Khu dân cư nơi Tô Diệp sống là khu dân cư cao cấp mới được xây dựng, cảnh quan rất đẹp, hệ thống an ninh cũng rất chặt chẽ.
Từ cổng đi vào là một khoảng không gian xanh tươi, từ đây đi bộ đến tầng dưới của tiểu khu chỉ khoảng mười phút. Có thể là do hôm nay về khá muộn, Tô Diệp luôn cảm thấy con đường này dẫn đến tiểu khu này có chút yên tĩnh, ngay cả nhân viên bảo vệ thường ngày hay cầm đen pin đi tuần tra cũng không thấy đâu.
Trên đường, âm thanh duy nhất là tiếng giày cao gót lộp cộp của cô trên mặt đất, đặc biệt là sau cảnh tượng vừa rồi trên xe, tuy chỉ là do cô hoa mắt, nhưng vẫn không nhịn được mà dựng hết lông mao.
Tô Diệp liền nghĩ đến vừa rồi Dương Miên Miên nói bán bùa, không khỏi ôm 2 cánh tay, nhẹ nhàng hừ một tiếng.
"Không đi làm luật sư cho tử tế, lại đi làm tài xế, lại còn dám làm mấy chuyện mê tín dị đoan, chả khác gì mấy pháp sư thích lừa ma gạt quỷ."
Tô Diệp tăng tốc trở lại khu chung cư, ánh đèn sáng rực trong đại sảnh tầng trệt lập tức xua tan nỗi sợ hãi trong lòng cô.
"Nói có gì vậy chứ, trên đời này làm gì có ma quỷ, đều là tự hù dọa chính mình.", Tô Diệp vỗ n.g.ự.c thầm nghĩ, có phải do vụ án gần đây đã tạo áp lực quá lớn cho cô hay không, cho nên cô mới suy nghĩ lung tung như thế.
Lễ tân tầng một nhìn thấy Tô Diệp quay lại liền lễ phép chào hỏi, Tô Diệp khẽ gật đầu, vẻ mặt đắc ý đi vào thang máy gần đó.
Cộng đồng thượng lưu quả thực là khác biệt, thậm chí lễ tân cũng có tố chất hơn nơi khác không biết bao nhiêu lần.
Tô Diệp sống ở tầng 16. Lúc này đã gần mười giờ rưỡi, cô là người duy nhất trong thang máy. Cửa thang máy từ từ đóng lại, Tô Diệp nhàm chán dựa vào vách thang máy, chán nản nhìn đèn báo thang máy bào từng tầng một.
Thang máy đi thẳng lên tầng bảy rồi đột nhiên chậm lại.
"Tại sao lại dừng ở tầng này nhỉ?", Đây là thang máy đi lên, người dân trong khu dân cư bình thường không đi lên tầng này, chẳng lẽ muốn đi xuống lại bấm nhầm nút?
Cô còn đang nghi hoặc, thang máy đã dừng lại.
Tô Diệp theo bản năng đứng thẳng dậy, nhưng thang máy lại không mở cửa.
"Có chuyện gì vậy?", Tô Diệp sửng sốt.
“rẹt... ret.…” Lúc này, đèn trong thang máy đột nhiên nhấp nháy.
Tô Diệp sợ hãi hét lên, chẳng lẽ thang máy bị hỏng?
Ngay khi cô định nhấn nút gọi khẩn cấp, đèn phía trên đầu cô đột nhiên trở lại bình thường, cửa thang máy lúc này từ từ mở ra.
Tô Diệp thở phào nhẹ nhõm, một mỹ nhân tóc dài, mặc chiếc váy hoa dài bước vào.
Tô Diệp đứng cạnh nút bấm tầng, nhìn thấy người phụ nữ đi vào thang máy mà không bấm nút gọi tầng, không khỏi hỏi: "Thang máy đang đi lên, có phải cô vào nhầm không?"
Chờ hai giây, người phụ nữ vẫn không lên tiếng, Tô Diệp quay đầu nghi ngờ liếc nhìn cô ta, nhưng cô ta vẫn cúi đầu không lên tiếng, vẻ mặt có chút cứng ngắc, sắc mặtcó vẻ không được tốt lắm.
Chẳng nhẽ là thất tình?
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Tô Diệp cũng không hỏi nữa. Dù sao thang máy cũng không đông, nếu thật sự là đi nhầm cũng không lãng phí quá nhiều thời gian.
Tô Diệp thuê một căn nhà ở đây, ước mơ của cô là có thể tiết kiệm đủ tiền mua được căn nhà của riêng mình trong tiểu khu này.
Tiểu khu này vị trí tốt, giá nhà cũng không thấp, có thể mua được nhà ở đây chứng tỏ khả năng tài chính không tệ, đối với Tô Diệp mà nói, đó là biểu tượng của sự thành công.
Thấy người phụ nữ khí chất trong trẻo lạnh lùng, cô muốn cố ý bắt chuyện một phen, ai ngờ người phụ nữ lại không hề để ý đến cô, đến nhìn cũng không thèm nhìn, xem ra mỹ nữ này thái độ cực kỳ kiêu ngạo.
Lúc này, thang máy rốt cuộc đã đến tầng mười sáu, Tô Diệp đi ra cửa thang máy, kinh ngạc phát hiện đối phương cũng theo cô đi ra.
"Hoá ra cô cũng lên tầng này." Tô Diệp lúc này mới hiểu ra, bảo sao vừa rồi đối phương không bấm nút gọi tầng, hoá ra là lên cùng tầng với cô, là hàng xóm của cô. Nhưng mà có chút lạ, cô chưa từng gặp người phụ nữ này bao giờ.
“Cô sống ở đây hay đến chơi?” Tô Diệp lại hỏi, nhưng lần này đối phương vẫn phớt lờ cô.
Liên tiếp mấy lần bị phớt lờ, Tô Diệp có chút mất kiên nhẫn.
"Tố chất thật kém.", Tô Diệp nhếch môi, âm thầm lẩm bẩm, rồi không thèm để ý đến người phụ nữ đó nữa, đi thẳng đến cửa nhà mình, tìm chìa khoá mở cửa.
Trước khi vào cửa, cô vô thức nhìn lại, nhưng phát hiện lại không nhìn thấy người phụ nữ vừa rồi.
"Chẳng lẽ cô ta sống ở căn đối diện?". Tiểu khu này được xây dựng theo cấu trúc đối xứng, lấy thang máy làm tâm.
Tô Diệp không suy nghĩ nhiều, đẩy cửa bước vào. Trên cửa có tượng thần giữ cửa trấn giữ, phong thái uy nghiêm, không giận mà uy.
Không biết có phải là do uống rượu hay không, từ lúc cô ăn ở Dịch Viên xong liền cảm thấy cơ thể yếu ớt, mệt mỏi, nhưng Tô Diệp chỉ đơn giản nghĩ rằng rượu của cửa hàng là rượu tự nấu, nên sẽ nặng hơn rượu thường. Cô đi tắm, nằm trên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc ngủ, cô dường như luôn nghe thấy những âm thanh lụp bụp, giống như tiếng ai đó thổi bong bóng khí dưới nước.
Tô Diệp bị tiếng động đánh thức, cầm đồng hồ báo thức lên nhìn. Cô mới ngủ chưa đầy một giờ, còn mấy phút nữa mới đến mười hai giờ.
Cô ngồi trên giường lắng nghe một lúc nhưng vẫn không nghe thấy tiếng nước chảy ở đâu cả.
“Chẳng nhẽ là mơ à?” Tô Diệp nghi hoặc đi vào nhà vệ sinh, định đi vệ sinh.
“Đây là cái gì?” Tô Diệp mở nắp bồn cầu, phát hiện bên trong có một vật giống như sợi chỉ đen, rõ ràng lúc cô đi vệ sinh trước khi đi ngủ vẫn chưa có.
Tô Diệp tưởng mình vô tình làm rơi thứ gì đó bẩn nên nhấn nút xả nước. Đúng như dự đoán, nước chảy xuống, thứ màu đen đó nhanh chóng bị cuốn trôi.
Nhìn thấy thứ màu đen đã biến mất, Tô Diệp mới thở phào nhẹ nhõm, đang định đi vệ sinh, lúc này cô nhìn thấy những thứ giống như sợi chỉ đen vừa biến mất lại xuất hiện, dường như còn nhiều hơn trước.
“Chuyện gì thế này?” Tô Diệp cau mày: “Là do ống cống tầng dưới bị tắc, nên rác lại trồi lên sao?”
Nghĩ đến tình huống này, Tô Diệp chán ghét ấn mạnh nút xả nước.
Nhưng lần này, dường như để xác nhận nghi hoặc của cô, ống cống thật sự bị tắc, ngay cả nước cũng không thể chảy được, toàn bộ nước trong bồn nước tích tụ trong bồn cầu, thứ giống như sợi chỉ đen trôi nổi trên bồn cầu. Chúng đang có xu hướng dần dần nổi lên trên, tụ lại một chỗ,....
Tại sao... Thứ màu đen này càng ngày càng giống một cái đầu.
Suy nghĩ đột ngột hiện lên trong đầu khiến Tô Diệp giật mình.
Đúng lúc này, trong nước bồn cầu đột nhiên xuất hiện một đoàn bóng khí, tiếng ùng ục giống hệt âm thanh cô nghe thấy trong giấc ngủ.
Tiếng lụp bụp càng ngày càng lớn, bọt khí càng ngày càng dày đặc...
Đột nhiên, mái tóc đen xõa ra sau, lộ ra khuôn mặt gần như tái nhợt của một người phụ nữ.
Cô ta há miệng, đôi mắt đen ngước lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Tô Diệp.
Ahhh.
Tô Diệp lập tức sợ đến tái mặt, cô theo phản xạ đóng nắp lại, đập mạnh nắp bồn cầu vào đầu người phụ nữ đang muốn trồi lên.
"Có ma! Có ma! Thật sự có ma!"…. Tô Diệp toàn thân run rẩy, nhưng dù sợ hãi nhưng đầu óc cô vẫn khá tỉnh tào, theo bản năng cô tìm hết đồ vật nặng trong nhà tắm, kê hết lên nắp bồn cầu.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, cô mới nhớ ra phải gọi điện.
Cô gần như không chút do dự bấm vào điện thoại của Diệp Bân, nhưng đổ chuông rất lâu vẫn không có ai bắt máy.
Có lẽ hắn say quá nên ngủ quên, không nghe thấy gì.
Tô Diệp lo lắng đến nước mắt trào ra, ngay lúc cô muốn bỏ cuộc thì cuộc gọi cuối cùng cũng đã được bắt máy.
Nhưng người trả lời điện thoại không phải là Diệp Bân mà là bạn cùng phòng của hắn, Triệu Nhất Hàm.
"Diệp Bân uống nhiều quá, ngủ rồi. Cậu có chuyện gì vậy?" Triệu Nhất Hàm ở đầu bên kia điện thoại hỏi.
"Triệu Nhất Hàm, cậu tới cứu tôi với!", Tô Diệp sợ đến mức không để ý đối phương là ai,túm lấy sợi rơm cứu mạng, "Cậu mau đến đây, tôi sợ quá."
"Được rồi, đợi một chút.", Triệu Nhất Hàm nhanh chóng cúp điện thoại.
Tô Diệp cầm điện thoại, nép mình trên ghế sofa.
Quê cô ở một nơi khác, ở nông thôn rất trọng nam khinh nữ, từ nhỏ cô đã không được cha quan tâm, yêu thương nên cô đã hình thành tính cách mạnh mẽ và bướng bỉnh.
Cô một mình đi học, đi làm, vất vả bao nhiêu lâu, hiện tại cuộc sống đã tốt hơn trước rất nhiều. Nhưng vì tính cách quá mạnh mẽ, cô chưa bao giờ có một người bạn thân, người duy nhất cô thực sự thích lại không thích cô, khoảnh khắc này, Tô Diệp cảm thấy vô cùng bất lực.
Màn hình điện thoại đang bật, trong danh bạ điện thoại gần đây, đầu tiên là số điện thoại Diệp Bân cô vừa gọi, thứ hai là số điện thoại của Dương Miên Miên mà cô sao chép từ điện thoại của Diệp Bân trước đó.
Ma xui quỷ khiến, ngón tay của Tô Diệp bấm vào người liên lạc Dương Miên Miên.
Dương Miên Miên còn chưa ngủ, cô vừa mới nhìn thấy một cú rơi tự do, từ cửa sổ phòng mình rơi xuống, đầu rơi xuống trước, cảnh tượng vô cùng kích thích.
Cô rất muốn phỏng vấn người hàng xóm cũ đó của cô, nếu được chọn lại, liệu anh ta có nháy lâu không?
Vậy mới nói, được làm người, đừng có tự tìm đường chết.
Dương Miên Miên không hề ngạc nhiên khi nhìn thấy số lạ trên ID người gọi trên điện thoại di động của mình.
"Alo?". Dương Miên Miên trả lời điện thoại.
“Dương Miên Miên.” Giọng nói khóc lóc của Tô Diệp truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại, “Cô còn bùa trừ tà không?"
Dương Miên Miên cười toe toét: "Còn."
Tô Diệp: "Tôi... tôi muốn mua một cái."
Dương Miên Miên: "Được."
Không biết tại sao, sau khi nói chuyện với Dương Miên Miên, Tô Diệp cảm thấy bình tĩnh hơn một chút.
Nỗi sợ hãi ban đầu qua đi, cô dần dần lấy lại được lý trí.
Mấy đứa nhỏ lớn lên từ nông thôn, đều biết leo núi trèo cây. Tô Diệp lấy ra chiếc gậy sốc điện, cầm chắc trong tay, ngồi xổm trước cửa phòng tằm. Nếu con nữ quỷ kia còn dám trồi lên, cô sẽ dùng cái gậy này dí nó.
Kết quả là nữ quỷ còn chưa lên, chuông cửa vang lên, Tô Diệp giật mình.
“Ai thế?” Giọng nói Tô Diệp có chút run rẩy vì sợ hãi.
"Là tôi, Triệu Nhất Hàm."