Lại qua nửa giờ chen chúc lái xe trong đám đông, Dương Miên Miên cuối cùng cũng dừng xe trước Bạch Nhạc Cốc. Tuy rằng trời đã tối, nhưng hôm nay là thứ sáu, ở Bạch Nhạc Cốc vẫn rất đông người. Không cần Dương Miên Miên hỏi, lúc này Nổi Loạn đã một hơi nói ra, cậu muốn đến đây là do trước đó đã có hẹn với bạn là hôm nay sẽ đến nhà ma thám hiểm. Sau khi xem phát sóng trực tiếp thám hiểm nhà ma trước đây, bọn họ cũng định tới chơi, hôm nay lại đúng là ngày mà hôm trước bọn họ đã định ngày phát sóng.
Tuy nhiên, do là lần đầu tiên phát trực tiếp, bọn họ quyết định trước tiên đi nhà ma ở gần để luyện lá gan đã, cuối cùng chọn nhà mà Bạch Nhạc Cốc mới khai trương. Dương Miên Miên vừa mới dừng xe xong, Nổi Loạn liền lập tức mở cửa xe bay bay ra ngoài, hưng phấn nói: ”Em thấy bọn họ rồi, họ quả nhiên là vẫn tới. Đại ca đang ở chỗ báo danh của nhà ma đăng kí.”
Nhìn bộ dáng gấp không chờ nổi của Nổi Loạn, Dương Miên Miên chỉ biết lắc đầu.
Trên app Kim Mãn Lộ, địa điểm chở khách đến là do ý nguyện của quỷ hồn quyết định, là vì muốn thỏa mãn chấp niệm cuối cùng của quỷ hồn, cũng có thể nói đây chính là địa điểm dừng chân cuối cùng của quỷ hồn. Dương Miên Miên đón đưa rất nhiều quỷ hồn, cũng gặp qua nhiều chấp nhiệm, phần lớn đều là đối với thân nhân hoặc người yêu, cho nên địa điểm cô chở khách tới nhiều nhất là nhà của họ hoặc người khác. Nhưng chấp niệm của Nổi Loạn thì là lần đầu Dương Miên Miên thấy, lại là đến chết vẫn không quên hẹn phát sóng trực tiếp của họ. Thật là không biết nói Nổi Loạn là lạc quan hay là bị ngốc nữa.
Có lẽ là bị ý nghĩ lạc quan của Nổi Loạn ảnh hưởng, Dương Miên Miên bỗng nhiên muốn qua nhìn một chút xem bọn họ muốn làm gì. Cậu ấy chỉ là quỷ, mọi người đều không nhìn thấy cậu, cậu muốn theo làm gì? Rốt cuộc là trong hiểu biết của những người bạn, cậu đã chết rồi.
Nổi Loạn nhanh như chớp lại gần đám người đấy. Nhóm người này năm nam hai nữ, đều xêm xêm tuổi Nổi Loạn, hẳn đều là sinh viên quanh đây.
Triệu Hằng kiểm tra lần cuối thiết bị ghi hình, nói: ”Xác nhận mọi thứ đều ổn, chúng ta có thể đi vào rồi.”
“Được rồi, em đã gấp không chờ nổi rồi”. Quỷ ảnh trong suốt bên cạnh khua khua nắm tay.
“Tiểu Cẩm, Tiểu Mỹ, tí nữa hai em đi theo Tống Lê, đừng sợ.” Triệu Hằng nói với hai nữ sinh, lại xoay qua nói với một anh chàng khác đang hút thuốc: ”Lão Tam, cậu đừng hút thuốc nữa, anh xem dạo gần đây sắc mặt cậu không được tốt, cậu chú ý chút. Tí nữa đi vào, cậu đi cuối cùng nhé, phụ trách bảo vệ hai bạn nữ. Có vấn đề gì ko?”
“Không thành vấn đề.” Chung Viễn Sơn xả khói thuốc ra, sau đó lại quay về trầm mặc như cũ.
Lúc này, cô gái tóc ngắn Tống Cẩm bỗng thở dài một hơi: ”Nếu Tiếu Ngôn còn sống thì tốt quá…”, ngữ khí thương cảm.
Lời này vừa nói ra, mấy người đang thảo luận bỗng dừng lại, không khí trở nên trầm mặc. Lức trước, lúc mọi người muốn đến nhà ma thám hiểm, người vui vẻ tích cực nhất chính là Tiếu Ngôn. Bởi vì điều kiện gia đình khá tốt, Tiếu Ngôn không nói hai lời, liền tự mua đồ dùng dùng để phát sóng trực tiếp, camera trong tay bọn Triệu Hằng lúc này chính là do Tiếu Ngôn mua, có thể nói, không có Tiếu Ngôn, bọn họ không thể nào dễ dàng tổ chức được buổi thám hiểm hôm nay như vậy.
“Được rồi, dù sao người cũng chết rồi, nhắc đến cậu ấy làm gì, đen đủi.” Chung Viễn Sơn hung hăng hút một hơi, ném đầu thuốc xuống đất, nghiền nghiền dưới mũi giày.
“Chung Viễn Sơn, anh không nên nói như vậy!” Hốc mắt Tống Cẩm phiếm đỏ: ”Trước đây anh cùng Tiếu Ngon không phải mỗi ngày đều xưng huynh gọi đệ sao? Anh không nhớ sinh hoạt phí tháng trước của anh là cho Tiếu Ngôn đưa cho sao? Anh quên nhanh vậy sao, đúng là sói mắt trắng.”
Chung Viễn Sơn bị nói, mặt lúc đỏ lúc xanh: ”Ủa, ai bắt cậu ấy cho? Tôi có mở miệng xin cậu ấy sao? Thôi, tôi không đi nữa, mọi người thích đi với ai thì đi.” Nói xong, hắn quay người muốn đi, đồng bạn khác liền kéo hắn lại khuyên bảo.
“Tiểu Cẩm, em đừng nghĩ nhiều, Lão Tam chắc là vì chuyện của Tiếu Ngôn nên tâm trạng không được tốt, em không thấy tinh thần cậu ấy gần đây đều rất tệ sao. Thời gian này, mọi người đừng tranh cãi gì nữa.”
Triệu Hằng khuyên nhủ, nhưng trên mặt hắn vẫn có chút tức giận, hiển nhiên vẫn có chút thái độ không vừa lòng đối với lời nói lúc này của Chung Viễn Sơn. Quỷ ảnh của Tiếu Ngôn vẫn bên cạnh họn họ, nhưng lúc Chung Viễn Lâm nói ra câu đó, biểu tình hưng phấn trên mặt cậu cũng đã biến mất. Vừa rồi cậu đứng bên cạnh Chung Viễn Lâm, có thể nhìn thấy hết vẻ mặt của hắn.
Vừa rồi Tiểu Cẩm nói ra câu đó, những người khác ít nhiều sẽ đều có chút thương cảm, chỉ duy nhất Chung Viễn Sơn, ngoài bực bội ra chẳng còn gì khác.
Học Đại học hai năm cậu luôn coi Chung Viễn Sơn là huynh đệ tốt, biết đối phương từ vùng núi nghèo khó đến, điều kiện gia đình không tốt, cậu vẫn luôn chủ động trợ giúp bạn lúc khó khăn, lại không nghĩ rằng đối phương lại nghĩ như vậy.
Mũ lưỡi trai sập xuống, con ngươi đen nhánh tràn ngập sức sống dần dần ảm đạm, dần dần biến mất không còn nữa. Có Triệu Hằng đứng ra dàn xếp, Chung Viễn Sơn cuối cùng cũng không bỏ đi, bọn họ tuy có náo loạn một chút nhưng cuối cùng vẫn theo dự định mà tiền vào nhà ma.
Quỷ ảnh của Tiếu Ngôn vẫn phiêu diêu ở bên ngoài, nhìn đoàn người tiến vào thông đạo tối đen, không đi theo.
Dương Miên Miên nhìn đến thân ảnh thất thểu của Tiếu Ngôn đi về, nhàn nhạt nói: ”Cậu muốn đi chưa, chị đây tiễn cậu một đoạn.”
Tiếu Ngôn tiến vào từ cửa xe, trầm mặc một chút, nói: ”Chị nói thật sao? Thế thì tìm một quán Karaoke nào đó đi, em muốn hát khúc tình ca li biệt cho chính mình.” Lúc nói câu này, mặt cậu ta cực kì đáng thương, giống như chú cún con bị vứt bỏ vậy: ”Chị đi cùng em nhé, em muốn có người nghe em hát.”
Ghế lô trong phòng hát, trên TV đang hiện MV và lời bài hát, Micro đang đặt trên bàn trà, trong phòng im ắm. Dương Miên Miên ôm cánh tay ngồi trên ghế, sắc mặt đen như đ.í.t nồi.
Người ngoài không thể nhìn thấy, trong phòng, một con quỷ đang ngồi trên bàn tra, gân cổ lên hát, phóng đãng không kiềm chế được thanh âm, oanh tạc bên tai Dương Miên Miên.
“Nhiệt tình của anh như lửa, thiêu đốt toàn bộ sa mạc..a~ “
Tình ca biệt ly đâu vậy? Dương Miên Miên ngồi nghiến răng kèn kẹt.
Bình tĩnh…tất cả ví đánh giá năm sao.
Hôm nay tan làm sớm, lúc Dương Miên Miên về đến nhà còn chưa đến 10 giờ. Đèn cảm ứng hành lang bởi vì đã cũ nên có chút không nhạy, lúc cô ở cửa cầu thang, vẫy vẫy tay vẫn không có cảm ứng.
Dương Miên Miên đơn giản leo lên cầu thang tối om, dù sao cầu thang này cô đã đi rất nhiều lần, cũng không sợ té ngã.
Dọc đường lên tầng 4, Dương Miên Miên đếm bậc cầu thang, đang định bước chân lên hành lang, mũi chân bỗng nhiên đá phải thứ gì đó, dưới chân phát ra mộ tiếng kêu rên.
Cô liền vội vàng mở đèn pin điện thoại lên. Ở cửa cầu thang hóa ra là người hàng xóm gầy đét cô mới gặp hồi sáng. Lúc này, mặt Thây Khô đỏ rực một mảnh, Dương Miên Miên ngửi thấy mùi rượu bốc lên nồng nặc. Chắc do đèn pin quá chói mắt, Thây Khô chớp chớp mắt, khoát khoát tay: ”Cút đi, cô chỉ đáng thuê căn phòng nghèo kiết hủ lậu này thôi. Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ mua nhà mới, mua chung cư, biệt thự. Lão tử đây có tiền! Ngày mai sẽ liền đi, không ở nơi quỷ quái này nữa..”
Thây Khô mơ màng nói, lè nhè đúng kiểu ma men, Dương Miên Miên nghĩ chắc gần đây anh ta hoàn thành dự án lớn nào đấy, kiếm được không ít tiền.
Không để ý đến người đang nằm lẩm bẩm, Dương Miên Miên vòng qua người hắn, tiếp tục bước đi. Lúc đi qua người đó, ánh sáng đèn pin lướt qua một chút, trên cổ anh ta có cái gì đó phản xạ ánh sáng, Dương Miên Miên theo phản xạ nhìn qua, phát hiện là một dây chuyền kim loại. Dây chuyền này nhìn có điểm quen mắt. Dương Miên Miên nhíu mày, đem di động soi qua, cuối cùng lúc cách người này 1 bước, thấy được một cái mặt dây.
Trắng bờn bợt, như làm bằng nhựa chất lượng kém.
Giống y hệt cái cô đã thấy trong gian phòng ước nguyện hôm nay. Dương Miên Miên nhìn xuống, nhấc chân dẫm lên khối mặt dây, đế giày toát ra một đám khói đen, mang theo một cỗ thanh tưởi. Nam nhân đang nằm ngủ trên cầu thang, hoàn toàn không phát hiện ra chuyện gì.
“Đinh”- Lại là tiếng tin nhắn điện thoại.
“Người dùng Kim Mãn Lộ thân mến, hôm nay, bạn đã trừ bỏ oán khí lệ quỷ, khen thưởng bạn 1 điểm tích lũy, hy vọng bạn không ngừng cố gắng trừ gian diệt ác - Văn phòng Hoàng Quyền.”
Dương Miên Miên:…
Sao lại chỉ có 1 điểm? Đúng là Địa phủ không biết xấu hổ, chỉ cộng có 1 điểm. Dương Miên Miên ôm một bụng khó chịu về phòng, Võ Tiểu Tứ cách vách đang chơi game, thanh âm xuyên tường mà qua. Dương Miên Miên nghe thấy bên kia có thanh âm ngọt đến tận cổ như loli:
”Ai nha, ừ từ nha….”
“Chán ghét, không bảo vệ em à?...”
“Em biết anh tốt nhất, moah moah.…..”
Dương Miên Miên một chân đá vào vách tường, vách tường run lên: ”Võ Tiểu Tứ, nếu cậu lại dùng app biến đổi giọng nói, tôi ném cậu vào ổ quỷ đấy.”
Âm thanh loli lập tức im bặt, thế giới lại nháy mắt yên tĩnh.
Nghĩ đến bức ảnh chụp hôm nay trong phòng ước nguyện, Dương Miên Miên không vội ngủ mà bật máy tính lên tìm kiếm. Nhưng cô không tìm được tư liệu nào trong thần thoại miêu tả về thứ được chụp trên ảnh kia.
Dương Miên Miên cuối cùng phải dùng tới công cụ hiện đại, tuyền hình ảnh vào máy tính, sau đó tìm kiếm bằng hình ảnh đấy, trang web có hình ảnh tương tự lập tức hiện ra. Đầu nhọn, mắt lé, tai tam giác, vẻ mặt ngốc nghếch. Dương Miên Miên nhìn ảnh trong di động, lại nhìn hình ảnh trên máy tính, trầm mặc: ”Tưởng nó là gì ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là chó Husky?”
Hôm sau, 7h30 sáng.
Dương Miên Miên mở cửa, lại nhìn thấy Triệu Anh Hùng và Trần Chí. Cô cực kì bình tĩnh, quay người đóng cửa: ”Đi thôi.”
Chỉ trong thời gian mấy hôm, Dương Miên Miên đã 3 lần “tiến cung”, cô bắt đầu hoài nghi Sở cảnh sát chính là hoa viên sau nhà mình.
Cũng may, lần này cô đến với tư cách hỗ trợ điều tra chứ không phải là đối tượng tình nghi. Sáng nay lúc 6h sáng, tại tầng 16 tòa nhà thương vụ Hải Thượng, nhân viên vệ sinh là vệ sinh đã phát hiện thi thê một người phụ nữ. Sau khi cảnh sát nhận được báo án liền tới hiện trường. Hiện trường là một thi thể nữ giới ngã vào một vũng máu, biểu tình thống kể, nguyên nhân cái chết vẫn đang được điều tra.
Người chết không phải ai khác, chính là luật sư mới Lư Vân.