Võ Tiểu Tứ hôm nay lãnh lương, nhất quyết đòi mời cơm. Đúng lúc đến giờ cơm, Dương Miên Miên đơn giản đồng ý.
Chuẩn bị xong, Võ Tiểu Tứ đứng chờ ở cổng, Dương Miên Miên đi lấy xe. Cô lại thấy bóng ma kia vẫn chờ ở gốc cây, trên mặt vẫn là biểu tình cuối cùng trước lúc chết: tuyệt vọng.
Hắn đang đợi đúng thời gian, lặp lại quá trình tutu.
Được vào luân hồi không phải dễ, khó khăn lắm mới được làm người, lại không biết quý trọng, nên đối với những trường hợp như thế này, Địa phủ ắt phải có trừng phạt.
Những người này c.h.ế.t đi cũng chưa được xuống Địa phủ, họ phải ở lại dương gian, không ngừng lặp lại quá trình tự sát. Cho đến lúc chịu hình xong mới có nhân viên Địa phủ lên dẫn về.
Đây là do những khách hàng đi xe của cô kể lại. Cô đã cứu được hắn một lần, không ngờ cuối cùng vẫn không thoát khỏi kết cục này.
Tự muốn tìm chết, không ai cứu được.
Võ Tiểu Tứ nói quán cơm ở phía đông cố thành dạo này rất hot.
Cẩm Thành là thành phố có lịch sử lâu đời, đến bây giờ vẫn có những nơi bảo tồn được hoàn chỉnh dáng vẻ cổ xưa. Quán cơm kia nằm trong hẻm lắt léo, nếu không phải có người biết đường dẫn đi, thực sự là rất khó tìm.
Quán cơm theo kiểu gia truyền, bên ngoài trông như nhà ở bình thường, tường mọc đầy dây thường xuân, tuy đã vào thu nhưng lá cây vẫn xanh mướt, mơn mởn, đối lập với tường đá xám xịt.Vừa đi vào, cảm giác không khí mát mẻ dễ chịu hơn nhiều.
Ở cửa quán cơm có một con mèo đá cao bằng nửa người, trông như mèo thần tài, trông rất đáng yêu. Ngoài việc ở tay treo tấm gỗ khắc chữ “Dịch viên”.
“Trông lịch sự tao nhã phết.” Dương Miên Miên nhìn con mèo, vươn tay sờ sờ đầu nó.
Đúng là hot như Võ Tiểu Tứ nói, quang cảnh thực sự rất khác những nơi khác.
“Lão đại, chúng ta mau vào thôi.” Võ Tiểu Tứ giục: ”Ở đây rất khó đặt bàn, em phải nhờ bạn đặt hộ cho đấy, muộn một giờ là mất chỗ đấy.”
Võ Tiểu Tứ vừa nói vừa đi lướt qua Dương Miên Miên, mở cổng Dịch viên ra.
Cửa vừa mở ra, âm thanh ồn ào cùng mùi đồ ăn lập tức ập đến. Dương Miên Miên và Võ Tiểu Tứ một trước một sau đi vào trong, không ai chú ý đến con mèo đá, đôi mắt tròn xoe đã biến thành hình trăng khuyết.
Phòng này tuy đã tu sửa nhiều lần, nhưng vẫn giữ kết cấu cũ, hai bên cửa là hành lang gấp khúc, ở giữa là giếng trời, giữa giếng trời là hòn non bộ, giao long quấn quanh cột đá, miệng há rộng, phun nước. Trên mặt tượng phủ đầy rêu phong, nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ uy phong trước đây.
Phía sau giếng trời là chính điện, hai bên chính điện, ở dãy hành lang gấp khúc bày đầy bàn ăn, người ngồi đông đúc. Bàn ghế cũng không giống những chỗ khác, đều là ghế đá, cột cây, mỗi bàn đều có dây leo rủ xuống, nửa che nửa hở, thành các không gian riêng biệt. Dương Miên Miên cũng không có yêu cầu cao về sinh hoạt hàng ngày, nhưng lúc này cũng không khỏi thích chỗ này nhiều hơn một chút, cảm giác từ lúc vào đây, không khí xung quanh thực sự rất tươi mới.
Nói theo góc nhìn khoa học, ở đây có hàm lượng oxy rất cao. Phóng tầm mắt qua một chút, trên các bàn ăn đều bày các món ăn rất đơn giản như cơm nhà, nhưng trông vừa thơm vừa đẹp, hương vị hẳn là không tồi.
“Thế nào, rất tuyệt đúng không?” Võ Tiểu Tứ thấy biểu tình Dương Miên Miên vui vẻ, tranh công nói: “Bạn em đến đây ăn xong, suốt ngày khen, mấu chốt là giá ở đây không hề đắt. Mà cũng lạ, chỗ tốt thế này mà trước giờ chưa hề nghe qua!”
Đang nói chuyện, một người đàn ông trung niên đi ra từ chính điện.
Người này khóe miệng mỉm cường, lúc đi, da mặt và vành tai rộng lắc qua lắc lại, trông rất có hảo cảm, làm người đối diện cũng theo phản xạ mỉm cười lại.
Ông đi đến cạnh Dương Miên Miên, cười híp mắt: ”Hai vị tới dùng cơm sao, mời vào trong!”
Võ Tiểu Tứ nói: ”Tôi có đặt bàn rồi, bàn số 8.”
Vừa nói, cậu vừa nhìn quanh: ”À đây rồi, là bàn này!” Võ Tiểu Tứ chỉ vào bàn trống phía bên trái đại sảnh.
Ông chú béo nhìn cái bàn kia, mặt xin lỗi: ”Ngại quá, bàn này cũ quá rồi, không được chắc chắn, chúng tôi mới phát hiện ra xong, sợ sẽ xảy ra nguy hiểm, tạm thời không sử dụng được.”
“Việc này…” Võ Tiểu Tứ nhíu mày, nghi ngờ nhìn về chiếc bàn, trông vẫn tốt mà. Sao lại thế nhỉ, cậu đi qua đẩy đẩy chân bàn, ngón tay vừa động, chân bàn liền đổ xuống.
Võ Tiểu Tứ: ”…”
Cậu còn chưa kịp dùng sức mà.
“Úi, đổ thật rồi, nhanh tìm người đến sửa thôi.” Ống chú béo vỗ vỗ tay, vẻ mặt áy náy: ”Hay là như vậy đi, chúng tôi đổi cho 2 vị phòng vip nhé.” Lúc nói chuyện, ánh mắt ông chưa bao giờ rời khỏi Dương Miên Miên. Nhưng mà đôi mắt ông đã híp lại thành một đường chỉ, không đọc được ý nghĩ gì từ trong đôi mắt ấy.
Dương Miên Miên mặt không cảm xúc, cô đã nhìn ra ông béo này vẫn nhìn trộm cô, nhưng cũng không cảm nhận được ác ý, nên mặc kệ.
Võ Tiểu Tứ biến sắc, theo bản năng sờ túi tiền: ”Phòng VIP sẽ thu thêm phí đúng không?”
Ông chú cười cười: ”Phòng VIP ngày thường sẽ để tiếp đãi quý nhân, ít khi mở công khai. Nhưng cậu yên tâm, hôm nay phòng này của cậu tiền phí giống như bàn thường, nếu thu thêm phí, cậu có thể khiếu nại nên Hiệp hội người tiêu dùng.”
Võ Tiểu Tứ nhìn bảng tên trên áo ông chú: ”Giám đốc - Đồ Dịch”
Võ Tiểu Tứ lúc này mới yên lòng, lời của Giám đốc có thể tin được chứ.
Phòng VIP nằm ở cạnh sảnh chính, nói là phòng VIP, nhưng cũng chỉ là chắn thêm mấy bức bình phong, hai bên có dây leo che kín, nhìn từ đại sảnh đúng là nếu không chú ý thì sẽ không nhìn thấy, đúng là có chút bí mật.
Vào phòng, cho đến lúc ngồi xuống, ông chú vẫn kè kè theo hai người, chính xác là đi theo Dương Miên Miên.
“Cho xin thực đơn với chú ơi.” Võ Tiểu Tứ thúc giục.
Thơm nức mũi nãy giờ, dạ dày trống không của cậu sắp không chịu được nữa rồi.
“Quán này không có thực đơn, các món ăn đều là dựa vào thực khách mà nấu.”. Thấy Võ Tiểu Tứ lại bắt đầu biến sắc, ông chú lại giả thích thêm: ”Yên tâm, sẽ không thu tiền bậy bạ đâu.”
Đồ Dịch đến phòng bếp đặt đơn, đồ ăn nhanh chóng được mang lên: hai mặn một canh, thêm một đĩa rau ăn kèm, chuẩn kiểu cơm nhà. Võ Tiểu Tứ âm thầm thở ra một hơi.
Tiểu nhị là hai tiểu đồng, một đứa búi tóc hai bên, khuôn mặt trầm tĩnh, một đứa khác búi tóc cao, khóe miệng mang cười, hai tiểu đồng này chắc chỉ khoảng 8, 9 tuổi.
Người tuy nhỏ, nhưng động tác lại rất lưu loát uyển chuyển, chỉ dùng 1 tay mà đã nhanh chóng xếp xong bàn đồ ăn.
“Cửa hàng này còn thuê lao động trẻ em a.” Võ Tiểu Tứ líu lưỡi.
Hai tiểu đồng nhanh nhẹn đặt đồ ăn lên bàn, nghe vậy, đứa buộc tóc cao giải thích: “Con là Thiên Nhất, cậu ta là Tuế Nhị, chúng con là tự nguyện làm việc cho Thanh Cưu, chú đừng có báo cảnh sát. Thanh Cưu nói nếu chúng con lại gây rắc rồi cho cô ấy, cô ấy sẽ không cần chúng con nữa.”
Tiểu đồng đôi mắt sáng ngời, một trái một phải rúc vào người Dương Miên Miên, bộ dáng rất đáng thương.
Dương Miên Miên hỏi: “Thanh Cưu là ai?”
Thiên Nhất nghiêng đầu, b.í.m tóc nhỏ trên đầu khẽ rung, “Thanh Cưu chính là bà chủ của Dịch Viên, cô ấy là người tốt, nếu cô gặp cô ấy, cô cũng sẽ thích cô ấy.”
Dương Miên Miên cười cười, cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng ngó sen chiên vào trong miệng, vừa lòng gật gật đầu, ngó sen này giòn ngon miệng, ngon hơn mấy thứ cô từng ăn nhiều.
“Này củ sen này mới hái từ hồ sen trong hậu viện ra, có phải là tươi ngon lắm không?” Thiên Nhất giới thiệu, trên mặt tràn đầy đắc ý.
Võ Tiểu Tứ nghe vậy, theo bản năng liếc về phía hậu viện, kinh nghi nói: “Nhà này còn có hậu viện, hậu viện còn có hồ sen á?”
Thiên Nhất vỗ vỗ bộ n.g.ự.c nói: “Này có là gì? Trong vườn không chỉ có có hồ sen, còn có đất trồng rau, còn có vườn thú ……” Mới nói được đến đó, Tuế Nhị đột nhiên trừng mắt nhìn hắn một cái, lúc này Thiên Nhất mới phản ứng lại vội vàng che miệng, giải thích: “À, là vườn nuôi gà vịt, con thấy nói thế ngầu nên hay gọi chỗ đó như thế.”
Võ Tiểu Tứ không nghi ngờ gì, kinh ngạc nói: “Bảo sao đồ ăn của cửa hàng này lại ngon như vậy, hoá ra là dùng nguyên liệu tự cuung cấp, là mô hình nuôi trồng không ảnh hưởng đến môi trường đúng không?”
Nói xong, Võ Tiểu Tứ lại gắp một đũa thịt kho tàu vào miệng, liên tục tán thưởng.
“Khách quý thong thả dùng, chúng con đi xuống trước.” Tuế Nhị trầm tĩnh kéo kéo tay áo Thiên Nhất, kéo đứa nhỏ ra khỏi phòng riêng.
Thiên Nhất tựa hồ cực kỳ thích Dương Miên Miên, dù bị lôi kéo một khoảng rồi vẫn liên tục quay đầu lại, đôi mắt nhỏ lưu luyến không rời.
Võ Tiểu Tứ thấy vậy trêu ghẹo nói: “Lão đại, cô được bọn trẻ thích quá nhỉ.”
Dương Miên Miên nghe vậy ngẩng đầu nhìn thoáng qua Võ Tiểu Tứ, chậm rãi nuốt cơm trong miệng xuống mới nói: “Ai nói cho cậu bọn họ là trẻ con?”
“Rõ ràng chính là ……” Võ Tiểu Tứ theo bản năng phản bác một câu, nhưng nói một nửa bỗng nhiên dừng lại.
Dương Miên Miên là ai, đó là đại ẩn ẩn hậu thế đại sư a! Sao có thể nói đùa?
Võ Tiểu Tứ nhìn một bàn đồ ăn mỹ vị, bỗng nhiên không dám hạ đũa, “Kia…… Kia bọn họ là……” Võ Tiểu Tứ nhìn xung quanh, rồi làm động tác ngỏm củ tỏi.
“Không phải.” Thừa dịp Võ Tiểu Tứ ngây người, Dương Miên Miên gắp miếng ngó sen cuối cùng lên, không nhiều lời nữa.
Cô không cảm nhận được nhân khí từ hai đứa bé hồi nãy, chính xác hơn là từ khi vào Dịch Viên, từ giám đốc béo cho đến thu ngân, phục vụ bàn,…đều không có nhân khí, nhưng cũng không có âm khí. Hơn nữa hồn phách của họ tựa như bị cái gì che khuất, m.ô.n.g lung, cô không thể nhìn thấy được. Tóm lại họ tuyệt đối không phải là người.
Dương Miên Miên thần thái tự nhiên, Võ Tiểu Tứ lại không dám lại hạ đũa.
Một lát sau, rèm phòng lại lần nữa bị xốc lên, Tuế Nhị đi đến, trên tay bưng một chén canh còn to hơn cả đầu cậu.
Tuế Nhị mặt vô biểu tình đặt bát canh lên trên bàn: “Đây là canh nhân sâm mà bà chủ tặng cho 2 người, có tác dụng an thần ích khí, mời hai vị thong thả dùng.”
Nghe mấy lời Dương Miên Miên vừa nói, Võ Tiểu Tứ nào còn dám ăn, hắn dùng cái muỗng đảo đảo canh trong bát, thấy hai miếng nhân sâm trong bát, hồ nghi nói: “Bà chủ của các cậu sao lại tốt bụng tặng chúng tôi canh nhân sâm thế? Chẳng lẽ là muốn gì từ chúng tôi?”
Tuế Nhị nhàn nhạt quét mắt nhìn Võ Tiểu Tứ một cái: “Khách quý, ngài mặt vàng môi trắng, tinh hư thể mệt, tướng mạo tầm thường, hầu bao khô quắt, không ai để ý, đòi tiền không có tiền, chúng tôi có gì muốn lấy từ ngài đây?”
Tuế Nhị nói xong xoay người liền đi, không quan tâm đến Võ Tiểu Tứ đang đen mặt phía sau.