Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch

Chương 51

Bị những lá bùa của Thái Hoành An ảnh hưởng, tuy rằng sương mù không tan hết, nhưng âm hồn trong viện đều đã trốn mất, một âm khí tan đi, dương khí đại thịnh, Lâm Mậu Thu tự nhiên sẽ tỉnh lại.

Chỉ là hồn thể của ông ta bị quỷ hài gặm cắn, kể cả tỉnh lại rồi, tình trạng chắc cũng không tốt lắm.

Trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng bùm bùm, hình như là tiếng cái gì bị đánh vỡ.

Liễu Thục Phân vội vàng chạy lên lầu, phát hiện Lâm Mậu Thu thật sự đã tỉnh, đang chau mày mỏi mệt nửa ngồi ở trên giường, bình giữ ấm trên tủ đầu giường đổ trên mặt đất, nước rơi vãi đầy trên sàn.

“Lão Lâm! Lão Lâm, ông không sao chứ?” Liễu Thục Phân chạy nhanh chạy tới.

“Bà c.h.ế.t chỗ nào vậy!” Lâm Mậu Thu nghe thấy, mở mắt ra, hai mắt đầy tơ máu, ánh mắt âm lệ hung ác, biểu tình còn đáng sợ hơn cả con ch.ó dữ dưới kia.

Liễu Thục Phân co rúm lại, “Vừa rồi có đồ đệ của Tương Trần Tử đạo trưởng đến, tôi đi xem chút.”

“Lại là đồ đệ!” ánh mắt Lâm Mậu Thu biến đổi, vừa lúc nhìn thấy Dương Miên Miên cùng Thái Hoành An đang đi lên.

Lâm Mậu Thu đen mặt.

Lần một lần hai làm như vậy, lúc nhận tiền của hắn thì sảng khoải lắm, lúc làm việc lại kêu đồ đệ tới. Người trẻ như vậy, có bản lĩnh gì cơ chứ? Đặc biệt là Dương Miên Miên ngày hôm qua vô lễ như vậy, Lâm Mậu Thu tức lây sang cả Thái Hoành An vừa mới tới.

“Âm khí nặng quá!” Thái Hoành An vừa vào phòng, biểu tình liền biến đổi. Cậu tuy không nhìn thấy  âm hồn, nhưng cậu có thể cảm nhận được khí tràng trong phòng này không giống nơi khác.

Thái Hoành An lập tức rút ra một lá bùa trừ tà, trở tay dán ở khung cửa.

Hắn không có bản lĩnh như Tương Trần Tử, có thể tùy tùy làm lá bùa không lửa mà cháy, cho nên chỉ có thể dán bùa trên khung cửa. Hiệu quả như vậy tất nhiên không bằng được ông ta, chỉ có tác dụng dọa một chút.

Người phụ nữ mặt tái nhợt không còn trong phòng nữa, đối phương không người không quỷ, cô cũng không cảm nhận được cô ấy ở đâu.

Thấy hai quỷ hài trên vai Lâm Mậu Thu đang run bần bật, Dương Miên Miên nhìn lá bùa trên cửa, giả vờ hiếu kì hỏi: ”Bùa này là cậu vẽ sao?”

Thái Hoành An ngượng ngùng gãi đầu: ”Đúng vậy, là tôi vẽ, nhưng cũng chỉ là bùa cấp thấp nhất thôi.”

Cậu không nói đến là do Tương Tần Tử ngoại trừ lúc đầu dạy cho cậu một ít kiến thức vẽ bùa, sau này cũng không nghiêm túc chỉ cho cậu kiến thức gì khác, cho nên cậu lúc không có việc gì cũng chỉ có thể đem bản lĩnh vẽ bùa ra luyện, cũng coi như là bản lĩnh duy nhất của cậu.

Dương Miên Miên có chút kinh ngạc, cô có thể cảm nhận được trên lá bùa có cương khí, tuy không bằng được lá bùa cô đổi bằng điểm, nhưng hiệu quả cũng không tồi.

Trước đây nghe Úc Quảng Bình nói qua, bùa chú này thoạt nhìn đơn giản nhưng làm nên lại không dễ chút nào, những lá bùa của Thái Hoành An lại không kém gì bùa của Úc Quảng Bình. Hẳn là không phải là bùa cấp thấp nhất đi?

“Khả năng vẽ của cậu không tồi đâu.” Dương Miên Miên khen ngợi.

Chỉ tiếc là người này hơi ngốc, không rõ tình huống cũng dám chạy tới đuổi quỷ, chuyện này khác gì *giúp vua làm điều ác* đâu.

Dương Miên Miên nói, nhân lúc Thái Hoành An không để ý, cô chĩa ngón tay về phía lá bùa, một tia dương khí b.ắ.n ra, cương khí trên lá bùa lập tức bị đánh tan.

Không khí Trong phòng buông lỏng xuống, tình trạng hai quỷ hài tốt hơn rất nhiều, hai đứa giơ giơ răng nanh với Thái Hoành An đang đến gần, nhưng cậu ra căn bản là không thấy hai đứa..

Thái Hoành An đến gần Lâm Mậu Thu, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Vị tiên sinh này, tôi thấy ấn đường của ông đã biến thành màu đen, trán lõm, là tướng nghiệp chướng quấn thân, tất có đại hung!”

Mấy câu này giống y đúc mấy người giả mù trên cầu vượt suốt ngày phán, Liễu Thục Phân hồ nghi đánh giá Thái Hoành An: ”Thế làm sao bây giờ?”

“Có thể uống trước một ly nước bùa trừ tà tạm.” Thái Hoành An nói, ánh mắt dừng trên bình giữ ấm trên mặt đất, nhặt lên, phát hiện bên trong còn non nửa nước chưa bị đổ, vui mừng nói: ”Ông chờ chút, sẽ đỡ nhanh thôi.”

Thái Hoành An nói xong liền lôi một lá bùa trong tay nải ra, lại lôi ra một cái bật lửa.

Là loại này một tệ hai cái, bằng nhựa, có in ảnh người mẫu.

“Cạch” bật lửa thắp lên một ngọn lửa xanh, Thái Hoành An nắm lá bùa hơ trên lửa. Ngón út hơi nhếch lên, tạo hình hoa lan, trong tình thế này có chút khôi hài.

“Được rồi, ông uống đi”. Lá bùa đã được đốt xong, cậu ra bỏ vào ấm nước, khươ khươ, đem cho Lâm Mậu Thu, không để ý tới ông ta xem quá trình cậu làm, mặt đã đen như đ.í.t nồi.

Dương Miên Miên ôm đứa bé đang ngủ, dựa vào khung cửa, cười nói: “Soái ca à, đây cũng là anh học được từ sư phụ sao?”

“Sư phụ không dạy tôi như vậy, nhưng yên tâm đi, hiệu quả cũng thế.” Thái Hoành An đỏ mặt giải thích.

Tương Trần Tử làm gì có chuyện dùng bật lửa đốt bùa? Nhưng cậu không có khả năng tạo nội hỏa, cho nên mới nghĩ ra biện pháp tạm thời như vậy.

Dương Miên Miên nhịn không được muốn cười. Đầu gỗ này cũng thật thà quá, đến kẻ lừa đảo còn nghĩ ra cái lân hỏa gì đó làm màu chút, thân làm đạo sĩ, Thái Hoành An đã kéo thấp tiêu chuẩn toàn ngành xuống rồi..

Không cần Dương Miên Miên cố tình quấy rối, Lâm Mậu Thu tất nhiên sẽ không uống ly nước bùa kia.

Lá bùa trên khung cửa đã không có tác dụng, quỷ hài trên vai Lâm Mậu Thu lại bắt đầu giơ nanh ra cắm vào cổ ông ta.

Lâm Mậu Thu vốn dĩ một đêm không ngủ tử tế, chóng mặt nhức đầu, giờ lại cảm thấy hô hấp không thuận, đầu óc càng thêm hỗn độn.

Trong lòng phiền muộn, ông ta một phen hất tung ly nước của Thái Hoành An, hét lớn: “Cái thứ gì vậy! Cậu quay về nói với Tương Trần Tử, kêu hắn tới thu thập cục diện rối rắm hắn làm ra đi! Cầm tiền của lão tử mà không chịu làm việc, khinh tôi sao? Nếu hắn không xử lý được việc này, tôi sẽ đem những chuyện xấu của hắn kể hết ra ngoài.”

Dương Miên Miên nghe lời này trong lòng hơi hơi vừa động, tiếp lời: “Xin Lâm tiên sinh cẩn thận, Tương Trần Tử đạo trưởng ở Huyền môn đức cao vọng trọng, ông nói như vậy sẽ làm người khác hiểu lầm.”

“Hiểu lầm cái rắm!” Lâm Mậu Thu ngần ấy năm cực lực đem chính mình thể hiện thành nhân vật nổi tiếng trong thương giới, nhưng trong xương cốt vẫn là tên du thủ du thực đến cấp 3 cũng chưa học xong, lúc kích động liền không giấu được mà nói tục.

“Lúc trước chính là hắn ta nói với tôi chỗ này là phong thuỷ bảo địa, cái gì gọi là dòng xe cộ như xuyên, xuyên nhập miệng cống, là tụ bảo địa, chỉ cần bố trí một chút, là có thể tiền vô như nước, thế tôi trả cho hắn 500 vạn.”

Lâm Mậu Thu nói hừ lạnh một tiếng: “500 vạn! lão bất tử này giờ lại chủ động chạy tới tìm tôi nói với tôi là phong thuỷ nơi này xảy ra vấn đề, còn muốn cho tôi lại đưa tiền hắn? Nằm mơ!”

Ngụ ý, là cho rằng vấn đề hiện tại là do Tương Trần Tử lúc trước giở trò quỷ.

Dương Miên Miên chớp chớp mắt, hóa ra đạo sĩ môn phái cũng có phong cách này.

Thái Hoành An cũng không nghĩ tới còn có câu chuyện phía sau như vậy, trên mặt cậu có chút xấu hổ, muốn giải thích một chút lại không biết nên nói như thế nào. Rốt cuộc cậu nghĩ lại tính cách Tương Trần Tử, làm ra chuyện như vậy tựa hồ cũng không phải không có khả năng.

Thấy Thái Hoành An không nói, Lâm Mậu Thu càng thêm tin tưởng suy đoán trong lòng, hừ lạnh một tiếng: “Gia nghiệp Lâm gia đều là do tôi gây dựng, phong thủy cái méo gì, lão tử căn bản không để ý, đừng nói là tới hai tiểu quỷ, đến tận 10 cái thì sao! Người sống tôi còn không sợ, lại đi sợ mấy thứ người c.h.ế.t sao? Nực cười!”

Lúc Lâm Mậu Thu nói lời này, cả người lộ ra một cổ tử hung thần khí, Dương Miên Miên nhìn thấy hai quỷ hài trên vai hắn sợ tới mức rớt xuống dưới.

Hung thần chi khí vừa toát ra, ấn đường Lâm Mậu Thu sáng lên rất nhiều, hồn thể vốn dĩ bị hai quỷ hài gặm đến mức suy yếu bỗng nhiên lại khỏe lại môt chút. Trong nháy mắt, dương khí Lâm Mậu Thu trên người bạo trướng, âm hồn cũng không dám lại gần.

Càng là người tâm tính kiên nghị càng khó nhìn thấy âm hồn, giống như chiến sĩ - tâm tính kiên nghị hoặc là ác đồ - m.á.u lạnh vô tình. Lâm Mậu Thu thuộc tuýp người thứ hai.

Người này căn bản không sợ quỷ thần.

Khó trách hắn bị quỷ hài dây dưa mà có thể sống lâu như vậy, nếu không phải vừa lúc ngủ, phòng tuyến thấp nhất, lại gặp phải tình trạng hỗn độn, sẽ không chật vật như vậy.

Người thường sau khi thấy quỷ, phần lớn đều sẽ nghi thần nghi quỷ một thời gian, nhân tài giống Lâm Mậu Thu, trợn mắt liền tỉnh táo lại thật sự đáng sợ. Người không sợ, quỷ cũng không thể làm gì.

Dương Miên Miên nheo nheo mắt, người như vậy, hai quỷ hài muốn báo thù chỉ sợ là rất khó.

Không khí lại lâm vào trầm mặc, qua một hồi lâu mới nghe Thái Hoành An nói: “Sư phụ có dặn dò, bố trí phong thủy này có biến số, nhưng thiên cơ hữu hạn không thể lộ ra quá nhiều, sư phụ nói chỉ cần trừ bỏ oan hồn trong phòng này, thương lượng với đại sư hai người đã mời tới làm pháp sự xua tan tà khí là được.”

Thái Hoành An nói xong trong lòng lại có chút nghi hoặc, cậu nhớ rõ trước đây cậu đọc sách phong thủy, nhà thẳng ngã ba, cửa nhà thẳng với đường đi, dòng xe cộ có thể coi như nước, là cục diện chiêu tài, nhưng đồng thời cũng cực hung, nếu không cẩn thận, trong nhà sẽ có người c.h.ế.t oan.

Chỉ là nhìn bộ dáng của Lâm Mậu Thu hung thần ác sát, Thái Hoành An căn bản không dám nói ra những lời này.

Dương Miên Miên đặt đứa bé lại trong nôi, vừa lúc nghe được lời nói của Thái Hoành An. Cho nên có thể nói Úc Quảng Bình chính là người tới thu dọn hiện trường?

“Vậy sao cậu không tự làm pháp sự đi?” Dương Miên Miên hiếu kỳ nói.

Thái Hoành An đỏ hồng mặt: “Sư phụ của tôi…… Sư phụ nói chuyện này ông không thèm ra tay.”

“A.” Dương Miên Miên - người đến thế Úc Quảng Bình hèm hèm một tiếng.

Thái Hoành An lại ngốc, hiện tại đã biết thân phận Dương Miên Miên, cậu có chút xấu hổ cúi thấp đầu xuống.

“Được rồi, cậu trừ tà thì trừ tà đi.” Dương Miên Miên nhìn Mặt trời đã lên cao ngoài cửa, nhún nhún vai nói: “Nhưng hiện tại trời đã sáng rồi, bắt quỷ cũng phải chờ đến buổi tối. Tôi còn có việc, buổi tối tôi lại tới.”

Dương Miên Miên nói xong, không chút do dự bước đi, cô còn phải hỏi người ở Văn phòng Hoàng Tuyền, hỏi một chút về người phụ nữ kia.

Vừa rồi từ chuyện Lâm Mậu Thu kể cũng không có chút manh mối về người phụ nữ này.

Không có quỷ khí, cũng không có nhân khí, thì là gì? Dương Miên Miên cảm thấy người phụ nữ kia chính là biến số trong lời nói của Tương Trần Tử.
Bình Luận (0)
Comment