Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch

Chương 49

Dương Miên Miên về phòng bật nước nóng tắm rửa, dựa vào tường lười biếng chơi game. Hôm nay cô gặp đội Pháp sư, vừa mới vào đã thấy đồng đội đều chọn Pháp sư rồi. Cô vẫn chưa chọn nhân vật, nhìn 4 đồng đội đang nói chuyện ồn ào trong khung chat, cô nghĩ nghĩ, cũng chọn nhân vật pháp sư.

Vừa vào game được 2 giây, cửa phòng bị gõ vang. Cô cầm điện thoại ra mở cửa, thấy ngoài cửa là bà chủ. Cô cầm đĩa hoa quả mới cắt trên tay: ”Vừa rồi cảm ơn em nhé.” Bà chủ thấy Dương Miên Miên đang cầm điện thoại, liền chủ động đặt đĩa lên tủ đầu giường.

“Chị cũng không biết nói thế nào, chỉ là cảm thấy người thoải mái lên rất nhiều, chị cắt một ít trái cây, hi vọng em không chê.”

Bà chủ là người thật thà, Dương Miên Miên nhìn ra được chị ấy là thật sự muốn cảm ơn, cũng không từ chối, mỉm cười nhận lấy. Vì của sổ của lữ quán sát đường, trong phòng lại không mở cửa, nhưng tự dưng lúc chị chủ đặt đĩa trái cây xuống, chuẩn bị bước ra, Dương Miên Miên lại thấy bức rèm bỗng nhấc lên, một đạo sát khí vọt về phía chị chủ.

Dương Miên Miên bật động thanh sắc chắn cho chị chủ. Sát khí không có mắt, mạnh mẽ đánh vào người Dương Miên Miên. Nếu đúng theo ý đối phương, sát khí này bị đánh dấu, nếu trên đường đụng phải người khác, nhiều nhất cũng chỉ lưu lại một chút ảnh hưởng thôi, mục tiêu cuối cùng sẽ không thay đổi. Ai ngờ sát khí này lại đụng phải Mặt trời nhỏ Dương Miên Miên, phụt một tiếng bị thiêu mất. Dương Miên Miên chỉ cảm giác như bị cái gì đụng một cái, sau đó cũng chẳng còn cảm giác gì nữa. Cô kéo kéo khóe miệng, đưa chị chủ ra cửa.

“Ủa, là cái gì thối vậy?” Chị chủ nhăn mũi.

Nhưng lúc cô đi tìm quanh xem mùi ở đâu thì lại không ngửi thấy gì nữa. Dương Miên Miên nhìn ấn đường chị chủ, tối nay cô đã đánh tan sát khí trên người chị ấy, đến giờ cũng không có gì dị thường. Cô không biết xem tướng, cũng không biết đối phương có số kiếp gì không. Nhưng xem tình huống vừa qua, có vẻ người kia không có ý định bỏ qua cho chị ấy.

Dương Miên Miên nghĩ nghĩ, mở app Kim Mãn Lộ ra, mua một cái Trấn hồn linh. Trên Trấn hồn linh còn có một sợi dây đỏ, đeo vào tay vừa đẹp. Dương Miên Miên đeo Trấn hồn linh vào tay cho chị chủ, nói: ”Đây coi như là đáp lễ đĩa hoa quả nhé. Trấn tà, cầu bình an, chị đừng gỡ ra nhé.”

Trấn hồn linh này chỉ khi gặp âm tà sát khí mới kêu, bình thường sẽ không có tiếng động, không làm ồn người đeo. Chị chủ ngẩn người, trong lòng càng thêm chắc chắn Dương Miên Miên là cao nhân biết chuyện này nọ. Cô nhấp miệng người: ”Chị nhớ rồi.”

Mà lúc này, tại một gian phòng khách sạn, Tương Trần Tử lại đang ngạc nhiên, sát khí hồi nãy hắn thả ra đã mất liên hệ. Tương Tần Tử khó tin, lại vẽ một lá bùa khác, lá bùa trong tay hắn không châm lửa mà tự cháy.

“Bát phương quỷ sát, nghe hiệu lệnh của ta, tới!”

Miệng ông ta lẩm bẩm, ngọn lửa lung lay một chút, nhưng cho đến khi lá bùa đã cháy hết, trong phòng cũng không có chút động tĩnh nào, sát khí hồi nãy hắn thả đi tựa hồ đã biến mất.

Sao có thể?

Tương Trần Tử hừ lạnh một tiếng, ban đầu hắn thấy bà chủ quán trọ là người có phúc trạch, nên mới định hạ mình ở chỗ của bà ấy, thế mà người kia lại không biết điều, còn làm hắn mất mặt mũi trước mặt bao nhiêu người. Vốn dĩ hắn chỉ định giáo huấn người ta một chút, không nghĩ tới đối phương lại năm lần bảy lượt thoát khỏi khống chế. Trên mặt Tương Tần Tử hiện lên một mạt cười lạnh âm ngoan.

Được thôi, để xem đối phương có bản lĩnh gì.

Tương Tần Tử gọi đồ đệ ở cách vách chuẩn bị nước tắm cho mình, tắm rửa xong hắn mặc đạo bào vào.

“Sư phụ, người định làm gì vậy?” Thái Hoành An lộ vẻ mặt khó hiểu.

Tương Tần Tử vung ống tay áo: ”Vi sư muốn giáo huấn một bọn chuột nhắt vô tri, học được  chút bản lĩnh quèn mà lại dám đi quản chuyện của ta. Đợi tí nữa con xem ta làm mà học nhé. Vi sư định đi vào giấc mộng, dùng thuật bắt hồn, học được phần nào thì còn phải xem ngộ tính của con, đừng trách ta không dạy.”

Thái Hoành An nghe đến thuật nắm hồn, biểu tình biến đổi. Thuật pháp này có thể nói là cực kỳ âm độc, người bị nắm hồn nhẹ thì mất trí nhớ, nặng thì thất tâm phong, có khả năng sẽ thành người ngốc. Thái Hoành An tuy rằng không đành lòng, nhưng cũng không dám nói gì. Đi theo Tương Trần Tử học đạo thuật đã ba năm nay, biết ông ta là người nhỏ nhen, bình thường rất ghét người khác cãi lời hắn.

Lúc Thái Hoành An còn đang suy tư, Tương Trần Tử đã chuẩn bị ổn thỏa. Ông ta lấy túi thơm trong đồ tùy thân của mình ra, trong túi thơm có một chai nhỏ bằng ngón tay út, trên bình khắc một con khỉ ngồi xổm, trông giống như Thao Thiết.

Thắp ba nén hương xong, Tương Tần Tử niệm lầm bầm: ”Oát sát hóa hình, nghe lệnh, ra!” Hắn nói xong liền mở cái nắp, từ miệng bình vụt ra một cỗ khói đen, trong phòng tức khắc trần ngập mùi tanh tưởi.

Thái Hoành An cố nhịn cảm giác buồn nôn, không dám thở lớn. Cậu tuy đã học đạo thuật một thời gian nhưng nếu không dùng bùa mở thiên nhãn thì cũng không nhìn được âm sát quỷ khí. Đây vẫn là lần đầu tiên cậu nhìn thấy thứ này, nếu nói không sợ thì là nói dối.

Kỳ thật, trên đời này, đa số mọi người đều không có khả năng nhìn thấy quỷ quái, vì đại bộ phận người sau khi chết, hồn thể của họ không thể hóa hình, và đại bộ phận âm hồn sát khí cũng không thể mạnh đến mức ảnh hưởng đến cảm quan của nhân loại. Phàm là loại âm hồn mà con người có thể thấy được, chứng tỏ âm sát khí của nó cực kì nồng đậm, oán khí sâu đậm. Âm hồn trong bình này của Tương Tần Tử chính là như thế, việc sai khiến âm hồn là thuộc về ngự quỷ chi thuật của Đạo gia, nhưng đại bộ phận người học đều cho rằng thuật này tương đối âm độc, cho nên rất ít người học. Hơn nữa sử dụng lệ quỷ cực kì nguy hiểm, nếu trong khi dùng gặp chuyện ngoài ý muốn, rất có thể sẽ bị lệ quỷ phản phệ. Lúc Thái Hoành An vẫn còn lo lắng, Tương Trần Tử đã thả lệ quỷ ra. Lệ quỷ này ở trong bình có khắc trận pháp đã chịu tra tấn mỗi ngày, hung tính đại tiêu, giờ đối với Tương Tần Tử chỉ có phục tùng mà thôi.

“Theo người này, đi vào trong giấc mơ của cô ta, cho ta xem là ai đang âm thầm phá hoại chuyện của ta.”

Tương Tần Tử đem sợi tóc sáng nay ông ta lấy được của bà chủ để trước mặt lệ quỷ, trên tóc có hơi thở của bà chủ, lệ quỷ bay bay trong phòng, hồn thể chậm rãi bay ra ngoài. Tương Tần Tử nhìn theo hướng lệ quỷ biến mất, duỗi tay vuốt chòm râu hoa râm, trên mặt lộ ra biểu tình dương dương đắc ý.

“Lệ quỷ này là do ta lúc trẻ bắt được ở hố chôn trăm người, ta chính là từ trận ấy mà thành danh. Từ đó, ta vẫn nuôi dưỡng nó bên người, nó sẽ không làm ta thất vọng.”

Thái Hoành An nghe Tương Tần Tử giảng thuật này, nói rõ ngọn nguồn lệ quỷ, trong lòng kinh sợ.

Lệ quỷ thuận lợi vào phòng bà chủ. Hôm nay lữ quán đông khách, bà chủ không cần ngồi đến nửa đêm, có thể đi ngủ sớm, lúc lệ quỷ đi vào, cô đang tắm rửa. Cô chỉ cảm thấy tự dưng phòng tắm lạnh đi, cô nhịn không được run cầm cập, điều chỉnh nước nóng một chút. Lệ quỷ được phân phó ăn trộm một đoạn ký ức, nó ngưng tụ thành một đoàn sương đen, hướng về phía trán bà chủ.

Lúc này, lục lạc trên tay bà chủ đột nhiên vang lên một tiếng, trong lục lạc b.ắ.n ra một tia sáng, lệ quỷ không phòng bị, bị kim quang đánh không lệch tí nào. Lệ quỷ muốn trốn chạy, nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị hút vào Trấn hồn linh. Bà chủ đang nhắm mắt gội đầu, tiếng nước chảy át đi tiếng lục lạc, cô không hề phát hiện ra điều gì.

Lệ quỷ đã đi được một lúc, Tương Trần Tử vẫn đang ngồi chờ lệ quỷ mang tin tức về. Tâm tình đang tốt, hắn nổi hứng giảng giải quỷ thuật cho Thái Hoành An: ”Với ngự quỷ chi thuật, yêu cầu đối với lệ quỷ rất cao, đầu tiên là tư chất của lệ quỷ phải thật tốt. Sát khí càng nặng, làm việc càng có hiệu quả cao, nhưng mà sát khí trong lệ quỷ, người bình thường không thể khống chế được. Trên đời này, người có thể đạt tới trình độ như ta, thật sự là không có mấy.”

Tương Trần Tử đắc ý vuốt chòm râu: ”Con chờ xem, sẽ thấy được kết cục của kẻ dám đắc tội ta. Dám ở trước mặt Tương Trần Tử ta múa rìu qua mắt thợ thật là không biết tự lượng…Phụt…”

Tương Trần Tử nói còn chưa xong, đột nhiên phun ra một ngụm m.á.u tươi. Thái Hoành An sợ tới mức một lúc sau mới phản ứng lại, vội vàng chạy lại đỡ lấy thân thể mềm nhũn của sư phụ: ”Sư phụ, người sao vậy?”

“Quỷ sát của ta…” Tương Trần Tử hét lớn, cả người run rẩy, lại phun ra một búng m.á.u tươi, đầu ngoặt sang bên, bất tỉnh.

Dương Miên Miên đang cao độ chơi game. Đội của cô có năm pháp sư, cửa sổ nói chuyện của bên cô cũng một mảnh tinh phong huyết vũ như trên chiến trường vậy.

Điểm số 8:27, bên ta nhanh chóng thất thủ, lui về giữ nhà.

Dương Miên Miên khống chế nhân vật pháp sư của mình, mặc kệ đồng đội kêu gào, núp trong bụi cỏ, nhìn người đang đi tới, nhanh chóng phóng kỹ năng. Người bị g.i.ế.c ở bên kia không bình tĩnh được, mắng cô trên kênh “Tất cả.”

【tiểu khả ái ngọt ngào】quỷ đáng khinh, chỉ biết đánh lén, tôi ngọt ngào đáng yêu như vậy mà lại nhẫn tâm giết, đúng là đồ nhân yêu.

【 ta là đại gia 】em gái đừng sợ, anh tới bảo vệ em, nhân yêu muốn chít.

【 hệ thống 】[ ta là đại gia ] đã bị [ Xin đánh giá năm sao ] đánh chết.

Dương Miên Miên g.i.ế.c người, không ham chiến, xoay người, đổi bụi cỏ khác, chờ kỹ năng phục hồi. Đánh đến mê say, cô không biết cách cô hai con phố, có một lão nhân suýt nữa ngỏm củ tỏi.

Cuối cùng, cô cũng không thể dùng sức bản thân xoay chuyển càn khôn, 23 phút sau, đối phương tập trung b.ắ.n phá, nhưng vì biểu hiện xuất sắc, sau khi hết trận, mọi người bên quân ta đều cho cô điểm tán dương, địch nhân [ ta là đại gia ] còn đòi kết bạn với cô.

【 ta là đại gia 】huynh đệ, cậu chơi tốt lắm.

Dương Miên Miên vốn dĩ cho rằng hắn định mắng mình, kết quả lại trái ngược. Cô còn chưa kịp hồi phục, bên kia đã nhắn tiếp.

【 ta là đại gia 】tôi là người chơi nạp tiền, đang định tổ chức câu lạc bộ, xem định vị thì có vẻ cậu cũng ở Cẩm Thành? Tôi cũng ở Cẩm Thành, cậu có hứng thú không?

[ Xin đánh giá năm sao ] không có hứng thú.

【 ta là đại gia 】Sao vậy?

Dương Miên Miên trả lời không chút do dự, ngón tay bấm bấm trên màn hình mấy cái.

[ Xin đánh giá năm sao ] anh chơi quá cùi bắp.

【 ta là đại gia 】 *biểu tình khóc* *trên màn hình lại có chuỗi số ID* Huynh đệ, cân nhắc chút, thêm bạn tốt đi, đại gia tôi không thiếu tiền. Nếu cậu thật sự không muốn, coi như kết giao bạn bè chút cũng được, tôi thật sự rất thích kiểu người có thể hạ thủ tàn độc với các em gái xinh đẹp.

Dương Miên Miên nghĩ nghĩ, copy dãy ID để thêm bạn wechat. Nhưng làm xong cô cũng để đấy, lúc chơi trò chơi, wechat “Của em” có nhắn tin đến.

Cô mở Wechat ra, tổng cộng có 3 tin nhắn.

“Anh xong việc rồi.”

“Hôm nay em có vui không?”

“Ngủ ngon.”

Tin nhắn cuối cùng là 5 phút trước. Dương Miên Miên nhìn màn hình, trong lòng có chút cảm động cùng thất thố. Trong chuyện tình cảm, bọn họ đều giống như trẻ con đang học đi, hơn nữa công việc của cả hai đều rất đặc thù, chuyện công việc không tiện nói nhiều. Ngày thường, lúc ở bên nhau, hầu hết là trầm mặc, giờ lúc xa nhau, hai người cũng không có mấy đề tài nói chuyện chung. Dương Miên Miên nghĩ nghĩ, trong ứng dụng trò chơi tìm được nút chia sẻ, gửi qua cho Dư Duyên.

“Của em”: Đây là gì?

“Dương Miên Miên”: Em đang chơi trò chơi, anh chơi không?

“Của em”: Có.

Nhận được đáp án, Dương Miên Miên quay lại trò chơi. Lúc mới vào lại, thông báo cá nhân nổi lên liên tục, nhìn qua một chút đều là bạn tốt 【 Dư Duyên 】cho cô skin.

Nguyên bộ!

Dương Miên Miên toát mồ hôi hột. Cô vội vàng ngăn Dư Duyên lại.

[ Xin đánh giá năm sao ] Anh nhiều tiền lắm sao?

【 Dư Duyên 】ừ, trước đây không có bạn gái, nên tiền cứ tích cóp vậy thôi.

Dương Miên Miên nghĩ nghĩ: đứa nhỏ này quá thành thật rồi.

[ Xin đánh giá năm sao ] Nên giờ anh muốn bao dưỡng em?

【 Dư Duyên 】Đàn ông nuôi vợ, có gì sai sao?

Dương Miên Miên: ”…”

Ai là vợ của anh chứ. Dương Miên Miên nhớ tới những lời thổ lộ hôm qua, cảm thấy có thể đứa nhỏ này bị cái gì tẩy não, cho nên quyết định tạm thời không nói chuyện phiếm cùng Dư Duyên nữa.

Cô xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng, tắt máy đi ngủ. Hôm sau, Dương Miên Miên ngủ no mắt, tự tỉnh dậy, di động tắt một đêm, mở ra một cái đã có mười mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó 3 cái là của Úc Quảng Bình, còn lại là 1 số lạ ở địa phương.

Dương Miên Miên đang suy nghĩ có nên gọi lại không, thì cửa đã truyền đến tiếng gõ dồn dập cùng với tiếng nữ nhân gọi ầm ĩ.

“Đại sư, đại sư cứu mạng.”

Giọng nói này rất quen, hình như là vợ của Lâm Mậu Thu - Liễu Thục Phân.

Bà ta tới làm gì? Dương Miên Miên nghi hoặc.

Cửa phòng vừa mở ra, Liễu Thục Phân vừa nhìn thấy Dương Miên Miên, chân đã quỳ xuống: “Đại sư, cứu mạng.”

Chị chủ đi sau bà ta, nhìn thấy Liễu Thục Phân làm như vậy, càng chắc chắn Dương Miên Miên là cao nhân.

Liễu Thục Phân hai mắt sưng đỏ, thanh âm nghẹn ngào, nước mắt nước mũi lung tung trên khuôn mặt đầy mỡ.

Mới sáng sớm đã nhìn thấy khuôn mặt như vậy, Dương Miên Miên cả kinh lùi về sau một bước: ”Bà làm gì vậy?”

“Đại sư…Là chúng tôi có mắt không tròng, đắc tội đại sư, có tức giận thì người hãy đổ lên đầu tôi, nhưng nhất định hãy cứu lấy lão Lâm nhà tôi.”

Dương Miên Miên khoanh tay, nói: ”Có chuyện gì, đứng lên nói cho rõ ràng.”

Lúc này, Liễu Thục Phân tựa vào tay chị chủ, run rẩy đứng lên, vừa khóc vừa kể ngọn ngành.

Hôm qua, sau khi Dương Miên Miên đi, 2 người đỡ nhau lên phòng ngủ. Nhưng đến nửa đêm, Lâm Mậu Thu bỗng tỉnh dậy, nói là nghe thấy tiếng con khóc.

Liễu Thục Phân tưởng là đứa bé ở phòng bên dậy, đi qua xem, nhưng lại không phải, đứa bé vẫn đang ngủ ngon lành. Nhưng Lâm Mậu Thu vẫn đinh ninh có tiếng trẻ con khóc, hơn nữa bả vai ông ta lại càng đau hơn, Liễu Thục Phân thấy sợ, đành đem con về phòng, vừa ru con vừa canh cho chồng.

Nhưng vừa bế con vào phòng, Lâm Mậu thu càng phản ứng mạnh hơn, nói là trong phòng có quỷ, là nữ quỷ, còn có tiểu quỷ, đều đang cắn hắn, hắn rất đau.

Dương Miên Miên nghe đến đây, hừ lạnh một tiếng: ”Có bệnh thì đi đến bệnh viện đi, đến tìm tôi cũng vô dụng”.

Vừa nghe kể cô đã nhận ra là do ông ta làm nhiều việc ác, bị oán quỷ trả thù, đáng đời. Dương Miên Miên không định nhúng tay vào chuyện này.

Liễu Thục Phân lau nước mắt: ”Nhưng mà..nhưng mà lão Lâm nhà ta không chịu đi bệnh viện, bắt tôi gọi điện thoại cho đại sư tới bắt quỷ. Tôi gọi cho Úc đại sư mới biết ngài cũng là đại sư, trước đây tôi có trách oan cô, mong cô thứ lỗi, giúp đỡ bọn tôi.”

“Việc này tôi không làm được.” Dương Miên Miên cự tuyệt.

Thấy Dương Miên Miên cứng rắn, Liễu Thục Phân khóc òa lên. Đúng lúc này, Úc Quảng Bình lại gọi điện tới. Trong lòng Dương Miên Miên đang không vui, không muốn nghe điện thoại, nhưng lại nghĩ tiền mình đã nhận mà còn chưa trả lại, lại nhấn nút tiếp điện thoại.

“Cuối cùng cô cũng chịu nghe điện thoại rồi.” Úc Quảng Bình nôn nóng, căn bản là không cho Dương Miên Miên thời gian nói chuyện, vội vàng nói: ”Hôm qua Lâm gia gọi điện cho tôi, tôi biết là hai bên có hiểu lầm, nhưng cô ngàn vạn lần đừng có bỏ qua cám dỗ đồng tiền a!”

“Là do tôi sơ suất, không nói trước thời gian. Nhưng tôi nghe nói Lâm gia còn mời thêm người bên Đạo Hiệp, tôi nghĩ nếu đối phương tới rồi, vậy thì cô đi cũng không còn tác dụng gì nữa, nên mới bảo cô đến trước một ngày, xem có thể giải quyết trước người ở Đạo Hiệp không, vốn dĩ cũng là ý tốt, không nghĩ là sẽ có hiểu lầm.”

Dương Miên Miên nghe đến đây, tiếp lời: “Ông nói là có người khác tới giải quyết chuyện này sao?”

“Đúng vậy, thời gian chắc là chiều nay. Nên tôi mới gọi cho cô đây.” Úc Quảng Bình giải thích.

Dương Miên Miên cầm điện thoại, trầm mặc, nếu còn người khác tới, xem ra việc này cô không nhúng tay không được. Vạn nhất gặp phải kẻ lỗ mãng, xử lý cả hai bé quỷ kia, thì lợi cho Lâm Mậu Thu quá.

Cô thu hồi di động, xác nhận lại với Liễu Thục Phân: ”Hai người còn mời người bên Đạo Hiệp sao?”

Liễu Thục Phân gật đầu: “Nghe lão Lâm nói qua thì hình như là vậy, nhưng sáng nay tôi gọi điện thoại qua cũng không có ai nghe.”

Cho rằng Dương Miên Miên là lo lắng về thù lao, Liễu Thục Phân vội vàng nói: “Cô đừng lo lắng, chuyện thù lao chúng tôi sẽ không giảm của cô đâu.”

Nghe đến đây, Dương Miên Miên mới yên lòng, xem ra đối phương còn chưa tới.

Trời đã vào thu, buổi sáng ngẫu nhiên sẽ có sương mù. Hiện giờ là hơn 7 giờ sáng, sương mù vẫn chưa tan.

Dương Miên Miên theo Liễu Thục Phân về Lâm gia, tầng hai Lâm gia bị bao phủ bởi một mảnh sương mù xám xịt, mờ mịt. Do sốt ruột, lúc Liễu Thục Phân đi cũng không khóa cửa, lúc về cũng nhanh chóng một bước bước vào sân, đi mấy bước mới phát hiện ra Dương Miên Miên vẫn ở ngoài không tiến vào, vội vàng hỏi: ”Đại sư, cô vào nhanh đi.”

Dương Miên Miên vẫn đứng ở ngoài, nhìn tòa nhà mơ hồ trong làn sương, mày nhíu chặt.

Ngôi nhà này tràn ngập quỷ khỉ!
Bình Luận (0)
Comment