trị. Địa phủ xây dựng tổ ấm bằng tình yêu, hoan nghênh linh hồn mọi nhà đến gia nhập Địa phủ. Moah..."
Dương Miên Miên:...
Cô dám khẳng định, nhân viên chăm sóc khách hàng của Kim Mãn Lộ đã bị thay đổi.
Dương Miên Miên cắn răng, nhìn vào viên đan dược màu đen cần 1000 điểm, lòng đầy xót xa.
“Đại sư… có cách không?” La Ngôn thấy sắc mặt Dương Miên Miên lúc xanh lúc trắng, do dự hỏi.
Dương Miên Miên vẻ mặt không vui, đưa điện thoại ra trước mặt La Ngôn: “Anh không có ứng dụng này à?”
La Ngôn nhìn qua: “Kim Mãn Lộ? Đây là gì? Ứng dụng gọi xe à?”
Dương Miên Miên: “Anh có thấy phần đổi điểm không?”
La Ngôn lắc đầu.
Thấy La Ngôn mặt đầy ngơ ngác, biểu cảm của Dương Miên Miên lập tức sụp xuống.
Ứng dụng Kim Mãn Lộ trong mắt người bình thường chỉ là một ứng dụng gọi xe bình thường đến không thể bình thường hơn, phần đổi điểm và chăm sóc khách hàng chỉ người đặc biệt mới thấy. Rõ ràng La Ngôn không thuộc nhóm này.
Nhưng 1000 điểm, bằng với số điểm cô cực khổ chạy xe ba tháng! Hơn nữa viên đan dược này cho Lệ Lệ, chẳng khác gì ném bánh bao cho chó, địa phủ cũng không ghi nhận công lao của cô, chẳng kiếm được điểm nào, hoàn toàn là mua bán lỗ vốn.
Dương Miên Miên nhìn Lệ Lệ vẻ mặt sợ hãi, tinh phách khô kiệt, nếu cứ kéo dài như vậy, âm dương mất cân bằng, cơ thể căn bản không chịu nổi.
Cô cắn răng, ấn một cái, trong tay lập tức xuất hiện một viên đan dược nhỏ.
“Đây là gì?” La Ngôn không hiểu hỏi.
Dương Miên Miên lòng đau như cắt, ngữ khí không tốt: “Kẹo mạch nha.” Nói xong, cô nhét viên đan dược vào miệng Lệ Lệ.
Có lẽ do dược lực quá mạnh, viên đan dược vừa vào miệng, Lệ Lệ lập tức đảo mắt, chân duỗi thẳng, ngất xỉu, khiến La Ngôn lo lắng cuống cuồng, vội chạy tới đỡ cô ấy.
Dương Miên Miên không muốn nhìn nữa, nhân cơ hội rời khỏi phòng bệnh.
Hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi giữa mùa đông, ánh nắng rực rỡ chiếu xuống.
Khu vực cây xanh dưới bệnh viện, nhiều bệnh nhân đang được người nhà hoặc điều dưỡng viên đưa đi tắm nắng. Nắng ấm mùa đông thật quý giá, ánh nắng ấm áp chiếu xuống vai, dường như xua tan phần nào mây mù trong lòng.
Dương Miên Miên không kìm được nheo mắt lại, tâm trạng chưa bao giờ nhẹ nhõm đến vậy.
Thế cũng tốt, xem như tích được công đức.
Để mua nhà cho ba ở thành phố, trước đây cô đổi điểm lấy bùa kiếm được không ít tiền. Nhưng tiền kiếm được quá dễ dàng, trong lòng cô luôn có chút lo lắng, bây giờ mới thực sự cảm thấy an lòng.
Lúc đến thì ngồi xe của La Ngôn, Dương Miên Miên cũng lười gọi xe, định đi bộ về.
Cách bệnh viện chưa đầy trăm mét là phố đi bộ, sắp đến Giáng sinh, hoạt động khuyến mãi trên phố đã bắt đầu, trước cửa các cửa hàng treo đèn màu hoặc trang trí tuyết.
Đi ngang qua một cửa hàng tinh xảo, Dương Miên Miên nhìn thấy mô hình trưng bày trong cửa sổ, dừng lại một chút, rồi rẽ chân bước vào.
“Tôi mua chiếc khăn quàng này.” Dương Miên Miên bước vào cửa hàng, chỉ vào chiếc khăn quàng trên cổ mô hình gần cửa, nói với nhân viên bán hàng.
Đó là một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ xanh xen kẽ, trên khăn có dệt hình con tuần lộc, trông rất ấm áp.
Dư Duyên sợ lạnh như vậy, chắc sẽ thích chiếc khăn này.
“Mỹ nữ, mua tặng bạn trai à?” Nhân viên bán hàng cười nói: “Cô thật có mắt nhìn, chiếc khăn này là sản phẩm chủ đạo của chúng tôi năm nay, chất liệu mềm mại, giữ ấm rất tốt, bạn trai cô đeo vào nhất định rất đẹp trai, hơn nữa đây là khăn đôi đấy, còn có khăn nữ, cô muốn xem thử không.”
Dương Miên Miên nhìn theo ánh mắt của cô ấy, khăn đôi treo ở một chỗ, cùng họa tiết, chỉ khác một cái dài hơn, một cái ngắn hơn.
Ánh mắt Dương Miên Miên lóe lên: “Vậy giúp tôi gói luôn cái này nữa.”
Trả tiền xong, cầm khăn ra khỏi cửa hàng, Dương Miên Miên nhìn điện thoại.
Thời gian vừa đẹp, sắp 12 giờ rồi, chỗ này cách đội cảnh sát hình sự không xa, cô đi bộ đến nơi thì vừa lúc Dư Duyên tan làm.