Cô Gái Mang Sứ Mệnh Sao Chổi

Chương 39

Trường New Hope


Nó mới bước xuống xe thì lập tức cảm nhận được có gì đó không ổn đang lởn vởn quanh đây. Toàn bộ ánh mắt đang nhắm thẳng vào nó, có những ánh mắt căm thù, ghen tỵ, thậm chí là ngưỡng mộ, nhưng nói chung những cái nhìn khiếm nhã đó đang gây cho nó cảm giác khó chịu.

-"Chết tiệt." nó lẩm bẩm rồi đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn quanh 1 lượt. Lập tức những ánh mắt đó liền nhìn đi chỗ khác, có vẻ thoải mái hơn, nó bước về phía lớp mình.

-"WTF?" nó trợn tròn mắt ngạc nhiên khi thấy cảnh trước mặt. Hóa ra đó là lý do mà công chúng nhìn nó như quái vật vậy.

Hành lang khu nó học trải dài bong bóng, cách khoảng 50m lại buộc một bó hoa hồng lãng mạn, 2 bên của lớp nó là 2 tấm áp phích khủng. 1 tấm là hình của nó đang đăm chiêu nhìn ra bờ biển, còn tấm kia là dòng chữ được kết bằng hoa lưu lý tím: DANIEL MÃI MÃI THÍCH LÂM KHẢ HÂN kèm theo lời text:"cho dù cậu có từ chối mình 1001 lần đi chăng nữa, thì tình cảm mình dành cho cậu mãi mãi không thay đổi, kí tên:Daniel-Lương Gia Bảo". Mặt nó sầm lại, không chút do dự, không chút động lòng, nó nhấc máy lên gọi vào 1 dãy số...

2 phút sau...

-"Mời em Daniel học sinh lớp b1 lên phòng hiệu trưởng ngay lập tức, đồng thời yêu cầu bên vệ sinh dọn dẹp cẩn thận khu A". Tiếng thầy hiệu trưởng vang lên phá vỡ không khí lãng mạn. (Khu A là khu nó học).

Daniel lặng người nhìn nó, mặt cậu tối sầm lại, tay nắm thành đấm, mọi người thấy không khí đã u ám hơn nên đều chủ động kéo đi hết, trong lòng cầu cho Daniel có thể vượt qua cơn khủng hoảng này.

Daniel bước nhanh lại chỗ nó, khẽ thì thầm:

-"Dù cậu có lạnh nhạt, tàn nhẫn hơn thì mình cũng không bỏ cuộc đâu."

Nó hít 1 hơi sâu rồi cất giọng:

-"Đây là lần cuối cùng tôi nói về vấn đề này với cậu. Daniel nhớ rõ cho tôi, tôi và cậu đều lớn rồi nên đừng hành động như trẻ con làm bẻ mặt nhau nữa. Nếu cậu không muốn tiếp tục làm bạn với tôi thì cứ diễn mấy trò trẻ con này đi. Nhưng tôi dám đảm bảo đến cuối cùng tôi và cậu sẽ vĩnh viễn trở thành kẻ thù của nhau." Nó nhấn mạnh 2 chữ kẻ thù rồi đi thẳng vào lớp.

Daniel khựng người lại, hai tay buông xuôi dọc theo cơ thể, cậu còn đang hấp thụ những lời mà nó nói...

Hoàng Tuấn trầm lặng nhìn ra cửa sổ, tay xoay bút, nét mặt hơi cau lại.

-"Này Daniel đúng là số khổ mà, sao cứ đâm đầu vào con nhỏ đó chứ. Nó đã có thái độ vậy rồi mà...Chậc, cậu ấy đúng là đa tình quá" một đám nữ sinh vô công rồi nghề đang tụm lại nói chuyện với nhau.

-"Con nhỏ đó tưởng nó là ai cơ chứ. Tiểu thư gì loại nó, cái loại không biết điều. Chắc nó bỏ bùa mê thuốc lú gì Daniel nên cậu ấy mới phải khổ sở như vậy." Nữ sinh 2 cất giọng chua chát.

-"Ngay từ đầu tôi đã không ưa nó rồi. Cậy mình là đại tiểu thư Lâm gia nên không xem ai ra gì hết." Nữ sinh 3 nói với giọng căm phẫn.

Nó đứng ngoài cửa nãy giờ đủ để nghe hết cuộc nói chuyện ấu trĩ đó. Nhưng gương mặt vẫn tỏ ra rất bình thường khiến người khác khó có thể đoán được nó đang nghĩ gì.

Phịch...Như hàng ngày nó ném cái cặp iu dấu lên bàn rồi lại lôi headphone nghe nhạc, cắm cúi chơi game. Mấy nữ sinh kia thấy nó lập tức im miệng rồi kéo nhau ra khỏi lớp. Trong lớp chỉ còn nó và Hoàng Tuấn.

-"Nhật Nam nghỉ học à?" Hoàng Tuấn mắt vẫn nhìn ra cửa sổ cất giọng hỏi nó.

-"Ừ." nó đáp lại.

-"Sao cậu làm vậy?"

-"Chuyện gì?"

-"Daniel chắc buồn lắm" Hoàng Tuấn nói hững hờ.

-"Tôi không yêu cầu cậu ta làm vậy. Là do cậu ta tự chuốc lấy." Nét mặt nó đã co lại, hiện rõ sự bực tức.

Hoàng Tuấn đứng dậy giật tai nghe ra rồi kéo nó đứng lên.

-"Gì vậy?" Nó gắt lên.

-"Theo tôi"

-"Bỏ ra, tôi đang còn phải học."

-"Cúp học 1 hôm đi."

Nó hất tay Hoàng Tuấn ra rồi xẵng giọng:

-"Cậu không có quyền."

Hoàng Tuấn hơi khịt mũi:

-"Vậy sao?"

Dứt lời Hoàng Tuấn tóm lấy tay nó đang vùng vẫy kéo đi. Dù từng học võ nhưng so với 1 cao thủ đai đen, tập luyện còn sớm hơn cả nó thì nó hoàn toàn không thể lật ngược tình thế.

*********************************

Hoàng Tuấn chạy xe lên đường mòn dẫn lên 1 ngọn núi, nó ngồi trong xe nét mặt vẫn vô cảm không nói 1 câu gì.

-"Xuống đi." Hoàng Tuấn cất giọng lãnh đạm, ngước nhìn sang nó.

Nó nhìn quanh 1 lượt rồi nói:

-"Sao dừng ở lưng chừng vậy?"

Quả thật xe của Hoàng Tuấn đang dừng ở giữa núi.

-"Đường nhỏ xe không lên được, đi bộ thôi." Hoàng Tuấn nói như đang ra lệnh cho nó.

Nó không nói gì nhàn nhã bước xuống xe, dù sao đi bộ 1 chút cũng được, xem như giải bực tức trong lòng.

Khoảng chừng 15 phút sau...

Trên trán nó đã đẫm mồ hôi, ngọn núi này khá cao, đường dốc, cộng thêm mặc đồng phục khiến nó hơi khó chịu.

-"Mệt hả?" Hoàng Tuấn quay sang hỏi nó.

Nó phớt lờ câu hỏi của hắn bước đi tiếp.

-"Woa!" nó không nhịn được mà thốt lên 1 câu cảm thán.

Trước mặt nó là bức tranh sơn thủy hữu tình của thiên nhiên. Toàn bộ thành phố như thu nhỏ vào tầm nhìn của nó. Con sông uốn lượn khắp dãy núi, những hồ nước xanh veo đang khẽ dao động, làn mây trắng trôi nổi giữa sườn núi, từng đàn chim ríu rít bay qua, quả là chốn bồng lai tiên cảnh.

Thấy nét mặt nó hơi giãn ra khóe miệng Hoàng Tuấn nở 1 nụ cười ma mị, quả thật nhìn nó nhắm mắt hưởng thụ thế này trong lòng hắn vui vẻ lạ thường. Ai dám nói trước mặt hắn bây giờ là 1 cô gái lạnh lùng, gương mặt như băng tuyết vĩnh cửu...

Hoàng Tuấn nhìn nó 1 chút rồi mỉm cười đi xuống tán cây phía dưới:

-"Khả Hân đừng đứng đó nữa, mau lại đây."

Nghe tiếng gọi nó bừng tỉnh khuôn mặt lại quay về vẻ vô cảm như trước, nó tiến lại gần:

-"Chuyện gì?"

Hắn mỉm cười đầy thần bí rồi kéo tay nó lại chỗ mình:(Xin phép các chế từ nay cho em gọi Hoàng Tuấn là hắn nhé, tên hắn dài quá gõ mỏi tay lắm^^)

Nó nhìn về phía tay hắn chỉ;

-"Lưu ly tím?"

-"Ừ."

-"Vô lý sao trên ngọn núi cao thế này lại có lưu ly được." Nó thắc mắc nhưng chắc chắn trong lòng đã có đáp án.

-"Tôi trồng." Hoàng Tuấn cười nhẹ.

Nó ngơ người nhìn hắn 1 chút, hơi bất ngờ.

-"Vì có người thích hoa này nên tôi mới trồng nó, tôi muốn cô ấy được vui."

(Quá trắng trợn, hắn nói vậy thì đứa ngốc cũng có thể đoán được hàm ý trong đó.)

Nó nhếch mép cười rồi nói:

-"Vậy sao? tiếc thật, tôi lại không có hứng thú với loại hoa này. Xin phép tôi về trước, quá lãng phí thời gian rồi." Nó xoay người bước đi. Hắn đứng đó không có ý định giữ nó lại nhưng cũng hét lên:

-"Suy nghĩ kĩ điều tôi nói hôm nay nhé, tôi nghĩ tôi đã thích cậu mất rồi."

Nó không ngoảnh đầu lại cứ thế bước đi trong đầu lại vang lên câu nói của dì Nhiên:

-"Khi nào chưa trả được thù thì cháu không được phép có tình cảm nam nữ với bất kì ai."

Bình Luận (0)
Comment