Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch

Chương 79

Thái Hoành An vừa nói xong, chỉ thấy trong tay Dư Duyên bỗng lóe lên ánh sáng trắng, con sơn mị núi định tấn công lén bỗng đứng im như bị c.h.ế.t máy.

Sơn mị còn được gọi là sơn quỷ, là oán khí tồn đọng lâu ngày trong rừng núi mà hóa thành, tương truyền có thể gọi gió tạo mây, những con sơn mị lợi hại, luyện đến cảnh giới cuối cùng còn có thể biến thành người, nhiều con có dung nhan xinh đẹp, ẩn mình trong rừng núi, câu dẫn hồn phách con người, hút tinh khí của họ, rồi hại chết họ.

Nhưng con sơn mị trước mặt chỉ cao bằng Dương Miên Miên, các đường nét trên khuôn mặt vẫn chưa được hình thành đầy đủ, thoạt nhìn có vẻ hơi đáng sợ, nhưng nhìn kỹ lại trông lại có chút ngu ngu.

Một con d.a.o mổ lạnh băng đang đặt trên cổ nó, vùng da quanh cổ sơn mị đang bốc khói nghi ngút. Sơn mị không dám động đậy, chỉ cần nó động một chút, d.a.o mổ sẽ *ứa vào cổ, đầu sẽ lập tức rời khỏi thân.

Dương Miên Miên quay đầu lại, mắt chạm mắt với sơn mị.

Phải nói rằng, tuy con sơn mị này xấu xí, nhưng đôi mắt của nó lại rất đẹp, đuôi mắt hơi cong lên, mắt đen nhánh sáng ngời, bên trong như ẩn chứa một suối nước sâu, đáy suối lấp lánh ánh ngọc, nhìn lâu liền muốn chìm vào, muốn xem đáy suối ẩn giấu báu vật gì...

Dương Miên Miên chớp chớp mắt, nhíu mày, vẻ mặt không nỡ: "Thật đáng thương, có đau không?"

Thái Hoành An thầm kêu hỏng bét, vội nói: "Đừng nhìn vào mắt nó, truyền thuyết nói rằng sơn mị lợi hại có thể cất giữ vực sâu trong mắt, có thể dụ hồn người, mau nhắm mắt lại!"

Nhưng nhắc nhở của anh đã muộn, Dương Miên Miên nhìn mơ màng, tiến thêm một bước về phía sơn mị.

"Sao có thể đối xử với ngươi như thế này? Thật là tàn nhẫn, ta sẽ thả ngươi đi được không?" Dương Miên Miên vừa nói chuyện với sơn mị, vừa đưa tay cầm lấy d.a.o phẫu thuật trong tay Dư Duyên.

Dư Duyên sửng sốt một chút, liếc nhìn Dương Miên Miên tay nới lỏng, để cô cầm lấy d.a.o phẫu thuật.

Mắt sơn mị hiện lên một tia đắc ý.

"Phụt——" Khói đen như tơ, lập tức biến thành khói đen dày đặc.

Sơn mị ngẩn người không hiểu.

Dương Miên Miên hơi rút d.a.o ra: “A, xin lỗi, vừa rồi tay hơi run.”

Dao phẫu thuật quả thật lợi hại, vừa rồi chỉ cần nhấn tay một chút, cổ của sơn mị đã gần như đứt lìa.

May là thân thể của sơn mị là do oán khí hóa thành, không có huyết nhục, không xuất hiện cảnh m.á.u me, chỉ là nửa cái cổ gắng gượng giữ cho cái đầu lớn của nó trông khá chật vật.

Sợ là nó chỉ cần động nhẹ cái đầu một chút, đầu sẽ rời xuống.

"Ta lấy d.a.o ra ngay đây." Dương Miên Miên di chuyển d.a.o ra một chút.

Sơn mị thở phào nhẹ nhõm.

"À, đúng rồi." Dao phẫu thuật vừa di chuyển một nửa, lại dừng lại, "Ngươi còn chưa nói ngươi vừa đứng sau lưng ta làm gì?"

Trong lúc nói, d.a.o phẫu thuật lại quay trở lại, đúng chỗ vết hở trên cổ.

Yêu quái núi chớp chớp mắt mấy cái, trong mắt lộ ra hai hàng nước mắt đau khổ.

Ngốc đến mấy, nó cũng nhận ra phép mê hoặc của mình đã thất bại, cô gái trông có vẻ hiền lành dễ thương này hoá ra là một mụ phù thủy lãnh huyết vô tình.

Thật đáng sợ.

Cái mặt phẳng như tấm bánh của sơn mị run rẩy, miệng mở ra, phát ra vài tiếng như tiếng trẻ con khóc.

Dương Miên Miên mặt đen lại: "Còn giả vờ đáng thương nữa, ta sẽ ngắt đầu ngươi."

Sơn Mị: "Oe oe..."

Dương Miên Miên: "..."

Phía sau, giọng yếu ớt của Thái Hoành An xen vào: "Yêu quái núi chưa thành hình, linh trí chưa mở, mặt xấu, thân hình thấp, giọng như trẻ con khóc..."

Dương Miên Miên xoay người, ánh mắt âm u nhìn Thái Hoành An: "Anh vừa nói ai thấp?"

"Tôi..."

Thái Hoành An ngẩn ra, nhìn Dương Miên Miên cao bằng yêu quái núi, mặt tái nhợt đỏ bừng.

"Không... không phải... Tôi không có ý đó..."

"Oe oe..." Dương Miên Miên vừa tức giận, không chú ý đến động tác trên tay, d.a.o lại không cẩn thận chọc sâu vào sơn mị.

Khói đen bốc lên, cổ sơn mị chỉ còn lại hai ngón tay.

"Không sao, chiều cao này vừa vặn." Một bàn tay trắng trẻo đặt lên đầu Dương Miên Miên, xoa nhẹ mái tóc mềm, giọng nói đầy yêu thương.

Dương Miên Miên đang nổi giận được xoa dịu thành công.

Sơn mị này còn chưa thành hình hoàn toàn, thậm chí còn không thể nói chuyện, cho nên Dương Miên Miên cũng không có hứng thú đối phó với nó. Nhìn đầu nó lắc lư trái phải trong gió, cô chuẩn bị ra tay....

Sơn mị tựa hồ nhận ra được ý nghĩ của Dương Miên Miên, nhất thời run lên một cái, không quan tâm đầu mình có chạm vào d.a.o hay không, đột nhiên hét lên một tiếng quái dị.

Nháy mắt, rất nhiều bóng đen đột nhiên xuất hiện trong làn sương mù dày đặc, dần dần bao quanh bọn họ.

"Trời ạ, sơn mị, đều là sơn mị!"

Thái Hoành An nhìn rõ những thứ đang tiến gần họ, không kìm được lùi lại một bước, lưng tựa vào vách núi. Thái Hoành An và Tang Đan bên cạnh nhìn nhau, vẻ mặt ngưng trọng.

Vừa rồi họ còn nghĩ rằng mấy con sơn mị đã là nhiều lắm rồi, vì hình thành sơn mị đòi hỏi điều kiện rất khắc nghiệt, không ngờ nũi này lại có nhiều con đang ẩn nấp đến vậy.

Nhìn số lượng dày đặc này, dù Dương Miên Miên có bản lĩnh lớn cũng không thể đối phó được.

"Biết tìm viện trợ sao? Gan cũng to đấy." Dương Miên Miên nhìn những con sơn mị trước mặt, không có chút sợ hãi, những con sơn mị này chưa con nào thành hình, năng lực hạn chế, cô có thuần dương chi lực và công đức hộ thân, sơn mị loại này, đến cả bầy cô cũng không sợ, chỉ có điều mấy người phía sau hơi phiền phức.

Đối phương lấy đông h.i.ế.p ít, điều này làm Dương Miên Miên rất không hài lòng.

Con sơn mị bị Dương Miên Miên dùng d.a.o đe dọa thấy quân viện trợ đến, lại tiếp tục kêu khóc, nước mắt không ngừng chảy, vừa khóc vừa gọi, không còn chút vẻ hung hãn của sơn mị lúc nãy.

Nhưng tiếng kêu của nó dường như chỉ là tín hiệu, nó vừa bắt đầu, các yêu quái núi xung quanh cũng kêu khóc theo, trong chốc lát, tiếng khóc thê lương vang vọng không ngừng.

Thái Hoành An chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, tầm nhìn bỗng trở nên mờ ảo.

Tiếng trẻ con khóc từ đâu đến? Thái Hoành An nhìn theo tiếng khóc, thì thấy bên lề đường phía trước có một đứa trẻ sơ sinh nằm đó, trắng trẻo dễ thương, như bị gia đình bỏ rơi. Tiếng khóc yếu ớt của đứa bé như móng mèo cào vào tim, khiến người ta không thể không xót thương, muốn bế nó lên, dỗ dành, an ủi...

Thái Hoành An không kìm được bước tới một bước, lúc này tay áo bị ai đó kéo lại, anh quay đầu nhìn, là Tang Đan.

Thái Hoành An thầm kêu không ổn, vội cắn lưỡi, cơn đau nhói giúp anh ta lấy lại chút tỉnh táo trước khi bị mê hoặc.

Tang Đan bên cạnh cũng không khá hơn, nếu không phải do cuộc sống lính đánh thuê năm xưa rèn luyện cho anh ta ý chí phi thường, thì anh ta cũng đã bị đánh bại, bây giờ cũng đang cố gắng gượng để không ngất xỉu.

Tiếng kêu có tác dụng thôi miên mạnh mẽ, Thái Hoành An nhất thời sợ hãi, nhưng khi nhìn Dương Miên Miên và Dư Duyên, hắn lại phát hiện hai người dường như không hề bị ảnh hưởng gì.

Dương Miên Miên chỉ cảm thấy cảnh sơn mị khóc giống như ngày đầu tiên của lớp mẫu giáo mới khai giảng.

Một đứa trẻ khóc, có thể lôi kéo cả lớp, chỉ muốn bắt chúng lại tẩn cho một trận.

Dương Miên Miên nghĩ xong liền làm.

Cô trả lại d.a.o phẫu thuật cho Dư Duyên, tay kia không ngừng chuyển động, tiện tay tóm lấy một con sơn mị nhỏ định lén tấn công cô.

Con sơn mị này chỉ cao đến bắp chân Dương Miên Miên, trông thực sự giống như một đứa trẻ hai ba tuổi. Da không đen như các con sơn mị khác, cơ thể tròn trịa, ngũ quan... đã hoàn chỉnh.

Dương Miên Miên nhìn rõ khuôn mặt con sơn mị nhỏ, trong mắt lóe lên một tia nghi ngờ, nhưng động tác trên tay vẫn không ngừng lại.

Cô vỗ mạnh vào mông con sơn mị nhỏ.

Phát ra một tiếng "bốp" giòn giã.

Con sơn mị nhỏ bị tét đít, sững sờ ngạc nhiên.

Tiếng khóc của đám sơn mị xung quanh cũng đột ngột dừng lại.

Một cái không đủ, Dương Miên Miên tiếp tục vỗ mạnh hai cái nữa.

"Khóc! Khóc tiếp đi! Khóc nữa ta đánh cho mẹ ngươi không nhận ra ngươi luôn."

Đối phó với trẻ con tốt nhất vẫn là cách này.

Một trận không đủ thì 2 trận.

Nơi con sơn mị nhỏ bị Dương Miên Miên đánh, bắt đầu bốc khói đen. Cánh tay bị Dương Miên Miên nắm cũng xảy ra điều tương tự.

Con sơn mị nhỏ không khóc nữa, đột nhiên giãy dụa mạnh.

"Miên Miên, nhìn này." Lúc này, Dư Duyên nhắc cô nhìn xung quanh, cô mới phát hiện đám sơn mị vừa bao vây họ đã đồng loạt quỳ xuống.

Kể cả con sơn mị vừa suýt bị khực, cũng nằm rạp xuống đất, run rẩy.

"Cảnh tượng này... chẳng lẽ em vô tình bắt được vua sơn mị?" Dương Miên Miên nhấc con sơn mị nhỏ lên, xoay hai vòng, thấy đám sơn mị dưới đất cũng quay đầu theo.

Dương Miên Miên cười nhẹ: "Vận khí không tồi." Cô lại tỉ mỉ quan sát con sơn mị nhỏ trong tay, mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Vừa rồi tên ngốc không phải nói sơn mị chưa thành hình thì sẽ lùn sao? Vua sơn mị này vẫn trông như một đứa trẻ con, đúng là nhảm nhí."

"Này, nhóc con, ngươi biết nói không?" Dương Miên Miên lắc lắc con sơn mị nhỏ.

"... Biết." Giọng con sơn mị cũng giống ngoại hình, dễ thương, nhưng nói với vẻ không tình nguyện, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nghiến răng.

"Tốt quá, quả nhiên là trí tuệ quyết định chiều cao." Dương Miên Miên vui vẻ lắc lư: "Vậy ngươi nói cho ta biết, tại sao các ngươi tấn công đoàn xe của chúng ta?"

Con sơn mị nhỏ: "Trừ... bạo... an... lương..."

Cái gì?!

Dương Miên Miên dừng tay, nhấc con sơn mị lên trước mặt, nhìn vào đôi mắt long lanh của nó, hỏi: "Ai là bạo, ai là lương?"

Con sơn mị nhỏ mặt cứng đờ, không nói.

Dương Miên Miên hiểu ra: "Ý ngươi là chúng ta là bạo? Các ngươi là lương?"

Con sơn mị nhỏ hừ một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo.

"Hừ." Dương Miên Miên cười lạnh: "Ta rút hồn ngươi hay đoạt phách ngươi? Ngươi tin không ta cho ngươi thấy thế nào là bạo?"

Con sơn mị nhỏ rùng mình, nhưng mặt vẫn cứng đờ, nó nhìn Dương Miên Miên với ánh mắt căm thù, đột nhiên mở miệng phát ra âm thanh kỳ lạ.

Giống như tiếng gió.

Đám sơn mị nằm rạp trên đất như nhận được lệnh, cũng đồng loạt phát ra âm thanh này.

Dương Miên Miên nắm chặt con sơn mị nhỏ, tưởng nó lại giở trò gì, nhưng phát hiện rằng sương mù bao quanh họ từ từ tan đi.

Trong tiếng gió rít của đám sơn mị, sương mù dần tan, hiện rõ cảnh vật xung quanh.

"Ối..." Phía sau, Thái Hoành An không biết thấy gì, kêu lên kinh hoàng.

Dương Miên Miên biến sắc mặt, đã đoán ra.
Bình Luận (0)
Comment