Hai người rơi xuống, nến cũng rơi, tắt ngúm, không gian tối đen như mực.
Dương Miên Miên bật đèn pin, nhìn quanh, khuôn mặt đầy vẻ tiếc hận: “Ôi, gãy xương rồi.”
“Thật xin lỗi, nếu thế này chắc bà không dẫn đường được rồi, bà cứ chờ ở đây.” Dương Miên Miên lục ba lô một lúc, lấy ra một đoạn dây leo: “Làm phiền bà hợp tác, lát nữa tôi sẽ thả ra.”
Bà già đau đến co giật, không nói được câu nào.
Dương Miên Miên nhanh nhẹn trói bà ta lại, dây leo cũng đủ dài, sau khi quấn mấy vòng, cuối cùng Dương Miên Miên lại lục ba lô, lấy ra cuộn băng y tế, quấn miệng bà lại.
Xong xuôi, Dương Miên Miên phủi tay rời đi.
Phía sau tủ là một sơn động, đi xuống dường như không phải do con người tạo ra, mà là hang động tự nhiên, càng tiến vào sâu càng rộng rãi. Đi một đoạn, phía trước có hai lối rẽ, Dương Miên Miên nhớ lại tiếng bước chân nghe thấy khi ở trong tủ, đi về lối bên phải.
Đi khoảng hai mươi mét, phía trước xuất hiện một căn phòng do con người đào, không có cửa, trên tường treo một giá nến, ánh sáng mờ mờ chiếu ra hình dáng căn phòng.
Trong phòng có một chiếc giường đá, bên cạnh ghế đá đặt bát đĩa thức ăn còn mới, trên giường có một phụ nữ, đầu gục vào gối, khóc thút thít.
Dương Miên Miên bước lại gần, đèn pin chiếu vào người phụ nữ.
“Ôn Nhã.” Thấy Ôn Nhã ở đây, cô hoàn toàn không ngạc nhiên.
Nghe giọng nói quen thuộc, Ôn Nhã lập tức ngẩng đầu, không tin vào mắt mình nhìn Dương Miên Miên, quên cả khóc, giọng khàn khàn: “Dương Miên Miên? Cô...cô cũng bị họ bắt à?!”
Nói xong, cô lại nhìn quanh sau lưng Dương Miên Miên, không thấy ai, ngạc nhiên.
Dương Miên Miên: “Tôi không bị bắt, tôi tự tìm đến.”
Mắt Ôn Nhã mở to, kích động bước xuống giường, “Cô, cô đến cứu tôi à?”
Dương Miên Miên nhìn sợi xích trên mắt cá chân Ôn Nhã, lắc đầu: “Tôi đến tìm người yêu tôi.” Thấy không có người cần tìm, Dương Miên Miên quay đi.
Ôn Nhã ngẩn ra, đột nhiên chạy đến, nhưng chưa được mấy bước đã bị xích giữ lại: “Cô cứ thế mà đi sao? Cô có còn là người không?!” Nói xong, cô ta lại dịu giọng: “Dương Miên Miên, cứu tôi ra với, cầu xin cô.”
Dương Miên Miên dừng bước, quay lại: “Nếu tôi mở xích cho cô, cô có thể tự thoát ra không?”
“Sao, sao có thể?” Ôn Nhã nghe vậy lập tức co rúm lại, “Ngoài kia toàn người của họ, tôi sao chạy được?”
“Cô cũng biết ở ngoài có nhiều người như thế? Tôi sao dẫn cô ra được?” Dương Miên Miên nói: “Ôn Dư và những người khác đang bên ngoài thu hút sự chú ý, cô ở đây là an toàn nhất, giờ dẫn cô ra sẽ đánh động đến họ.”
“Thật không? Ôn Dư họ cũng đến rồi?” Ôn Nhã nghe thấy Ôn Dư và mọi người đến, mắt sáng lên, tâm trạng thả lỏng.
Dương Miên Miên gật đầu, lại nói: “Nếu là tôi, tôi sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, không có sức sao chạy được?”
Ôn Nhã nhìn đĩa thức ăn đen sì không biết được làm từ gì, ghê tởm: “Ai biết có độc không? Tôi không ăn đâu.”
Dương Miên Miên thấy vậy cũng lười nói thêm, nhún vai, quay đi.
“Ê, đợi đã…”
Dương Miên Miên đi vài bước, quay lại nhìn Ôn Nhã gọi mình.
Ôn Nhã: “Cô...cô nhớ cứu tôi đấy.”
Trong bóng tối, Dương Miên Miên không nhịn được cười nhạt.
Cô còn nghĩ đối phương sẽ hỏi xem Ôn Dư và mọi người có gặp nguy hiểm không.
Ở đây ngoài Ôn Nhã ra không có ai, Dương Miên Miên đành quay lại, đến ngã ba, rẽ vào lối đi thứ hai.
Càng vào sâu, độ ẩm càng lớn, kèm theo tiếng gió rì rào. Dương Miên Miên tim đập mạnh, không khỏi bước nhanh hơn. Đi khoảng 5, 6 phút, phía trước đột nhiên sáng lên, đây là một hang động rộng bằng nửa sân bóng rổ, vừa rồi nếu cô không kịp dừng lại, có lẽ đã ngã xuống. Những khối thạch nhũ khổng lồ như răng thú treo ngược trên đỉnh, không biết gió từ đâu thổi tới, tạo ra tiếng rì rào trong hang.
Trên vách đá treo đầy đuốc sáng rực, chiếu sáng rực rỡ hơn tất cả những nơi khác kể từ khi cô bước chân vào đây.
Chỗ Dương Miên Miên đứng là trên cao nhất của hang, nhìn xuống, phía trước có một bệ đá cao, giống như một bình đài, trên đó đặt một vật hình chữ nhật giống quan tài đá. Mặt trên bình đài được khắc đầy những hoa văn phức tạp bằng bột khoáng đen, kéo dài đến vách hang, bao phủ toàn bộ hang.
Hoa văn này giống những họa tiết trên áo thánh nữ của Vu tộc.
Đây có lẽ là bình đài, bệ tế của Vu tộc.
Nghĩ đến những việc mà Vu tộc làm, Dương Miên Miên càng có dự cảm không lành mãnh liệt. Cô nhanh chóng đi xuống cầu thang bên cạnh, tấm dán tìm hồn trên người bỗng có biến hoá, Dương Miên Miên dừng bước, bước nhẹ hơn.
Cô không cảm nhận được âm hồn, vậy tức là miếng dán này đã cảm nhận được sinh hồn. Phía dưới có người!
Càng xuống, miếng dán càng nóng hơn. Xuống đến dưới đáy, Dương Miên Miên mới phát hiện, dưới chỗ cô đứng lúc nãy còn có mấy hang động nhỏ, trên vách có cửa sắt, nhìn như nhà tù giam người.
Thấy có người đến, người bị giam trong đó đột nhiên có động tĩnh, miệng phát ra tiếng “ư ử”, liên tục dùng thân thể va vào cửa sắt.
“Lương Tinh?” Nhìn rõ người va vào cửa, Dương Miên Miên ngạc nhiên, soi đèn pin vào trong, phát hiện trong đó đang có khoảng bảy, tám người, tay chân đều bị trói, miệng bịt vải.
Ngoài Lương Tinh, còn có hai người hôm đó cô từng gặp ở đại hội Đạo Hiệp, còn mấy người khác thì không quen, nhưng nhìn áo khoác họ mặc, chắc không phải người bản địa.
Lương Tinh thấy Dương Miên Miên nhận ra mình, mắt trừng to như chuông đồng, đầy hy vọng.
“Anh chờ đã.” Dương Miên Miên không đáp lại lời cầu xin, đến hang động thứ hai, người ở trong mặc đồng phục cảnh sát, cũng bị đối xử như bên kia, nhưng có lẽ người bên này đã bị giam lâu hơn, nên tinh thần suy sụp hơn nhiều. Dương Miên Miên soi đèn pin vào, mặt càng lúc càng tái nhợt.
Dư Duyên của cô, không có ở đây.
Một người dường như nhận ra cô, động đậy trên đất. Nhưng ánh mắt không nhìn cô, mà nhìn về phía sau lưng cô.
Dương Miên Miên quay phắt lại, nhìn thấy quan tài đá trên bệ tế.
Trong khoảnh khắc, đại não Dương Miên Miên như chợt trống không, không khí trong người như bị hút sạch. Cô không kịp nghĩ gì, chạy như bay đến, dùng hết sức, đá bay nắp quan tài.
Trong tiếng rơi nặng nề của nắp quan tài, Dương Miên Miên nhìn thấy đôi mắt màu hổ phách mờ mịt trong quan tài.
Dư Duyên!