Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi

Chương 35

Chiếc xe cứ vậy lao vun vút trên đường rồi dừng lại ở 1 khu đất hoang cạnh con sông dài...Trên bãi đất là hàng chục chiếc mô tô lớn nhỏ dựng thành đường vòng, cả tốp người vận áo đen đứng vây quanh 1 người thanh niên khuôn mặt đầy vết thương đang rỉ máu, đủ để biết hắn đã bị tra tấn kinh khủng đến mức nào...Nó bước lại gần với bộ đồ quen thuộc đó, chiếc áo choàng đen dài, mặt nạ đính đá lấp lánh, nhưng trên tay nó bây giờ không còn là thanh kiếm nhật nữa mà thay vào đó là 1 khẩu súng ngắn, nét mặt nó vô cùng đáng sợ...

-"Nữ hoàng." Cả tốp người dãn dần ra cúi đầu chào nó.

Nó im lặng không nói gì, từ khóe mắt lóe lên 1 tia sáng đỏ ớn lạnh.

-"Là hắn?" Giọng nói của nó toát lên vẻ lạnh buốt, cả không gian như nín thở.

-"Vâng, hắn chính là tên phóng viên giám theo dõi hoạt động của chúng ta." Tên đó vừa nói vừa đưa 1 xấp giấy tờ cho nó.

Nó nhìn qua 1 lượt, khẽ cau mày, siết chặt khẩu súng trong tay, đi vòng qua kẻ đang quì trước mặt rồi đưa tay khẽ nâng mặt hắn lên:

-"Có biết đụng đến Evil hậu quả thế nào không?" nó gằn từng tiếng một, hơi lạnh phả dần sang mặt của kẻ đó.

Từ khóe miệng tên đó uốn lên tạo thành 1 nụ cười nhẹ:

-"Biết, chắc chắn không thể sống."

-"Được lắm, rất có bản lĩnh. Ngươi muốn chết thế nào?" Nó nói rồi lại xoay khẩu súng trên tay, ánh mắt đẹp mê hồn nhưng chứa đựng hình ảnh của ác quỉ nhìn gương mặt tiều tụy trước mặt.

-"Càng sớm càng tốt, nhưng được chết trong tay cô xem ra cũng là vinh dự lớn rồi." Tên đó đáp nhàn nhã, hắn như không hề xem cái chết ra gì.

-"Vinh dự?haha" Nó phá lên cười, nụ cười man rợn làm mọi người hơi rùng mình.

-"Đúng vây, tôi nghe nói cô chưa từng đích thân giết chết ai, hôm nay chết trong tay cô tôi cũng đã rất có phước rồi."

-"Ok...À mà khoan, ngươi dám theo dõi bọn ta, xem ra cũng rất can đảm, nếu cho ngươi chết nhẹ nhàng vậy thì ta uổng mất 1 buổi phí phạm rồi."

Lúc này tên đó dường như không còn bình tĩnh được nữa:

-"Rốt cuộc cô muốn sao?"

-"Đánh gãy chân hắn, cắt gân tay để ta xem hắn còn có thể theo dõi thế nào...Dù sao hắn cũng chưa có thông tin gì của chúng ta nên sau đó thả đi, khi nào có hứng ta lại chơi cùng hắn." Giọng nó nhàn nhạt.

1 vài vệ sĩ hơi luống cuống nhìn nó:

-"Nữ hoàng như vậy sai qui tắc, đây không phải lúc cô mềm lòng."

-'Câm miệng, dù sao cũng nên phóng sinh chút ít, hắn không có nguy hiểm với chúng ta nên không cần bận tâm."

-"Nhưng..."

Nó trừng mắt lườm tên vệ sĩ, bất giác hắn im re, không nói gì nữa...4 người vệ sĩ tay lăm lăm thanh kiếm trong tay tiến lại gần kẻ đó, 1 tiếng hét vang lên, đôi tay hắn bắt đầu rỉ máu. Nó nhíu mày khẽ thở dài, bàn tay co bóp không đều...

-"Anh Hai, anh Hai..." Tiếng gọi thất thanh vang lên, nó liếc nhìn người thiếu nữ đang chạy đến.

Ngay lập tức mấy người vệ sĩ quay người rồi túm lấy người thiếu nữ đó khiến cô gào thét to hơn:

-"Xin mấy người thả anh tôi ra, cầu xin mấy người."

-"Hạ Vy chạy đi." Người thiếu niên nằm bệt xuống đất nhưng vẫn cố ngoi lên hét về phía em gái mình.

Chát..1 tên vệ sĩ tát Hạ Vy khi cô cố tình cắn tay hắn khiến Vy lảo đảo rồi ngã xuống đất, khóe miệng chảy ra 1 dòng máu đỏ tươi. Nó nắm chặt tay rồi ra hiệu mọi người dừng lại. Tất cả hơi bàng hoàng nhưng cũng nhanh chóng buông 2 người họ ra rồi đi về phía nó. Nó quay người lại chỗ đỗ xe khi đi qua chỗ Hạ Vy ánh mắt nó hơi dừng lại nhưng nhanh chóng lướt qua. Bất ngờ 1 con dao găm phi nhanh về phía nó, cắm phập vào cánh tay phải khiến máu đổ dần ra. Phải chính là Hạ Vy, nó giật mình không ngờ Vy có thể làm như vậy:

-"Bọn cầm thú, có chết tao cũng phải giết bọn mày." Vy hét lên rồi chực lao vào nó.

Mấy người vệ sĩ xô Vy ra, rồi giang tay tát vào mặt cô. Một tay nó bịt chặt vết thương, tay kia ra hiệu mọi người dừng lại. Người thiếu niên nãy giờ mất khá nhiều máu nhưng vẫn cố khẩn khoản:

-"Xin cô tha cho nó, nó không hiểu chuyện..."

Máu từ cánh tay nó rỉ ra nhiều hơn, nó vẫn im lặng không nói gì rồi nhanh chóng rời khỏi bãi đất trống...Hạ Vy chạy lại chỗ anh mình, nâng anh lên rồi thút thít:

-"Anh hai, anh không sao chứ?"

Người thiếu niên khẽ mở mắt cất giọng phờ phạc..

-"Em gái ngốc, cô ấy đã định tha cho anh rồi, vậy mà em còn..."

-"Cô ta khiến anh thành ra thế này vậy mà anh còn bênh cô ta ư?" Hạ Vy vừa lau vết máu trên mặt anh mình vừa khóc.

-"Lẽ ra anh phải chết nhưng..." người thiếu niên định nói gì đó nhưng lại ngất lịm đi, Hạ Vy òa khóc nức nở rồi bỏ chạy đi tìm người tới giúp.


-"Lại mềm lòng nữa à? nếu ông chủ biết được thì cậu không xong rồi." Nhật Nam vừa xem vết thương trên tay nó vừa nói.

-"Là anh của Hạ Vy." Nó nói rồi lại nhìn vết thương trên tay mình.

-"Chính cô ấy khiến cậu bị thương?" Nhật Nam nắm chặt tay nhìn nó.

Nó tựa lưng vào ghế sô-fa, mắt hơi nhắm lại:

-"Vốn dĩ khi thấy mấy tấm ảnh của anh em họ, tôi đã định kiếm cớ tha cho anh ta nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy." Dứt lời nó quay sang nhìn Nhật Nam:"Giúp tôi giấu vụ này nhé, dù sao Hạ Vy cũng là bạn chúng ta, nếu đến tai bố tôi thì cậu biết hậu quả rồi đấy."

Nhật Nam đưa tay vò đầu, đứng dậy lẳng lặng đi lên phòng, không quên ném lại cho nó 1 câu gần như đe doa:

-"Nếu lần sau cậu còn vậy nữa thì tôi sẽ giết cậu, thật không xứng với danh hiệu "Nữ hoàng chết chóc" tí nào."

Nó bỗng cảm thấy buồn cười, vết thương lại hơi rỉ máu ra, lòng nó nổi lên phân vân:Rốt cuộc mình làm vậy là đúng hay sai?

Bình Luận (0)
Comment