Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch

Chương 13

Văn phòng Hoàng quyền tọa lạc ở khu phố phồn hoa nhất Cẩm Thành. Võ Tiểu Tứ đứng sau lưng Dương Miên Miên, nhìn tòa nhà chọc trời trước mặt, miệng há rộng tưởng như nhét được quả trứng gà.

“Đại sư, cô thực sự mang tôi đến chỗ này làm á?”

Sáng nay lúc Dương Miên Miên nói muốn dẫn hắn đi làm, hắn cũng không dám nghĩ đến công ty lại ở chỗ sịn sò như vậy. Từ trong tòa nhà đi ra toàn nam thanh nữ tú, mỗi người đều tinh thần phấn chấn, giày da bóng lộn, vừa nhìn đều biết là người thanh công.

“Đại sư, tôi đến tiểu học cũng chưa tốt nghiệp, mọi người có khinh thường tôi không?”

Dương Miên Miên liếc mắt: ”Yên tâm, sẽ không ai khinh thường cậu.”

Quả thực là thế, vì công ty căn bản là không có người!.

Nghe xong, Võ Tiểu Tứ lại nhịn không được kích động: ”Đại sư, công ty ở tầng mấy vậy? Có cao không, có giống như trong TV, đứng ở cửa văn phòng nhìn xuống là có thấy thấy được nửa thành phố?”

Dương Miên Miên nhấp miệng không lên tiếng, mang Võ Tiểu Tứ vào thang máy. Sàn nhà bằng đá cẩm thạch sáng bóng như gương, có thể soi bóng người, trần nhà hoa văn lộng lẫy bắt mắt.

Thang máy có đến 4 hàng nút, Dương Miên Miên vươn tay nhấn tầng -4. Thang máy nhanh chóng di chuyển, đến tầng -4, chậm rãi mở ra, bãi đỗ xe ngầm cùng mùi bụi ẩm xộc vào.

Võ Tiểu Tứ có chút ngốc: ”Chúng ta xuống bãi đỗ xe làm gì vậy? Không phải đến văn phòng sao?”

Dương Miên Miên rẽ ba ngã năm, năm ngã ba, qua từng hàng ô tô đông đúc, cuối cùng dừng ở trước cửa một gian phòng nhỏ. Gian phòng này trước kia có lẽ là phòng kho tạm thời, bên ngoài vẫn còn một ít thứ này nọ, trên cửa treo một tấm gỗ đen có dòng chữ trắng: ”Văn phòng Hoàng quyền.”

Dương Miên Miên: ”Tới công ty rồi!”

Võ Tiểu Tứ: ”..”

Đẩy cửa ra, bên trong đại khái cũng chỉ rộng tầm 10m2, nhưng trong không gian nhỏ hẹp này lại đặt một chiếc bàn gỗ xa hoa cực kì không hợp với nơi này.

Sau bàn làm việc của ông chủ trống không, trong phòng còn có một cô gái ngồi sau chiếc bàn giản dị, nhìn cách ăn mặc thì có vẻ là thư kí.

Cô gái nhìn thấy Dương Miên Miên đẩy cửa bước vào, liền bày ra bộ dáng mẫu mực hai tay đặt trước bụng, cười nhạt: ”Đây là văn phòng Hoàng quyền, xin hỏi có thể giúp hai vị chuyện gì ạ?”

Đến gần mời thấy trước bàn có một tấm chức vụ trong suốt, ghi là lễ tân.

Lễ tân này da trắng như tuyết, dáng người cực tốt, lúc cô hơi cong eo chào hỏi, càng thêm phong tình.

Võ Tiểu Tứ dán mắt vào nử tử trước mặt, mọi thắc mắc trước đây đều vứt ra sau đầu. Hắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gặp qua người nào xinh đẹp như vậy, như là bước từ trong tranh ra.

Dương Miên Miên đi đến trước mặt mỹ nử, hỏi: ”Ông chủ đâu?”

Mỹ nữ mỉm cười: ”Ông chủ đi về tổng bộ, tạm thời không có mặt, có chuyện gì cô có thể nói với tôi, tôi cũng sẽ xử lý cho cô.”

Dương Miên Miên: ”được, cô giải thích cho tôi, đây là có ý gì?” Dương Miên Miên đưa điện thoại với phần tin nhắn thông báo ra trước mặt.

Mỹ nữ giải thích: ”Là như thế này, lệ quỷ có đại công đức, đợi chịu án xong là có tư cách đi vào luân hồi, nhưng thương thế quá nặng, hiện đã đưa về bệnh viện hồn thể để chữa trị, cho nên dựa theo quy định, phí chữa trị sẽ tính trên đầu người gây ra.”

Dương Miên Miên thanh âm lạnh lẽo: ”Vậy như thế nào mới tính là không vi phạm quy định?”

Mỹ nữ như cũ nở nụ cười: ”Hệ thống giám sát cho thấy quá trình cô hoàn thành nhiệm vụ quá mức bạo lực, không phù hợp với văn hóa thiện đức của công ty chúng ta, cho nên…”

Bang một tiếng, câu nói của mỹ nữ bị đánh gãy.

“Các người mở Phật đường sao?” Dương Miên Miên đập tay xuống chiếc bàn của cô lễ tân, khoảng vỡ vụn dưới tay cô không ngừng mở rộng.

Do ảnh hưởng của bát tự, từ nhỏ, sức lực của Dương Miên Miên vô cùng lớn, một chưởng này mới chỉ dùng 5 phần công lực. Dương Miên Miên không phải là quỷ, nhưng thanh âm lại dày đặc quỷ khí: ”Có lẽ là cô có hiểu lầm gì về khái niệm bạo lực chăng?”

Cô còn chưa động tay đâu, làm sao có thể gọi là bạo lực? Cái mũ này chụp lên đầu cô, cô nhất quyết không nhận. Nụ cười trên mặt mỹ nữ biến mất, thanh âm có chút run rẩy:”Cái này…Cái này là quy trình làm việc của chúng tôi.”

“Ủa, quy trình gì cơ, cô nói lại lần nữa giúp tôi…” Dương Miên Miên ghé sát lại mỹ nữ thêm một chút.

Cô đang tức giận, lại thêm dương khí ngùn ngụt, không khí mơ hồ có mùi khét khi đốt giấy! Mỹ nữ không nhịn được lui về sau, nhưng sau cô là bức tường rồi, cô làm sao lùi được, nụ cười trên mặt bởi vì sợ hãi mà có chút vặn vẹo.

Dương Miên Miên tiếp tục nói:

“Tôi nhớ trước đây vị trí này không phải là cô, cô biết cô ấy đi đâu rồi không?”

Mỹ nữ run bần bật. Lễ tân tiền nhiệm đã bị đối tác hợp đồng xé xác rồi, đối tác này so với quỷ còn đang sợ hơn. Huhuhu cô muốn về địa phủ của cô.

“Tôi…tôi…tôi trả điểm lại cho cô” Trước lựa chọn sinh tử, cô vẫn là chọn lùi bước.

Dương Miên Miên biểu tình hết mưa đến nắng, nở nụ cười với lúm đồng liền thật sâu: ”Tôi biết mà, mỹ nữ tỷ tỷ đáng yêu nhất!”

Giải quyết xong việc của mình, Dương Miên Miên đấy Võ Tiểu Tứ ra trước mặt: ”Cô xem cậu này thích hợp làm việc gì, an bài cho cậu ấy một việc, tiểu tử này còn nợ tôi tiền thuê nhà. Đúng rồi, cậu ấy khá nhát gan, chọn việc nhẹ nhàng xíu.”

Cô gái bạo lực này ra yêu cầu mà còn không dám đáp ứng sao. Mỹ nữ đánh giá Võ Tiểu Tứ một chút, trừ bỏ mắt Âm dương ra, thể lực, trí lực đều thật tầm thường, có chút khó khăn. Mỹ nữ lôi trong ngăn kéo ra một tập tư liệu, nhìn ghi chép nhân sự, nhíu mày, có chút không dám nhìn Dương Miên Miên: ”Hiện tại chỉ có một vị trí đòi nợ còn thiếu người thôi, nếu được thì hôm sau hai người đến nhé?”

“Sao lại phải hôm sau? Đòi nợ quá tốt, tôi làm việc này.” Võ Tiểu Tứ nghe được 4 chữ nhân viên đòi nợ này mắt liền sáng lên. Đây chính là nghề của cậu, trước đây phí bảo kê cũng là cậu đi thu, cái này nói ra chính là sở trường của cậu.

Dương Miên Miên sửng sốt một chút: ”Cậu chắc chưa?”

Võ Tiểu Tứ: ”Chắc, chính là việc này”

“Được, phiền cậu ấn dấu tay lên hợp đồng này,” mỹ nữ lấy từ ngăn kéo ra một chồng văn kiện cùng một hộp mực lăn tay.

Văn kiện đầy chữ, Võ Tiểu Tứ cũng lười xem, vung tay lên ấn.

Dương Miên Miên khóe miệng giật giật, muốn nói gì lại thôi. Lúc Dương Miên Miên ra khỏi tòa nhà, tâm tình so với lúc đến đúng là một trời một vực, tuy rằng có chút vấn đề nho nhỏ nhưng hai đầu việc hôm nay đều xử lý không tồi.

Võ Tiểu Tứ càng vui vẻ hơn, có chút mất hồn mất vía. Cậu vừa cùng mỹ nữ nói chuyện, mỹ nữ còn cười với cậu.

Dương Miên Miên nhìn Võ Tiểu Tứ cười như hoa si: ”Cậu thích cô gái ấy à?”

Võ Tiểu Tứ mặt đỏ như tôm hấp, cực hợp rơ với mái đầu.

Dương Miên Miên: ”Hai người không hợp.”

Võ Tiểu Tứ nháy mắt cúi đầu: ”Tôi biết tôi không xứng với cô ấy.”

Dương Miên Miên: ”Tôi nói là nói hai người không cùng giống loài, không có tương lai?”

Võ Tiểu Tứ: ”…”

Dương Miên Miên đang muốn nói gì, phía trước mặt liền xuất hiện một cô gái. Cô gái này tóc xoăn sành điệu, chân dẫm lên một đôi giày cao gót phải đến 10 phân.

Lư Vân mới tốt nghiệp không bao lâu, liền có bộ phận HR của một công ty luật lớn đến tìm cô, cố ý muốn mời cô đến làm việc. Cô mới vào nghề không lâu liền có công ty lớn như vậy muốn thuê cô, tất nhiên là cực kì hài lòng với trình độ của cô. Lư Vân nhìn không được đắc ý, thỏa thuê mỉm cười, vừa nhấc đầu lại thấy người quen, khóe miệng Lư Vân chợt cứng lại.

“Dương Miên Miên?”

Dương Miên Miên nhìn theo tiếng gọi, mờ mịt chớp mắt.

“Ủa, chúng ta học chung lớp luật mà, mới ra trường đã quên rồi á. Tôi là Lư Vân lớp bên.”
Bình Luận (0)
Comment