Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch

Chương 127

Từ đoạn này, quý độc giả vui lòng để ý, em sẽ dụng cụm từ "hương môn hề" để chỉ loại "hương môn hề" Cát Tiểu Vi dùng để trợ giúp quá trình siêu độ. Nó tên là gì thì quý độc giả vui lòng đọc lái lại nhé, em đọc ra em sợ bị đánh gậy quá huhu.

Sau khi thi chọn pháp khí có âm hồn xong, tiếp theo là phần thi cuối cùng của văn thử, siêu độ vong hồn tại chỗ.

Khi nghe thông báo về nội dung thi đấu, Dương Miên Miên không khỏi động lòng, đôi mắt đen lay láy chăm chú nhìn bên tổ chức cẩn thận đặt một cái chuông có dán phong ấn lên giữa sân khấu.

Truyền thuyết nói rằng âm thanh của chuông có thể xuyên thấu tam giới, có tác dụng chiêu hồn dẫn hồn. Vì vậy trong huyền môn, chuông có ý nghĩa rất đặc biệt, hầu hết các đạo gia trong huyền môn đều có một pháp khí hình chuông, hoặc dùng làm pháp khí phòng ngự, hoặc làm công cụ triệu hồn.

Lúc này, cái chuông đồng lớn bằng bàn tay có dán phong ấn trấn hồn này chắc chắn là dùng để trấn hồn.

Chuông này toát ra một luồng cảm giác nặng nề từ thời gian lắng đọng, chắc chắn là một pháp khí cao cấp đã lưu truyền nhiều năm, dùng cái chuông như vậy để trấn áp âm hồn, nghĩ thôi cũng có thể đoán được bên trong chứa một quỷ hồn  không hề đơn giản.

Dường như để chứng minh suy đoán của Dương Miên Miên, sau khi cái chuông được đặt lên, bên tổ chức đạo hiệp giải thích về lai lịch của cái chuông này. Hóa ra cái chuông này là pháp khí trấn quan của Tử Sơn Đạo Quan thuộc chính nhất giáo, bên trong trấn áp một con lệ quỷ làm nhiều điều ác đa đoan, lệ quỷ bị giam vào chuông này cũng là chuyện hồi đầu năm nay, đến nay đã gần một năm. Trong một năm qua, cái chuông này được đặt trước tượng tổ sư, mỗi ngày đều được cảm hóa bởi thanh tâm chú, gần đây, hung tính mà lệ quỷ phát ra dường như đã giảm đi nhiều, đúng lúc gặp hội nghị đạo hiệp địa phương mỗi năm tổ chức một lần, quán chủ Tử Sơn Đạo Quan liền mang cái chuông này tới, mượn cơ hội khảo nghiệm tân tú để đưa lệ quỷ đến địa phủ, hai bên cùng có lợi.

Ý tưởng này quả là một ý tưởng hay. Đôi mắt đen lay láy của Dương Miên Miên sáng rực, không chớp mắt nhìn cái chuông trên sân khấu.

Rất nhiều điểm tích lũy.

Nhưng cái chuông này trấn áp một con lệ quỷ trăm năm, cho dù bị giam một năm, thì cũng không phải người trẻ tuổi bình thường có thể đối phó được. Lần thi đấu này được chia theo nhóm, lúc này, việc giao tiếp hàng ngày đã thể hiện rõ xu hướng kết nạp. Quan hệ tốt, thường xuyên qua lại, tự nhiên hình thành một nhóm, còn người lầm lì ít nói, tự nhiên không ai mời.

Ngay khi tổ chức vừa công bố quy tắc, liền thấy Cát Tiểu Vi đầu tiên chạy đến bên Bạch Lâm, “Bạch Lâm, chúng ta cùng nhóm nhé, tôi có hương môn hề rất hiệu quả khi đối phó lệ quỷ.” Sau đó Lương Tinh cũng đi tới, Lương Tinh là con cháu thế gia huyền môn, do nhà hắn ở ngay dưới chân núi đạo quán mà Bạch Lâm nhập giáo, bình thường quan hệ giữa hai người cũng khá tốt.

Bạch Lâm không từ chối, Cát Tiểu Vi và Lương Tinh đều có thực lực, thêm vào đó hai sư huynh đệ khác của bản quán, và mấy người trẻ tuổi khác chơi thân, vừa đủ tám người.

Bạch Lâm nhìn Phùng Nhất Phi đứng không xa nhìn về phía này mấy lần, muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn không nói gì. Phùng Nhất Phi ở vòng thi đấu trước cũng đạt hạng nhất, Bạch Lâm vô thức coi đối phương là đối thủ mạnh của mình.

Nếu hai người ở cùng một nhóm, làm sao có thể thấy được ai mạnh hơn ai?

Phùng Nhất Phi lầm lì ít nói, nhưng tâm tư lại nhạy bén tinh tế, hắn mơ hồ cũng nhận ra suy nghĩ của Bạch Lâm, do dự một lát, cuối cùng không tiến lên.

Cùng lúc đó, hai sư huynh đệ của Hỗn Nguyên Quan cũng không ai hỏi thăm, không phải vì họ không được người khác yêu mến, mà là thực lực quá kém.

Trừ tà và siêu độ tuy là pháp chú cơ bản nhất trong huyền môn, nhưng cũng phải phối hợp với các chú thuật tương ứng, dùng ngôn linh dẫn chính khí của trời đất, kết nối thông đạo địa phủ, đưa lệ quỷ vào cửa.

Mục Hoa trời sinh câm điếc, tuy cảm giác đối với âm hồn nhạy bén hơn người khác, nhưng không thể làm việc siêu độ này, còn Thái Hoành An, thực lực không đáng kể. Hơn nữa hắn mới nhập môn dưới trướng Trương Niệm Sơn không lâu, rất ít giao lưu giữa các phái, không ai biết hắn. Hai người tự nhiên bị bỏ lại.

Thấy các thanh niên tham gia thi đấu đã tổ chức xong đội hình, bên tổ chức đạo hiệp nói một số yêu cầu tương ứng, rồi lên sân khấu xé phong ấn trấn hồn trên chuông.

Trong chốc lát, một luồng khí lạnh thấu xương xông thẳng lên trời.

Những thanh niên ban đầu đứng dưới sân khấu chuẩn bị lên đầu tiên, không đề phòng, bị luồng âm sát khí đánh úp vào mặt, người đạo hạnh kém hơn, trực tiếp trợn trắng mắt ngất xỉu.

“……”

Sao bảo là lệ quỷ đã được thanh tâm chú gột rửa tâm hồn?

Trận tượng này có phải là doạ người quá không?

Người ngất xỉu nhanh chóng được người của sư môn khiêng xuống, nhóm đầu tiên chuẩn bị lên sân khấu liền mất một nửa số người, chưa kịp lên sân khấu, niềm tin đã bị đánh tan thành mảnh vụn.

Lệ quỷ này chưa ra ngoài, chỉ mới là khí âm phát ra đã lợi hại như vậy, có thể tưởng tượng bên trong là một loại tồn tại hung ác đến mức nào. Vài người trẻ còn lại trên sân khấu nhìn nhau một cái, thanh tâm chú còn chưa niệm xong một nửa, đã không chịu nổi luồng âm sát khí, vội vàng chạy xuống.

Các bậc trưởng bối huyền môn ngồi bên dưới đều liên tục lắc đầu.

Ài, huyền môn thực sự đã suy tàn, bây giờ đám trẻ này, thật là đứa sau không bằng đứa trước. Nếu cứ tiếp tục thế này, hội nghị đạo hiệp toàn quốc năm sau phải làm sao đây?

Có bài học từ nhóm đầu tiên, mấy nhóm sau chuẩn bị kỹ càng mới lên sân khấu, pháp khí, bùa chú đều dùng hết, nhưng hiệu quả cũng không mấy lý tưởng.

Dù gì bên trong cũng là một con lệ quỷ trăm năm, những người trẻ này đều chỉ mới hơn hai mươi tuổi, bất kể là đạo hạnh hay tâm tính đều thiếu sót rất nhiều.

Theo diễn biến của cuộc thi, số người bị loại ngày càng nhiều, đến cuối cùng, chỉ còn lại nhóm của Bạch Lâm và hai sư huynh đệ của Hỗn Nguyên Quan là Thái Hoành An, Mục Hoa, và Phùng Nhất Phi.

Mấy người đều đứng dưới sân khấu, nhìn kết quả thử thách của nhóm trước, Bạch Lâm nhìn Phùng Nhất Phi đứng bên cạnh mình, mỉm cười nói: “Lát nữa anh lên trước được không?”

Phùng Nhất Phi không biết đang nghĩ gì, nghe vậy giống như bị giật mình, lúng túng nói: “Vẫn là anh lên trước đi.”

“Vậy tôi sẽ lên trước.” Bạch Lâm cũng không từ chối, đợi nhóm trước xuống, liền dẫn những người khác nhảy lên sân khấu.

Hiệu quả trừ tà của nhóm trước không tệ, vong sinh pháp chú vẫn có tác dụng, chuông vang lên ba lần, tuy cuối cùng không thể đưa lệ quỷ thành công vào địa phủ, nhưng khí âm phát ra dường như đã giảm đi nhiều, khi Bạch Lâm và mấy người lên, âm sát khí không còn bức người như trước.

Cát Tiểu Vi âm thầm thở phào, cô lén nhìn về phía Dương Miên Miên ngồi, lần này cô không thể thua nữa, người phụ nữ này hại cô và sư phụ mất mặt, sư phụ chưa bao giờ nói lời nặng với cô, lúc nãy còn mắng cô một trận vì chuyện này. Lần này, cô nhất định phải thể hiện tốt.

Đều là phụ nữ, người khác làm được, cô cũng không kém!

Cát Tiểu Vi cắn răng, không do dự lấy ra hương môn hề.

Hương này rất quý, nguyên liệu khó tìm, cách làm cũng rất bí mật, Quách gia này chỉ là một môn phái nhỏ, sở dĩ được mời, phần lớn là nhờ vào tay nghề làm hương này.

Truyền thuyết hương môn hề có thể mê hoặc âm hồn, tiêu giảm hung tính. Bất kể là hướng sinh vong hồn hay trừ tà trừ sát, có hương môn hề trợ giúp đều sẽ có hiệu quả gấp bội.

Hương này không cần dùng lửa dẫn, chỉ cần đặt nó ở nơi có âm sát khí nặng nhất, có thể lấy khí âm làm dẫn, sẽ tự nhiên bốc cháy. Cát Tiểu Vi lấy ra một cái bình sứ nhỏ bằng ngón tay cái, cẩn thận đổ ra một hạt bằng hạt đậu xanh.

Hạt hương môn hề nhỏ bằng hạt đậu xanh rơi xuống đất, lăn hai vòng, va vào mép chuông, dừng lại.

Một làn khói xám từ hạt đậu bay ra, nhanh chóng, một mùi hương môn hề nhạt lan tỏa ra.

Một mùi hương môn hề chút tanh, pha trộn chút mùi đất, không dễ ngửi bay lên.

“Hương cháy rồi. Bạch Lâm, chúng ta tranh thủ thời gian bắt đầu thôi.” Cát Tiểu Vi thúc giục.

Hương vừa cháy, âm khí phát ra từ chuông giảm rõ rệt, không khí trong đại sảnh dường như cũng bớt lạnh hơn.

"Hóa ra đây là hương môn hề, hiệu quả thật lợi hại." - Người bên dưới liên tục trầm trồ.

Nhìn làn khói xám đó, Dương Miên Miên không khỏi từ từ ngồi thẳng dậy.

Hương môn hề này có vấn đề!

Cô đã từng thấy hương môn hề, hồi đó ở Thần Vương huyện, bà Vương và tiểu quỷ địa phủ hợp sức dùng hương môn hề để kéo âm hồn của nữ quỷ, theo lời Tiểu Hắc ca nói, hương môn hề này được làm từ nhựa hoa bỉ ngạn, mùi hương môn hề mùi cỏ cây nhàn nhạt, âm hồn sau khi ngửi thấy, sẽ mất đi tư duy, thường được tư hình quỷ quan địa phủ dùng làm phương môn hề hỗ trợ thẩm vấn.

Nhưng lúc này hương môn hề mà Cát Tiểu Vi lấy ra, mùi rất khó chịu, đốt cháy cả âm khí, nếu có đủ số lượng, đủ để đốt sạch âm sát khí của âm hồn này, thậm chí cuối cùng ngay cả hồn thể của lệ quỷ này cũng không thể thoát khỏi.

Hơn nữa, trong hương môn hề dường như có thứ gì đó có thể mê hoặc thần trí của âm hồn. Trong mắt Dương Miên Miên, con lệ quỷ bị giam trong chuông đó không để ý đến lực cấm chế trên chuông, cố rướn đầu ra khỏi chuông, một khuôn mặt quỷ xanh trắng hít mạnh hương môn hề sau đó lộ ra vẻ mặt đê mê, thỉnh thoảng rùng mình vì sướng.

Bộ dạng của lệ quỷ khiến Dương Miên Miên không khỏi liên tưởng đến người ghiền thuốc. Nhưng làm sao quỷ có thể quan tâm đến thứ đó. Là một quỷ hồn, thứ có thể khiến nó lộ ra bộ dạng mê mẩn như vậy không có nhiều……

Dương Miên Miên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quỷ xanh trắng với nụ cười dịu dàng, từ từ nhíu mày lại.

Sinh khí của người sống! Chỉ có sinh khí của người sống mới khiến một âm hồn thèm thuồng như vậy.

Khó trách trên hương môn hề có mùi tanh, bây giờ cô đã hiểu, đó hoàn toàn không phải mùi tanh của đất, mà là mùi máu sau khi được luyện nhiều lần.

Quách Kiếm quả nhiên là một tên khốn, dám dùng sinh khí của người sống làm dẫn, dụ lệ quỷ sa đọa, nhân cơ hội đốt cháy âm sát khí của đối phương.

Nhưng phải thừa nhận, cách này tuy xấu xa, nhưng hiệu quả thật nhanh chóng. Có thêm buff gian lận này, không còn âm sát khí bức người, Bạch Lâm dẫn mọi người đứng theo vị trí bát quái, bao quanh âm hồn, do Bạch Lâm dẫn đầu, chân đạp thiên cang thất tinh bộ, niệm vong sinh chú.

“Thái Thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, quỷ mị nhất thiết, tứ sinh đượm ơn……”

Bạch Lâm không hổ là một trong những người trẻ tuổi được chú ý nhất, đạo tâm ổn định, năng lực mạnh, vong sinh chú vừa niệm, mang theo một luồng chính khí hào hùng, những đội viên năng lực kém hơn hắn trong sự dẫn dắt của hắn, cũng từ từ theo kịp nhịp điệu.

“Đang——”

Đồng lưỡi va vào vách chuông phát ra một tiếng vang thanh thúy. Điều này cho thấy vong sinh chú đã có tác dụng.

Dương Miên Miên thấy lệ quỷ đang cười méo mó, bỗng mở mắt mơ màng, nhìn thoáng qua, nhưng rất nhanh lại bị sinh khí trong hương môn hề thu hút, lại híp mắt, đắm chìm trong đó không thể tự thoát ra.

Cái đầu đó thậm chí còn lắc lư trái phải theo tiếng chuông.

Tưởng đang nhảy disco người già sao?

“Đang đang—— đang đang đang——” Tiếng chuông vẫn tiếp tục, nhịp nhàng, đều đặn, từng tiếng từng tiếng……

Tâm trạng của lệ quỷ rất ổn định, nếu tiếp tục thế này, chẳng bao lâu nữa, đợi thông đạo địa phủ hoàn toàn mở ra, lệ quỷ này có thể được đưa đi thành công.

“Không hổ là đệ tử chính nhất giáo, quả nhiên rất có năng lực.”

Các bậc trưởng bối bên dưới liên tục gật đầu, không ngại khen ngợi Bạch Lâm.

Theo tiếng chuông tiếp tục, một cái hố đen xuất hiện từ từ dưới chuông.

Đó là thông đạo địa phủ.

Con lệ quỷ thảm hại vẫn chưa phát hiện điều bất thường, khuôn mặt xanh trắng, hơn nửa người từ từ rơi vào thông đạo địa phủ, không lâu nữa sẽ bị thông đạo nuốt trọn.

Chỉ là……

Dương Miên Miên liếc nhìn hương môn hề. Do âm khí mà lệ quỷ phát ra mạnh, hương môn hề cháy cũng nhanh, hạt hương môn hề ban đầu to bằng hạt đậu xanh đã cháy chỉ còn lại một ít bột mịn, mùi hương môn hề càng ngày càng yếu.

Hương tắt, lệ quỷ này nhất định sẽ tỉnh lại.

Dương Miên Miên chống cằm nhìn tám người một quỷ trên sân khấu. Bây giờ là lúc dựa vào vận may, xem ai chạy đến đích trước, người đó sẽ thắng.

“Doang——”

Đột nhiên, trong tiếng chuông đều đặn lẫn một tạp âm.

Giống như có thứ gì đó va vào vách chuông bên trong. Sau tiếng vang này, âm thanh chuông đột nhiên ngừng lại.

Mọi người ngớ ra.

Chuyện, chuyện gì vậy?

Dương Miên Miên chớp mắt, vẻ mặt thương xót nhìn Bạch Lâm và những người khác đang đẫm mồ hôi.

Tiếc quá, vận may không đứng về phía họ, hương môn hề cháy hết rồi.

Con lệ quỷ với nụ cười dịu dàng hít mũi một cái, lần này không hít được sinh khí thơm ngon đó, mà hít phải một ngụm tàn dư, kích thích đến mức nó hắt xì một cái thật to.

Vừa rồi tiếng duang đó chính là lúc hắt xì, âm hồn chấn động chuông mà phát ra.

Hắt xì xong, lệ quỷ cuối cùng tỉnh lại, kinh ngạc nhìn đám người vây quanh mình, không khỏi rùng mình, cảm giác như đang mê man lập tức tỉnh lại hơn nửa.

Chết tiệt, có người ám hại!

Lệ quỷ sao có thể chịu nhịn, kéo nửa người đã bị thông đạo địa phủ nuốt ra rồi chạy loạn.

Chuông vốn yên tĩnh đột nhiên kêu lên Duang——Duang liên tục.

Nhưng đây không phải âm thanh do đồng lưỡi va vào chuông, mà là lệ quỷ đang vùng vẫy bên trong chuông, khí âm va vào vách chuông.

Chỉ thấy cái chuông yên lặng đặt trên mặt đất, trong tiếng Duang Duang run lên bần bật, giống như có thứ gì đó muốn thoát ra từ bên trong.

Mọi thứ xảy ra quá đột ngột, Bạch Lâm và những người đang niệm vong sinh chú trên sân khấu không hề phòng bị, thêm vào đó đã niệm vong sinh chú được một lúc, tâm lực tiêu hao nghiêm trọng, bây giờ bị khí âm phát ra từ lệ quỷ đột ngột tấn công, 2 ngươidf trong nhóm lập tức ngã xuống. Thảm nhất là Cát Tiểu Vi, vốn dĩ cô là người yếu nhất trong nhóm này, lại là người sử dụng hương môn hề.

Hương môn hề cô lấy ra chứa sinh khí của người, dùng sinh khí làm dẫn, tổn hại thiên lý, nếu lần này vong sinh chú thành công thì không sao, nhưng nếu không thành công, tự nhiên sẽ bị phản phệ.

Lúc này cô bị âm khí và lực phản phệ quét qua, lập tức phun ra một búng máu, nếu không phải Trương Niệm Sơn đạo trưởng ngồi hàng đầu nhanh tay lẹ mắt, cô có lẽ đã ngã lăn xuống bậc thềm, ngã sấp mặt rồi.

“Mau, mau xuống đây!” Thấy lệ quỷ đột nhiên bạo động, lập tức có người không ngồi yên được, vội vàng hô lên với mấy người trẻ trên sân khấu: “Lệ quỷ này không phải thứ các ngươi có thể đối phó, cẩn thận sát khí xâm nhập cơ thể.”

Vài người bị âm khí làm bị thương, nhìn nhau, lại xuống thêm vài người. Lương Tinh mặt tái nhợt, hôm nay thật xui xẻo, cả buổi chiều bị âm hồn tấn công hai lần, vết thương cũ chưa lành, lại thêm vết thương mới. Thấy trên sân khấu chỉ còn lại hắn và Bạch Lâm, Lương Tinh khuyên: “Bạch Lâm, hay chúng ta từ bỏ đi, vừa rồi mức độ hoàn thành đã rất tốt, chắc chắn không ai có thể làm tốt hơn chúng ta.”

Bạch Lâm cắn răng nhìn cái chuông rung liên tục, rồi nhìn người của tổ chức đang vẫy tay với mình, nắm c.h.ặ.t t.a.y nói: “Muốn đi thì đi, tôi không xuống.” Nói xong, lấy Huyễn Nguyệt Kính trong túi ra, niệm một quyết, hướng Huyễn Nguyệt Kính vào chuông trấn hồn, tiếp tục niệm vong sinh chú.

Huyễn Nguyệt Kính có thể soi ra chân dung âm hồn, còn có tác dụng định hồn, pháp khí là pháp khí tốt, nhưng bây giờ không phải thời cơ sử dụng tốt nhất.

“Làm càn! Thật là làm càn.” Sư phụ của Bạch Lâm mặt mày lo lắng: “Đã tiêu hao nhiều linh lực như vậy làm sao khống chế được lệ quỷ, nóng nảy như vậy, cẩn thận bỏ mạng vào đó.”

Bây giờ ông ta muốn kéo đệ tử yêu quý của mình xuống dạy cho một bài học thật nặng, nhưng hiện giờ Bạch Lâm không chịu xuống, cuộc thi vẫn tiếp tục, ông ta không thể can thiệp, nếu không sẽ không công bằng.

Lương Tinh nhìn Bạch Lâm, do dự một lát, đột nhiên chửi thầm một câu: “Thôi, lão tử liều mạng với cậu.” Vốn dĩ định đi xuống, bước chân anh quay ngược lại, trở về vị trí cũ.

Nhưng trước đó tám người cũng không thể đưa lệ quỷ thành công vào địa phủ, hai người họ làm sao có thể làm được.

“Không tệ, hai đứa trẻ này rất tốt, tuy có chút nóng vội, nhưng đạo tâm kiên định, trọng tình trọng nghĩa, để hai đứa trẻ này tham gia hội nghị đạo hiệp năm sau đi.” Trương Niệm Sơn nheo mắt, vuốt chòm râu dưới cằm nói.

Những người khác nghe vậy cũng đồng ý. Theo quy định trước đây, mỗi khu vực có thể cử năm người đi hội nghị đạo hiệp toàn quốc, trừ một trưởng nhóm, bốn vị trí còn lại sẽ để cho thế hệ trẻ. Bây giờ những thanh niên này thi đấu ở đây, là để giành suất năm sau.

Mà lần này người dẫn đầu chính là quán chủ Hỗn Nguyên Quan, Trương Niệm Sơn. Vì vậy lời Trương Niệm Sơn nói rất có trọng lượng, hơn nữa ông ta cũng không đề cử đệ tử của mình, không có chuyện thiên vị, người khác tự nhiên không có ý kiến.

Bạch Lâm và Lương Tinh không ngờ sự kiên trì của mình lại lấy được vé vào thẳng, đặc biệt là Lương Tinh, hạnh phúc đến quá bất ngờ, niệm sai một câu vong sinh chú.

Chuông lập tức lại một lần nữa rung lên mấy tiếng trầm đục.

Đã định xong suất cho hai người, Trương Niệm Sơn liền vẫy tay với vài người trẻ còn chưa thi đấu: “Tình hình khẩn cấp, lên giúp họ một tay đi.”

Bây giờ còn lại chưa thi đấu chỉ có 3 người Thái Hoành An, Mục Hoa, Phùng Nhất Phi.

Việc này, Mục Hoa không giúp được, áy náy nhìn sư phụ, Thái Hoành An và Phùng Nhất Phi nhìn nhau, không dám thoái thác.

Âm khí hỗn loạn trên sân khấu, quần áo trên người Thái Hoành Anh bay phần phật không gió, chỉ cảm thấy có vô số khí âm xuyên qua cơ thể mình, lạnh đến run cầm cập, nhưng hắn vẫn không lùi bước, rút ra pháp khí mới của Trương Niệm Sơn đưa cho hắn, xông lên là chiến.

Pháp khí mới là một cây bút chu sa, vì thường dùng bút giấy này để làm bùa, đầu bút ngấm đầy chính khí hào hùng.

Phùng Nhất Phi vốn đứng cạnh hắn, khi hắn rút ra cây bút chu sa này, lập tức không dấu vết lùi sang bên cạnh một bước.

Lúc Thái Hoành An rút ra cây bút chu sa, lệ quỷ liền nhận ra nguy hiểm, ngưng tụ tất cả khí âm xung quanh xông vào hắn.

Âm khí làm đạo bào của Thái Hoành An bay phần phật, vô số âm khí như những mảnh xương vụn, Thái Hoành An vẫn cắn chặt răng, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, không thể làm mất mặt sư môn thêm nữa.

Lệ quỷ trăm năm đối với Thái Hoành An mà nói thật sự là quá sức, huống chi lại là lệ quỷ trăm năm đang nổi giận, để hắn đối phó với loại lệ quỷ cấp boss này chẳng khác nào đưa đầu chịu chết. Nhưng cuối cùng, hắn vẫn chống đỡ yêu phong, chấp bút nhẹ nhàng chấm vào chuông.

Sau đó mới bị âm khí đột nhiên bùng lên thổi bay khỏi sân khấu.

“……”

Thái Hoành An ngồi bệt trên đất, xoay đầu nhìn sư phụ của mình, vẻ mặt đau khổ.

Trương Niệm Sơn vẻ mặt không đổi, nhàn nhạt nói: “Sau khi trở về, viết thêm mười lá bùa nữa.”

Thái Hoành An bị thổi bay, trên sân khấu chỉ còn lại ba người. Nhưng Bạch Lâm dùng bát quái bộ, hai nghi sinh bốn tượng, bốn tượng sinh bát quái, bây giờ chỉ còn ba người, sức mạnh của bát quái bộ giảm đi nhiều.

Lúc này, Cát Tiểu Vi vừa hồi phục nhìn tình hình trên sân khấu, cắn răng giận dữ.

Không ngờ mình đã lấy ra hương môn hề quý giá như vậy mà vẫn thất bại. Cô vừa rồi cũng nghe Trương Niệm Sơn tuyên bố Bạch Lâm và Lương Tinh được suất tham gia hội nghị đạo hiệp toàn quốc.

Nhưng tại sao? Nếu không phải cô dùng hương môn hề mê hoặc lệ quỷ, Bạch Lâm và Lương Tinh làm sao có thể kiên trì lâu như vậy? Tại sao trong suất đó không có cô! Trong nhóm này, ai cống hiến nhiều như cô chứ? Những người này căn bản không biết cô đã bỏ ra bao nhiêu cho cuộc thi lần này, cây hương môn hề nhỏ bé vừa rồi, là cô dùng máu mình nuôi dưỡng mười năm mới thành. Công lao này đều là của cô, là của cô!

Cát Tiểu Vi rơi vào tâm ma, cô ngơ ngác nhìn những người trên sân khấu, lại nhìn Trương Niệm Sơn, sau đó ánh mắt rơi vào Dương Miên Miên.

Một đạo sĩ già có mắt không tròng, người được ông ta chọn có thể có bản lĩnh gì? Hừ, đệ tử của ông ta một người câm, một người ngốc, người đặc cách này chắc cũng là một kẻ bất tài.

Cát Tiểu Vi kéo tay áo, che tay nắm chặt, giọng điệu thận trọng: “Trương quán chủ, tình hình trên sân khấu nguy hiểm như vậy, Bạch Lâm và mọi người sợ là không ứng phó nổi, vị cư sĩ này nhìn tuổi cũng ngang ngửa con, chắc cũng là thế hệ trẻ trong huyền môn, không biết vị cư sĩ đặc cách này có thể lên giúp đỡ không?”

Cô tuy nói có vẻ yếu ớt, nhưng đủ để người bên cạnh nghe rõ.

“Đúng vậy, Trương quán chủ, vị cư sĩ này đã lấy được thư mời đặc cách của đạo quán nhà ngài, chắc chắn bản lĩnh rất giỏi, sao không để cô ấy thử một lần.”

“Cuộc thi lần này là để khảo nghiệm thực lực của thế hệ trẻ, tôi thấy tuổi của vị cư sĩ này cũng rất phù hợp mà.”

Huyền môn một phái lâu năm chỉ có vài đạo quán, thế gia, mọi người đều rất quen thuộc, bây giờ đột nhiên xuất hiện một vị cư sĩ trẻ tuổi Dương Miên Miên, sao có thể không hiếu kỳ? Nếu có thể nhân cơ hội này thăm dò thực lực của cô thì quá tốt, vì vậy mọi người đều tán thành.

“Dương đạo hữu?” Trương Niệm Sơn hỏi ý Dương Miên Miên.

“Ừm?” Dương Miên Miên rút ánh mắt khỏi sân khấu, nhìn Cát Tiểu Vi giả vờ lo lắng như một đóa bạch liên hoa, từ từ mỉm cười.

“Được thôi.”

Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, cô đang lo không biết lấy lý do gì để lên bắt lệ quỷ này đây.

Đây đều là điểm tích lũy, nhìn lệ quỷ này bị một đám người hành hạ tới hành hạ lui, cô thật đau lòng c.h.ế.t đi được.

Dương Miên Miên không hề do dự nhảy lên sân khấu, lại làm người khác hơi bất ngờ.

Thực ra trước đó họ đều nghĩ rằng bức thư mời đặc cách mà Trương Niệm Sơn phát ra là để làm thể diện, dù sao là một đạo quán lớn nhất Cẩm Thành, những năm qua dưới trướng không có đệ tử nào xuất sắc, đối với một đạo quán lớn, điều này không nghi ngờ là một chuyện vô cùng mất mặt. Họ đoán rằng Dương Miên Miên này chỉ là một người trẻ có chút thiên phú, Trương Niệm Sơn cố tình mượn thư mời đặc cách lần này để nâng cao danh giá cho đối phương.

Chuyện này trong huyền môn suy tàn ngày nay cũng là bất đắc dĩ, mọi người dù đoán được ý của Trương Niệm Sơn cũng không nói ra.

Nhưng bây giờ xem ra, cô gái này cũng rất bình thường.

Vài đại lão huyền môn bên cạnh âm thầm lắc đầu.

Cô gái này quá bồng bột, không nói một câu lưu lại đường lui, đã thản nhiên nhận lời, kiểu nóng vội như vậy phải rèn luyện thêm mới được, nếu lúc đó lên sân khấu làm trò cười, khổ tâm của Trương Niệm Sơn sẽ uổng phí.

Trong số mọi người, chỉ có Trương Niệm Sơn ngồi vững trên ghế gỗ đỏ, miệng mỉm cười, từ đầu đến cuối nét mặt không thay đổi chút nào.

Bây giờ trên sân khấu, các vị trí đông tây nam tây đều có một người, Bạch Lâm ở đông, Lương Tinh ở tây, Phùng Nhất Phi ở nam, Dương Miên Miên sau khi nhảy lên sân khấu, tự nhiên đi đến vị trí phía bắc, đối diện với Phùng Nhất Phi.

Vị trí của Phùng Nhất Phi vừa vặn quay lưng về phía dưới sân khấu, Bạch Lâm và Lương Tinh đang khó khăn duy trì trận pháp, cũng không có tâm trí lo chuyện khác. Dương Miên Miên ngẩng đầu cười toe toét với Phùng Nhất Phi, đối phương bị dọa, nhanh chóng lùi một bước.

Cũng ngoan phết đấy.

Con lệ quỷ này cô đã chấm, đừng có mà thò móng hồ ly ra.

Hồ ly tinh giỏi nhất thuật mê hoặc, hồ ly nhập vào thân thể Phùng Nhất Phi, mượn âm sát khí của lệ quỷ dám lén dùng thuật mê hoặc. Lệ quỷ này khi còn sống có lẽ là kẻ háo sắc, thuật mê hoặc nhỏ bé như vậy, cũng bị mê đến điên đảo. Không thèm nhìn xem bây giờ hồ ly nhập vào nam hay nữ đã dám tiến tới.

Nhìn nét mặt mê hoặc trên mặt Phùng Nhất Phi từ từ phai đi, lại khôi phục vẻ ngây ngô, Dương Miên Miên biết, con hồ ly này đã thỏa hiệp.

Rất tốt, bây giờ cô có thể không bị phân tâm nói chuyện với vị lệ quỷ tiên sinh này rồi.

Bạch Lâm và Lương Tinh hai người gần như đã kiệt sức, vong sinh chú trước đó không có tác dụng, bây giờ càng không có tác dụng, hơn nữa Dương Miên Miên không phải đạo sĩ, căn bản không biết những chú thuật rắc rối và khó nhớ kia, bắt cô làm theo Bạch Lâm là điều không thể.

Sau khi Dương Miên Miên dọa con hồ ly trong cơ thể Phùng Nhất Phi rút lui, cô rời khỏi vị trí của mình, tiến đến chuông trấn hồn.

Trận hình đột nhiên bị phá hỏng, Bạch Lâm kinh ngạc nhìn Dương Miên Miên, môi run rẩy, giọng khàn khàn nói: “Đạo hữu mau quay lại!”

Mọi người bên dưới cũng một trận xôn xao, “Cô ấy đang làm gì, nếu phá hỏng trận hình thì mọi công sức sẽ đổ xuống sông xuống biển, thật là làm càn.”

Có người tiến đến gần Trương Niệm Sơn nói: “Trương quán chủ, ngài tìm từ đâu ra người ngoại đạo vậy, cứ tiếp tục thế này thì không ổn. Tôi thấy ngài vẫn nên gọi cô ấy xuống đi.”

“Đừng vội, cứ xem đã.” Trương Niệm Sơn nghe vậy nhàn nhạt lắc đầu, giọng không nhanh không chậm, dường như không lo lắng chút nào.

"Ôi trời, còn xem gì nữa, trận hình đã bị phá vỡ, lệ quỷ này có lẽ sẽ sớm khôi phục như cũ, trận siêu độ này xem ra sẽ thất bại, thương cho hai đứa trẻ Bạch Lâm và Lương Tinh, kiên trì lâu như vậy, tiêu hao đều là tâm huyết."

Nghe thấy lời nghị luận của mọi người, Cát Tiểu Vi không nhịn được nhếch miệng cười, sợ bị người khác thấy, cô vội cúi đầu.

Cư sĩ đặc cách cái gì, còn không bằng một đệ tử của môn phái nhỏ. Nếu cô ta làm trò cười, khiến Hỗn Nguyên Quan mất mặt, xem ai còn bảo vệ cô ta, đến lúc đó nhất định phải trả thù cú roi kia.

Trên sân khấu, Huyễn Nguyệt Kính trong tay Bạch Lâm soi rõ chân dung của lệ quỷ bị giam trong chuông.

Đó là một người đàn ông mặt xanh nanh trắng, mặc áo dài thời dân quốc, thân hình gầy gò, đôi mắt đầy màu đỏ máu. Những năm qua làm ác không ít, trên người oán khí xung thiên.

Trước đó là Huyễn Nguyệt Kính phối hợp với tứ tượng trận pháp và vong sinh thuật, mới miễn cưỡng định được hình của lệ quỷ, khiến nó không thể dùng oán khí va vào vách chuông, tiếp theo, chỉ cần họ kiên trì thêm vài phút, mở lại thông đạo địa phủ, là có thể cưỡng chế đưa lệ quỷ vào địa phủ. Nhưng bây giờ, Dương Miên Miên đột nhiên di chuyển, trận pháp bị phá vỡ, tay Bạch Lâm cầm Huyễn Nguyệt Kính run lên, bóng quỷ trong gương đột nhiên động.

Khi Dương Miên Miên tiến lại gần, biểu cảm trên mặt đối phương càng dữ tợn, dường như đang hét lên điều gì, nhưng Huyễn Nguyệt Kính chỉ có thể soi ra hình ảnh của lệ quỷ, không thể nghe thấy tiếng nói của nó, không biết đối phương đang nói gì.

Nhưng Bạch Lâm không nghe thấy, Dương Miên Miên nghe thấy rất rõ ràng.

“Ngươi, ngươi đừng lại đây! Nam nữ thụ thụ bất thân! Ngươi lại gần nữa ta sẽ kêu phi lễ đấy.”

Ô, còn biết nam nữ thụ thụ bất thân? Hóa ra vừa rồi rướn cổ về phía hồ ly tinh là vì cho rằng đối phương là đàn ông nên không có gánh nặng tâm lý?

Dương Miên Miên nheo mắt, không nói gì, tiến thêm một bước về phía cái chuông. Nơi cô đứng, âm sát khí bị đốt sạch sẽ, lệ quỷ theo bản năng nhận ra nguy hiểm, vừa kêu la, vừa lùi lại. Đáng tiếc, nó bị nhốt trong chuông, chỉ có chừng đó chỗ, lùi không được, dùng hết mọi cách, chỉ có thể rướn đầu ra, nhưng hơn nửa người vẫn còn bên trong.

Cuối cùng, khi cô đến gần cách chuông nửa cánh tay, ngồi xuống, ôm đầu gối, giống như nghiên cứu một món đồ thú vị nhìn cái chuông, mọi người trong đại sảnh đều dùng ánh mắt như gặp quỷ nhìn động tác của Dương Miên Miên.

Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Dương Miên Miên đưa ra một ngón tay trắng nõn mũm mĩm, nhẹ nhàng chọc vào chuông.

Chuông bị chọc nghiêng một bên, sau đó lại rơi xuống, phát ra một tiếng vang nhẹ.

“Này, ngươi ở đây bất hợp pháp lâu như vậy, hay là tự về đi được không? Nếu không về, Tiểu Hắc ca sẽ đến bắt ngươi đấy.” Giọng Dương Miên Miên ngọt ngào, đôi mắt đen láy mở to, bộ dạng đó, như đang trêu chọc con ch.ó hàng xóm nghịch ngợm chạy ra ngoài.

“Chết tiệt!” Lệ quỷ thét lên thảm thiết.

Vừa rồi một cái chọc đó! Ít nhất làm nó mất đi âm khí tích tụ cả năm.

Chết tiệt c.h.ế.t tiệt! Ngón tay này chắc chắn đã được khai quang.

Thấy lệ quỷ đột nhiên như bị ngốc, Dương Miên Miên lại lần nữa đưa ra ngón tay.

“Được không? Được không?”

Lệ quỷ trừng đôi mắt to như cái chuông đồng, một năm, hai năm, mười năm! Chỉ vài cái, khí âm tích tụ mười năm của nó biến mất, đầu quỷ nhô ra ngoài chuông dường như cũng mờ đi chút.

Bạch Lâm cầm Huyễn Nguyệt Kính, trong đó in hình khuôn mặt của lệ quỷ. Nhìn phản ứng của lệ quỷ trong gương, Bạch Lâm thật sự không nhịn được lộ ra biểu cảm kinh ngạc như chưa từng thấy đời.

???

Lệ quỷ này là thế nào?

Hai đầu gối quỳ xuống, thân thể cong hình chữ S, quay đầu nhìn ra phía sau, bất lực đáng thương, bộ dạng như bị ức h.i.ế.p là cái quỷ gì?

Thấy Bạch Lâm đột nhiên dừng niệm vong sinh chú, bên dưới đồng loạt thở dài, thật tiếc, vốn dĩ còn chút hy vọng, bây giờ là hết rồi.

Không nhận được phản hồi, Dương Miên Miên nghiêng đầu, lại đưa ngón tay ra……

“Đừng! Đừng! Xin ngươi, ta đi, ta bây giờ lập tức, ngay lập tức đi địa phủ, gọn gàng sạch sẽ không lưu lại dấu vết, tuyệt đối không chọc vào ngài, xin đừng chọc nữa.”

Lệ quỷ vừa kích động, giọng Bắc Kinh cũng dùng ra.

Ngón tay của Dương Miên Miên dừng lại cách chuông một đấm. Cô nhìn khuôn mặt quỷ xanh trắng với đôi mắt đẫm lệ bên ngoài, mắt cười thành một vầng trăng khuyết.

Cô thích nhất loại lệ quỷ nghe hiểu tiếng người này.

Dương Miên Miên vừa nghĩ, dưới chuông lập tức xuất hiện một hố đen, quỷ khí âm u từ cái hố tràn ra.

Cái hố đen này khác với thông đạo địa phủ không ổn định được triệu hồi bởi chú vong sinh, đây là cánh cửa địa phủ thực sự.

Lệ quỷ này làm ác, địa phủ nhận ra nhân quả trên người nó, không nói một lời, trực tiếp mở ra một cánh cửa địa ngục, phía sau cánh cửa địa ngục nối liền cửu u, giam giữ toàn là lệ quỷ làm nhiều điều ác. Khi cánh cửa địa ngục xuất hiện, quỷ khí âm u theo đó sinh ra, như cửu u luyện ngục giáng thế.

“Lạch cạch!” Mấy đại lão huyền môn ngồi hàng đầu như ngồi trên lửa đồng loạt đứng bật dậy, va chạm bàn ghế một trận.

!!!

Đây là cái gì?!

Cánh cửa địa ngục xuất hiện, tuy đã cố gắng kiểm soát phạm vi, người chưa mở thiên nhãn không thể nhìn thấy thực thể, nhưng dù chỉ là một chút quỷ khí âm u nhỏ nhoi cũng đủ khiến người cảm nhận thấy gan mật như vỡ vụn.

Hai sợi xích hồn đen kịt lạch cạch từ trong cánh cửa địa ngục b.ắ.n ra, giao nhau, trong nháy mắt kéo lệ quỷ vào, sau đó giây tiếp theo cả quỷ lẫn cửa biến mất không dấu vết.

Mấy đại lão huyền môn bị quỷ khí âm u trong cánh cửa địa ngục kích thích còn chưa kịp quan sát kỹ, quỷ khí lại biến mất.

“Vừa rồi đó là gì?” Mấy đại lão huyền môn bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh ngước nhìn nhau, không một ai có thể trả lời. Nhưng những người lớn tuổi kiến thức rộng rãi ít nhiều đoán được chút gì, họ nhìn cô gái vẫn ngồi trên sân khấu khí định thần nhàn, biểu cảm trên mặt dần dần bị chấn động thay thế.

?

Họ ngạc nhiên đến cằm sắp rơi xuống, còn có Bạch Lâm đang nhìn chằm chằm vào Huyễn Nguyệt Kính.

Lệ quỷ biến mất rồi!

Không ai đạp thiên cang thất tinh bộ, không ai niệm siêu độ vong sinh chú, lệ quỷ cứ thế phập một cái, biến mất! Vừa rồi khoảnh khắc đó xảy ra quá nhanh, hắn chỉ thấy có thứ gì đó màu đen bắt lấy lệ quỷ, khi hắn nhìn kỹ lại, trong gương không còn bóng lệ quỷ nữa.

Ánh mắt Bạch Lâm từ từ dừng lại trên người Dương Miên Miên, không biết vì sao, thứ dây đen thoáng qua giống như cây roi mà hắn đã thấy trước đó.

Đen nhánh, lạnh lẽo lại chính khí hào hùng, không giống phàm vật.
Bình Luận (0)
Comment